Vương Tuyết Nghi

Chương 10

Gió thổi mạnh làm cả cánh rừng lay động, làm xiêm y cùng tóc dài của nữ tử bay rối loạn, gương mặt đen đúa, thô kệch…nhưng đôi mắt đó….cả đời này hắn cũng không thể nào quên được…

Hai người một ngựa, gió thổi tung bay…cứ nhìn nhau như vậy….

Đôi mắt màu vàng hổ phách thật sự rất đẹp, nghiêm nghị sắc bén, mày kiếm giương cao, gương mặt tuấn mỹ của hắn khiến trái tim nàng đập nhanh một nhịp. Không sai…nàng chính là cảm khái mỹ mạo cùng khí thái của hắn, ở hiện đại nàng còn chưa thấy qua người nào hiên ngang lẫm liệt như vậy!

Nhưng mà tình thế lúc này không cho phép nàng thưởng thức phong thái của người ta!

Cảm nhận đau đớn trong tay, Vương Tuyết Nghi nhăn mày khó chịu nhìn hắn, muốn kéo tay về nói:

“Ngươi trước tiên mau buông tay…đau chết đi được!”

Bạch Lạc Hiên lúc này mới ý thức được tỉnh lại… Chết tiệt! Hắn từ khi nào lại mất phòng bị như vậy, chẳng phải là một đôi mắt dị thường xinh đẹp thôi sao?

Thế mà lại làm cho hắn…nghĩ vậy, Bạch Lạc Hiên không khỏi tức giận càng siết tay nàng chặt hơn, ánh mắt sắc bén:

“Nói.”

Cảm nhận đau đớn truyền đến càng mãnh liệt, tay của nàng giống như sắp gãy tới nơi…tên này…lại thô bạo như vậy…! Kìm nén tức giận trong lòng, Vương Tuyết Nghi chậm rãi nói:

“Ta là thuần thú sư.”

Nàng chính là trên đường chạy trốn nghe được có chức danh này, nên đành lấy cớ đó lừa hắn. Lại không nghĩ hắn thế nhưng lại càng nguy hiểm dùng lực tăng thêm mấy phần, khiến nàng càng thêm đau đớn.

“Đừng nghĩ gạt ta! Thuần thú sư trên đại lục không ít nhưng cũng là không phải dễ tìm được. Một đất nước nhiều nhất cũng chỉ có khoảng năm người. Ngươi nghĩ mình có khả năng?”

Nga! Không nghĩ tới lại là một nghề vĩ đại như vậy! Trong lòng nàng lo sợ, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao. Nghĩ thế, Vương Tuyết Nghi rướn cổ lên kiêu ngạo nói:

“Thế ngươi nghĩ thế nào? Nghĩ rằng con ma thú của ngươi tốt bụng chạy đến cứu ta sao?”

“Nha! Ta đây chính là gọi nó đến thì thế nào? Ta không phải thuần thú sư thì là cái gì?”

Bạch Lạc Hiên nhìn tiểu cô nương trước mặt, chính là nhìn nàng như vậy hắn không thể rời mắt…đây là làm sao? Nàng nói mình là thuần thú sư, dựa theo tình huống lúc nãy thì có vẻ là đúng. Nhưng Mã Lôi Thú đã kí kết khế ước với hắn, sẽ không có khả năng bị một thuần thú sư khác gọi đi được. Chuyện này…?

Nhìn hắn rơi vào trầm tư, Vương Tuyết Nghi thầm kêu khổ trong lòng, mở miệng nhẹ giọng nói:

“Ta nói vị đại ca này, ngài có thể hay không buông tay ta ra trước, nó sắp bị ngài làm gãy rồi?” Tay nàng thật sự sắp chịu hết nổi rồi, hắn dùng lực mạnh như vậy…!

Nhìn cô gái nhăn nhó trong lòng mình, Bạch Lạc Hiên ý thức tỉnh táo trở lại, nghĩ hắn từ khi nào cầm tay một nữ nhân lâu như vậy…có chút mất tự nhiên hất mạnh ra.

“Ai da! Ta nói ngươi cái tên chết bầm…”Nhìn gương mặt hắn tối sầm lại, đột nhiên nhớ tới hắn là thái tử, giọng điệu của Vương Tuyết Nghi liền thay đổi một trăm tám mươi độ: “Ai nha…cái tên tam vương gia chết bầm…không phải nói ngài…ha…ha…” Vương Tuyết Nghi một bộ rất chi là ngớ ngẩn cười hì hì gãi đầu.

Nhưng trong lòng thì nàng lại hung hăng nguyền rủa cái tên trước mặt này, thô lỗ như vậy làm gì chứ?

“Ngươi tên gì?”

“Ách!” Hắn hỏi làm cái gì? Không phải nàng đã chọc tức hắn rồi chứ, muốn đem nàng về hành hạ?

Vương Tuyết Nghi lại ngây ra tưởng tượng nàng bị trói vào cột, bị roi da quất liên tiếp, rồi bị dùng cực hình kẹp chặt ngón tay, một tên cầm miếng sắc đúc lửa nóng chậm rãi cười hì hì ác độc đang đi đến trước mặt nàng… Còn tên thái tử thì hai tay chống hông ngửa mặt lên trời cười ha ha…

Mới nghĩ đến, nàng rùng mình một cái!

Bạch Lạc Hiên nhìn nàng, đột nhiên muốn bật cười, này tiểu cô nương đang nghĩ đến cái gì mà rùng mình như vậy, là đang sợ hắn phạt đi?

Nhưng mà cái gương mặt như tượng của hắn đã lâu rồi không có cười, khóe miệng muốn cười lại bị hắn kiềm nén. Kết quả là tạo thành gương mặt run rẩy có chút giật giật… Cố gắng khắc chế xuống, bình tĩnh lại rồi hắn lại hỏi:

“Ngươi tên gì?”

Vương Tuyết Nghi đang đắm chìm trong cảnh tra tấn đầy thảm khốc, nghe thấy tiếng hắn, nàng như bị Diêm vương điểm danh! Có chút hoảng sợ lắp bắp:

“Vương…Vương…T…Tuyết Nghi….” Không xong! Nàng luôn bình tĩnh thế nhưng hoảng sợ trước người này?

Cố gắng bình tĩnh lại, nhanh mồm nói:

“Ha ha...tên ta đã nói, thật ra ta cũng chỉ trong lúc loạn mà gọi ma thú của ngài đến cứu thôi! Thành thật xin lỗi!.. Vậy, ta đi trước, tạm biệt nhé!” Nói rồi nàng toan nhảy khỏi Mã Lôi thú.



Nhưng lại bị cánh tay rắn chắc kia kéo trở về.

“Muốn đi? Ngươi trước tiên nên theo ta làm rõ mọi chuyện.” Nói đoạn hắn lại ngẩng cao đầu: “Nếu ngươi thật sự là thuần thú sư, dựa vào ta cứu ngươi một mạng, vậy liền đáp ứng làm thuần thú sư Ngân Thủy quốc của ta đi!”

“Này…! Ta chưa có đồng ý a! Này…” Oan a! Hắn cứu nàng khi nào?

Không đợi nàng kịp phản ứng, hắn đã phóng ngựa chạy đi thật nhanh, khóe miệng mỉm cười, trong lòng không hiểu sao lại thỏa mãn giống như đạt được mục đích.

Hắn cười… Lần đầu tiên sau mười năm hắn lại cười…từ cái ngày người ấy ra đi!



“Bọn vô dụng, còn chưa tìm thấy Thái tử?”

Tiếng nói hung hãn mắng người phát ra từ thiếu nữ xinh đẹp mặc hoàng y đứng trên xe ngựa hoa lệ.

“Bẩm công chúa, nô tài đã cho người đi tìm!” Tên tướng quân mặc giáp khốn khổ trả lời, công chúa đẹp thì đẹp đấy, nhưng mà quá mức kiêu ngạo, hắn dù sao cũng là một vị tướng quân, ít nhiều nàng ta cũng phải cho hắn chút thể diện trước mặt thuộc hạ chứ.

“Hừ!” Bạch Thủy Nhan khinh thường liếc hắn một cái, quay đầu lại, liền thấy Bạch Lạc Hiên ôm một nữ nhân xấu hoắc cưỡi Mã lôi thú chạy đến. Trong lòng không khỏi nghi hoặc, hoàng huynh từ đâu mang về một a đầu xấu xí thế kia?

Bọn lính nhìn thấy Bạch Lạc Hiên về đến, đều vui mừng ra mặt, nếu không…nhị công chúa nhất định trút giận lên đầu bọn họ.

“Thái tử?” Bốn người tướng quân cưỡi Ẩn Nha thú tiến đến hướng Bạch Lạc Hiên chắp tay.

Hắn một tay giữ lấy Vương Tuyết Nghi, một tay giơ lên ra hiệu nói:

“Không có việc gì, chỉ là ta phát hiện một vị thuần thú sư, đợi về sau khảo nghiệm tiến cử làm thuần thú sư Ngân Thủy quốc chúng ta. Từ nay nhớ chăm sóc nàng cho cẩn thận, biết chưa?” Bạch Lạc Hiên không nhanh không chậm nói, khiến đám người còn đang trợn mắt kinh ngạc phải nhanh chóng vâng vâng dạ dạ, nhưng trong lòng lại không thể tin tiểu cô nương kia lại là thuần thú sư.

Phải biết, trong ngàn người thì mới có thể có một người có chút tư chất làm thuần Thú sư, cô nương trước mắt này, là thật sao?
Bình Luận (0)
Comment