Vương Tuyết Nghi

Chương 9

Ngươi nhận nhầm người. Mau thả ta ra!” Vương Tuyết Nghi luống cuống chống cự, cảm thấy hình như hắn lại càng ôm chặt hơn, nên nàng bất lực để yên.

“Ha…ha…ha…Thật tức cười, nhận nhầm sao?” Tư Đồ Tư cười to, sau đó cúi đầu kề sát vào cổ nàng, mỉm cười hít lấy một hơi thật sâu.

“Kẻ nào thì có thể, còn nàng…đâu dễ nhận nhầm như vậy.” Đùa chắc, hắn chỉ cần nhìn vào đôi mắt nàng liền biết, giọng nói này, lại còn mùi hương thanh mát này…còn có kẻ thứ hai có được sao?

Bị hắn không hề kiêng dè đụng chạm, ở đây lại nhiều người như vậy, Vương Tuyết Nghi trong lòng giận dữ cùng xấu hổ. Cái tên vương gia này tính tình ương ngạnh hiếu thắng, nếu đối cứng với hắn, chỉ sợ người chịu thiệt là nàng.

Đột nhiên Vương Tuyết Nghi mỉm cười, nàng mới vừa phát hiện liên kết với một con Mã Lôi thú đang ở gần đây. Vì thế liền quay sang ủy khuất nhìn Tư Đồ Tư.

“Ta không có trốn a! Đêm đó đột nhiên có kẻ áo đen bay vào bắt ta đi, sau đó ta trốn thoát được. Lúc nãy nhìn thấy mấy tên lính đó đuổi theo, ta không chạy thì để cho chúng bắt sao? Ngài làm gì vậy, mau buông ta ra!”

Nhìn nàng thẹn quá hóa giận, hiện tại hắn không còn quan tâm là nàng trốn hay bị bắt cóc, chỉ muốn như vậy ôm nàng, nhìn nàng.

“Nữ nhân của ta, ta muốn thế nào thì thế đó.” Hắn bá đạo lên tiếng, hình như cố ý làm khó nàng, muốn trừng phạt nàng.

Xem ra hiện tại hắn không có ý thả nàng. Thoáng chốc, gương mặt đen đúa của Vương Tuyết Nghi trầm xuống, tức giận gằn từng chữ rõ ràng với hắn.

“Ta nói ngài mau thả ta ra! Ta theo ngài về, nếu ngài không buông, ta sẽ cho rằng ngài khi dễ ta, lúc đó…đừng tưởng ta không dám làm ra chuyện gì!” Giọng nói êm tai của nàng lúc này phát ra mang theo mười phần khí thế, nghiêm nghị lạ thường.Mấy ngày này, để tránh nguy hiểm, nàng phải luôn ngụy trang, diễn kịch,bây giờ lại phát ra lời thật của con người nàng,lời nói to gan như vậy… Đã vậy, nàng không cần giả bộ nữa.

Chỉ thấy Tư Đồ Tư nhíu mày nhìn nàng thật sâu, đôi mắt như tỏa sáng lên, đột nhiên lại cười to.

“Ha…ha…ha…Nữ nhân ta chọn quả nhiên thú vị, rất có khí phách.”

Hắn buông nàng ra, lại nghiêm mặt âm hiểm nói:

“Tốt nhất nàng đừng có giở trò, ngoan ngoãn làm vương phi của ta đi! Nếu không…ta không ngại biến nàng thành nữ nhân của ta trước khi thành thân đâu.”

Vương Tuyết Nghi oán giận trừng mắt nhìn hắn. Trong lòng không ngừng mắng chửi: Cái tên vương gia chết tiệt, tên vương gia chết bầm, cư nhiên trắng trợn như vậy tuyên bố nàng là nữ nhân của hắn. Hừ! Đừng tưởng người nào cũng phụ thuộc theo ý ngươi, bổn cô nương không dễ bắt nạt như vậy.

Rất nhanh Vương Tuyết Nghi liên kết với Mã Lôi thú, bảo nó mau chóng đến cứu nàng. Nhưng nàng lại cảm nhận được nó còn có một mối liên kết khác, không phải với nàng, dù vậy, Vương Tuyết Nghi vẫn có thể cảm nhận nó đang dùng tốc độ rất nhanh đến gần.

Lúc này, nàng đi trước, Tư Đồ Tư theo sát phía sau, tiến đến gần con ngựa, chuẩn bị cùng nàng quay trở về phủ. Bỗng nhiên những người trên đường hoảng loạn né tránh, nhường đường cho con vật cao lớn có bộ lông màu xanh, trên lưng không ai khác chính là vị nam tử trẻ tuổi giáp vàng trong binh đoàn lúc nãy,ma thú chạy nhanh băng qua trên đường hướng vị trí Vương Tuyết Nghi chạy đến. Nam tử giáp vàng không hiểu vì sao ma thú của mình lại đột nhiên chạy khỏi đội ngũ, vội vã chạy đến đây, không lẽ lại nổi điên.

Tư Đồ Tư mắt thấy ma thú đang đến gần, vội vã quay sang Vương Tuyết Nghi định kéo nàng tránh thoát. Nhưng nàng từ khi nào đã chạy sang bên đó, hướng ma thú điên cuồng chạy tới.

“Không! Nàng mau quay lại!” Tư Đồ Tư hoảng sợ hét to nhìn nàng, lòng nóng như lửa đốt. Dân chúng trên đường cùng nam tử áo vàng cũng hoảng sợ nhìn, nàng kia ngu ngốc muốn tìm cái chết sao? Có người lấy tay che mắt lại không dám nhìn.Vương Tuyết Nghi không nghĩ đến lại là ma thú của người kia, thôi kệ, trước mắt cần phải cách xa cái tên vương gia háo sắc kia đã.

Nhưng một giây sau đó, bọn họ trố mắt kinh ngạc nhìn. Chỉ thấy cô nương kia thân thủ nhanh nhẹn nhảy lên, Mã Lôi thú cũng rất phối hợp cúi thấp nghiêng người đón lấy nàng. Vương Tuyết Nghi nhảy lên ngồi phía sau nam tử, ma thú liền xoay người phóng đi như bay.

“Mau xem mau xem! Cô nương kia không phải thuần thú sư đó chứ?”



“Ngu ngốc! Ngươi không thấy thái tử Ngân Thủy quốc đến cứu nàng sao, làm gì có người thứ hai trẻ tuổi như vậy thuần phục được Mã Lôi thú mà chúng ta không biết chứ!”

“Ngươi nói đúng a! Vị thái tử này là thiên tài hiếm có, mới hai mươi tuổi đã là thuần thú sư ngũ cấp rồi.”

“Ngươi thật nông cạn, hắn còn là đệ nhất kiếm sĩ ở Ngân Thủy quốc quốc nữa đấy.”

“Ôi có thật không?”



Dân chúng bàn tán xôn xao, trong khi Tư Đồ Tư nghiến răng nghiến lợi đứng đó

“Thái tử Ngân Thủy quốc…được lắm! Thảo nào nàng lại nhất quyết muốn rời đi. Chuyện này ta không để yên đâu.”



Mã Lôi thú chạy đến cánh rừng thì dừng lại, nam tử mạnh tay kéo nàng từ sau lưng kéo đến phía trước ngựa, một tay nắm chặt cổ tay nàng, giọng nói âm trầm vang lên:

“Nói mau, ngươi làm thế nào khống chế ma thú của bổn vương?”

Vương Tuyết Nghi bị kéo mạnh như vậy, đau đến nhăn mày, tóc bay rối loạn che gần hết gương mặt, nàng khó chịu nhìn hắn.

Nam tử nhìn thấy đôi mắt quen thuộc kia, lúc nãy trên đường vô tình nhìn thấy, hắn cứ tưởng mình đi đường xa mệt mỏi nên hoa mắt, bay giờ lại hiện ngay trước mặt, không khỏi kinh diễm, đôi mắt này, sao lại có thể xinh đẹp đến vậy? Ôn nhu mềm mại, lại chứa đựng sự kiên cường ngang bướng,hàng mi dài cong, thoáng chốc hắn đã mê đắm lạc vào ánh mắt của nàng…thất thần giữ nguyên tư thế.

Đôi mắt của nàng, giống như có sức mạnh vô hình khiến hắn không thể rời mắt…
Bình Luận (0)
Comment