Vương Tuyết Nghi

Chương 41

“Ta muốn giết ngươi!” Vương Tuyết Nghi liều mạng điểm mấy tử huyệt nguy hiểm ở trên người Huyết ma vương, sau đó nhanh chóng thoát li khỏi người hắn, nàng giữ khoảng cách an toàn đứng ở một bên, vừa giận vừa sợ hãi rút ra một con dao đã sớm chuẩn bị đưa lên cao, ánh mắt ác liệt nhìn hắn.

Huyết ma vương trăm tính vạn tính cũng không ngờ nàng thế nhưng còn có đủ sức lực chống trả. Nhất là vài động tác đơn giản điểm ở trên người hắn, khiến hắn đau đớn vạn phần, cử động có chút khó khăn.

“Ngươi! Vừa mới làm cái gì?” Chỉ dựa vào cử động nho nhỏ không có một chút linh lực, thế nhưng có thể khiến cho hắn cả người như muốn phát điên, mỗi một cử động đều dẫn đến đau đớn tận xương tủy.

Đối mặt với sự giận dữ của Huyết ma vương, Vương Tuyết Nghi nhíu mày lạnh lùng ghằn từng tiếng.

“Dám hạ xuân dược ở trên người ta, ta muốn khiến ngươi không có kết cục tốt.” Nỗi nhục nhã này, nàng muốn để cho hắn trả đại giới.

Một loạt ký ức lúc trước ùa về trong đầu, năm nàng mười bốn tuổi, một gã nam nhân hèn hạ bỏ xuân dược vào ly rượu của nàng, ý đồ muốn xâm hại, nhưng là nàng lý trí trước nay vẫn luôn rất mạnh mẽ, nàng tức giận đem hắn đánh đến phải nhập viện. Đả kích đó, đối với nàng vẫn luôn là một loại nhục nhã không thể xóa.

Đối với loại hành vi bỉ ổi này, nàng đến tột cùng là không thể nào tha thứ.

Hôm nay, nàng muốn ở nơi này tận tay giết chết hắn.

Lời vừa dứt, cả người Vương Tuyết Nghi liền lao tới, mũi dao bén nhọn lóe lên một cái, dưới sự thất kinh của Huyết ma vương, một phát đã găm sâu vào trong ngực hắn.

Vết thương bắt đầu rỉ máu, Huyết ma vương nặng nề nâng tay nắm chặt lấy lưỡi dao, mày kiếm nhíu chặt, đáy mắt là một mảng tức giận khủng bố, còn có đau đớn cùng uất hận. Hắn chỉ cảm thấy, bản thân lúc này muốn phát điên rồi, nàng thế nhưng muốn giết hắn, vì cái gì muốn giết hắn?

Thật sâu ở đâu đó trong trái tim băng lãnh kia, một loại cảm giác hụt hẫng mất mát tràn ngập, càng nhiều hơn chính là thất vọng.

Vương Tuyết Nghi sắc mặt hung tợn nắm chặt con dao, cũng không vì vết thương của hắn mà nương tay.

Khẽ cắn chặt môi dưới, nàng lấy hết sức lực yếu ớt còn lại xoay mạnh con dao, cắm vào càng thêm sâu. Lưỡi dao cứa mạnh vào tay Huyết ma vương, làm cho bàn tay hắn huyết nhục mơ hồ.

Bỗng Vương Tuyết Nghi rút mạnh con dao ra, máu từ ngực Huyết ma vương như được giải thoát mà phun tràn, loang lỗ ướt hết một mảng y phục trắng trên người hắn.

Khó có thể có được cơ hội giết chết Huyết ma vương, Vương Tuyết Nghi khẽ híp mắt, mũi dao bén nhọn lại một lần nữa hướng phía ngực hắn đâm xuống.

Nhưng mà lần này, Huyết ma vương hắn sao còn có thể để cho nàng thành công? Hắn hừ lạnh trong lòng, một lực lượng vô hình từ người hắn mạnh mẽ phóng ra, uy áp cường đại trực tiếp làm cho Vương Tuyết Nghi bật ra ngoài va mạnh vào bức tường, cả người lẫn tường lớn đều đổ ập xuống mặt đất, trực tiếp thổ huyết.

Hắn nếu như dễ dàng chết như vậy, thì đã không còn là Huyết ma vương nữa.

Động tĩnh lớn xảy ra liền kéo đến đám nha hoàng cùng thủ vệ xung quanh, bọn họ nhìn tình huống trước mắt, nhất thời kinh hoảng.

Đám nha hoàng vội vã chạy đến bên cạnh Huyết ma vương, vẻ mặt lo lắng hỏi han, bốn tên thủ vệ nhanh chóng bao vây Vương Tuyết Nghi, mũi đao bén nhọn chĩa thẳng vào người nàng.

“Không được giết nàng.”

Huyết ma vương lạnh giọng ra lệnh, ánh mắt âm lãnh trước sau vẫn không rời khỏi Vương Tuyết Nghi. Hắn muốn nhìn xem, nàng là sử dụng phương thức nào khiến hắn không thể cử động? Tiểu nữ nhân mỏng manh như vậy, lấy đâu ra sức mạnh kia?

Vương Tuyết Nghi yếu ớt nằm ở trên mặt đất, hồng y mỏng manh có chút lộn xộn, bụi đất lẫn lộn trên người nàng, vài khối tường bằng đá trực tiếp đè lên chân khiến da thịt nhẵn nhụi trầy xướt không ít, thậm chí còn chảy máu. Tóc đen tán loạn trên vai nàng, vài loạn tóc nhỏ dính máu nằm ở khóe miệng, trên dung nhan mỹ lệ có chút tái nhợt, lại làm ra một loại xinh đẹp khiến người ta đau lòng không thôi.

Bốn tên thủ vệ nhìn nàng, lại có xúc động muốn tiến lên ôm lấy.

Vương Tuyết Nghi nhìn Huyết ma vương, gương mặt tuyệt mỹ bỗng giương lên một nụ cười. Nàng cười hắn quá khinh suất, nàng cười rốt cuộc bản thân cũng có thể khiến hắn bị thương, ở trong hang ổ của hắn, nàng cũng không nghĩ đến việc có thể sống sót trở ra, như vậy liều một chút thì có sao?

Độc tính của Huyết hoa cũng không phải tầm thường, nếu không phải Vương Tuyết Nghi lấy ra chân nguyên linh lực chống đỡ, nàng bây giờ không biết đã thế nào.

Chân nguyên linh lực chính là linh lực trọng yếu nhất của cơ thể, bình thường cũng không có ai nghĩ đến việc dùng đến, bằng không, sẽ dễ dàng dẫn đến bị phản hệ. Thế nhưng Vương Tuyết Nghi lại đem ra đánh cược!

Huyết ma vương nhíu mày âm trầm nhìn nàng, tựa hồ cũng nghĩ đến việc này, một cỗ tức giận căm phẫn tràn ngập trong tâm trí hắn. Nháy mắt, những nha hoàng xung quanh bị lực lượng khủng bố từ người hắn đánh bay, uy áp mạnh mẽ khiến bọn họ lộ cả nguyên hình kêu la thê thảm.

Vì cái gì? Nàng tình nguyện tổn hại đến tính mạng cũng muốn giết hắn?

Cho dù biết nàng muốn giết hắn là chuyện hiển nhiên, nhưng mà nàng quyết liệt như vậy, hắn có điểm không muốn chấp nhận.

Huyết ma vương có chút điên cuồng, tức giận điều động luồng khí đen trong người khai phá những huyệt đạo bị nàng điểm trúng, mặc kệ đau đớn thấu xương đang lan truyền toàn thân hắn. Loại đau đớn này, hắn cũng chưa từng nghĩ tới sẽ kinh khủng đến như vậy, đau đến tận xương tủy, sống không bằng chết.

Nhất thời, Huyết ma vương điên cuồng gầm lên, hai huyệt đạo ở ngực đã được khai phá, lại dẫn đến đứt đoạn kinh mạch, khiến hắn bùng phát lực lượng khổng lồ phá tan mọi thứ xung quanh, đám nha hoàng cùng thủ vệ trực tiếp bị đánh ra ngoài.

Vương Tuyết Nghi thấy vậy lập tức cúi đầu nằm sát xuống mặt đất, tránh cho luồng khí màu đen kia đánh trúng, nhưng là nàng cũng không thể tránh khỏi bị ảnh hưởng, “phụt” một cái lại một vũng máu ở trước mặt. Nàng ngẩng đầu nhìn một màn này, gương mặt hiện lên vẻ khiếp sợ không thôi.

Người này, hắn điên rồi!



Bản thân nàng biết rõ ràng nhất, tự động khai phá huyệt đạo bị điểm sẽ có bao nhiêu thống khổ, chuyện này so với xương cốt gãy lìa chỉ có hơn chứ không kém, hậu quả chính là tẩu hỏa nhập ma. Lần đầu tiên Vương Tuyết Nghi nàng chân chính cảm thấy một người có thể đáng sợ đến như vậy, đối với bản thân mình cũng là tàn nhẫn như thế!

Trong lúc mọi người còn đang khiếp sợ nhìn Huyết ma vương, Vương Tuyết Nghi liền âm thầm mở ra Nguyệt giới, ngay lập tức một bóng trắng lướt qua, đem nàng vác ở trên lưng, bốn chân nhanh như gió liền phóng đi.

Huyết ma vương đang trong cơn điên loạn của sự thống khổ, đột nhiên phát hiện Vương Tuyết Nghi bị một con sói trắng mang đi, lửa giận cao đến ngập trời, hắn lập tức quát lớn.

“Bắt lấy nàng.”

Đám thủ vệ lúc này lập tức hóa thành bốn con yêu quái khác nhau hướng ra ngoài đuổi theo. Huyết ma vương thần sắc âm trầm, gương mặt tái nhợt, mồ hôi hột lăn dài bên má, hắn đã khai phá hết năm huyệt đạo bị điểm, bây giờ chỉ cần chờ dòng sinh cơ khí trong người hắn chữa lành thương tổn. Bản thân bất tử cũng chính là nhờ dòng khí bẩm sinh này của hắn, vì thế, hắn kiêu ngạo thành tính, chẳng sợ hãi bất kỳ thứ gì, hàng nghìn năm qua cũng chưa từng có kẻ khiến hắn chịu loại thương tổn lớn như vậy. Nàng ta bất quá cũng chỉ mới bắt đầu tu luyện, cấp bậc nhân Sư nhỉ nhoi cũng có thể khiến hắn thành bộ dạng như vậy, xem ra…

Dòng khí màu trắng mạnh mẽ được điều lên, từng chút từng chút một nối lại kinh mạch, miệng vết thương bị dao đâm nhanh chóng khép lại, không còn một chút dấu vết nào.

Bên ngoài, A Bóng trong bộ dáng bạch lang mang theo Vương Tuyết Nghi trên lưng dùng loại tốc độ thật nhanh chạy đi, băng qua cánh đồng huyết hoa, nó chạy mãi vẫn không thấy lối ra, khắp nơi đều là những đóa huyết hoa đỏ rực, giống như mê trận, bởi vì số lượng quá nhiều, mùi thơm nồng đậm khiến cho nó khó chịu.

“Nữ vương, mau tỉnh, đừng ngủ a!” Giọng nói lo lắng của A Bóng vang lên, nó vừa chạy vừa lo lắng cho nàng, nó ưu sầu không thôi, nữ vương dù thế nào cũng là một tiểu cô nương mới lớn, vậy mà đã phải đối mặt với nguy hiểm cường đại như vậy!

“Nữ vương! Đừng có ngủ mà! Đừng ngủ đừng ngủ, mau dậy a…” Không nghe thấy động tĩnh của nàng, A Bóng lại càng thêm lo lắng gấp gáp gọi. Người ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì a!

Vương Tuyết Nghi đang chăm chú quan sát cảnh vật xung quanh, đưa mắt tìm kiếm lối ra, nghe thấy giọng nói lanh lãnh của A Bóng, nàng đưa tay gõ một cái ở trên đầu nó, thanh âm yếu ớt trả lời: “Ngủ cái đầu của ngươi, mau, bên này.” Bên ngoài mạnh miệng như vậy, nhưng trong lòng nàng lại ấm áp, A Bóng vẫn quan tâm nàng như vậy nha! Đưa tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, nàng lúc này thật sự quá yếu, căn nguyên bị ảnh hưởng nghiêm trọng, chân phải hình như bị bong gân rồi, đau nhức liên tục truyền tới, nhưng nàng một tiếng cũng không kêu la, nàng sợ A Bóng nghe được, sẽ xem thường nàng, nàng không phải kẻ yếu đuối.

Đúng vậy, không yếu đuối…

“Người ta là đang quan tâm người mà, sao lại vô tình như vậy chứ?” A Bóng vừa xoay người chạy theo phương hướng nàng chỉ, vừa hờn dỗi bĩu môi nhỏ giọng làu bàu. Nhưng trong lòng không khỏi vui mừng, may mắn nữ vương vẫn còn thanh tỉnh.

“Được rồi, A Bóng, ta cảm nhận được phía trước có một loại khí tức quen thuộc, ngươi mau qua đó. Còn nữa, hạn chế hít phải hương thơm của loại huyết hoa này, có độc.” Vừa nói nàng vừa che mũi lại, hạn chế hít phải mùi hương của huyết hoa.

Ngay lúc này, sau lưng Vương Tuyết Nghi truyền đến thanh âm quát tháo của đám yêu quái, Vương Tuyết Nghi quay đầu nhìn lại, kinh ngạc đến trợn mắt há mồm. Cái gì a? Thế nhưng lại dẫn theo một đoàn quân yêu quái đến bắt nàng! Xong rồi xong thật rồi. Trong lòng không ngừng kêu gào, hai bàn tay nàng lại liên tục cào xé đám lông mềm mại của A Bóng, khiến cho nó cau mặt quay lại làu bàu: “Cô nãi nãi của ta ơi! Yên vị một chút có được không?”

“Yêu quái đuổi tới a!” Vương Tuyết Nghi đột ngột hét lớn, bao nhiêu mệt mỏi yếu đuối của nàng giờ phút này đã bay đến chín tầng mây, thay thế là động tác khẩn trương cào xé hành hạ A Bóng. Yêu quái, là yêu quái đó, ước chừng khoảng năm mươi tên. Ôi mẹ ơi! Xem qua phim ảnh đã thấy nhiều, nhưng chân chính thấy tận mắt lại là lần đầu a! Bộ dạng so với phim ảnh không khác nhau mấy, toàn thân sần sùi xấu xí, mặt mũi quái dị dữ tợn, răng nanh mọc dài bén nhọn, vài tên còn có đuôi thật lớn, kẻ thì có cánh bay nhởn nhơ trên không trung, kẻ lại bò sột soạt dưới đất, động tác thật nhanh, ầm ầm hướng phía nàng đuổi đến.

A Bóng nghe vậy lập tức quay lại nhìn, nhất thời kinh hoảng đến độ lông tơ dựng đứng, hai tròng mắt trố ra, miệng hít vào một ngụm khí lạnh.

“Nữ vương, Huyết ma vương thật sự rất coi trọng người! Gửi đến lực lượng không khỏi quá khủng bố đi!” A Bóng lớn tiếng than thở, rồi từ thân thể mọc lên hai cái cánh lớn, mang theo Vương Tuyết Nghi vút một cái bay lên trời, dùng loại tốc độ nhanh nhất bay đi.

“Lần này nguy to a!” Cả hai không hẹn mà cùng nhau đồng thanh hét lớn. Bọn yêu quái đó, thấp nhất cũng là cảnh giới nhân Tông. Mà A Bóng cùng với nàng cảnh giới nhân Sư không khỏi chênh lệch quá lớn rồi.

Xa xa nhìn lại, thân ảnh một nữ nhân bộ dáng điên đảo chúng sinh, hồng y mềm mại tung bay, nàng đang ôm lấy cổ một con bạch lang có cánh bay trên trời, lụa đỏ hòa quyện cùng với sắc trắng của bạch lang, nhìn thế nào cũng là một loại mỹ cảm tuyệt vời. Nhưng mà, thật sự tình hình của nàng lúc này chỉ có một người một sói kia mới biết.

Vương Tuyết Nghi nhìn đám yêu quái, thấy bọn chúng càng ngày càng gần, nàng lập tức kinh hoảng hét lớn: “A Bóng mau chạy!”

Vương Tuyết Nghi gắt gao ôm lấy cổ A Bóng, nhắm mắt nằm áp sát vào người nó, khiến nó có chút khó thở. “Cỗ nãi nãi của ta! Buôn lỏng một chút!”

“Buông một chút, nữ vương!” A Bóng lớn tiếng gào thét, nàng có biết hay không đang siết cổ của nó?

“Như vậy ta sẽ rơi xuống, không buông.” Vương Tuyết Nghi sống chết không chịu buông tay, A Bóng bay rất nhanh, chân nàng lại bị thương, cho nên chỉ có thể sống chết ôm lấy cổ của nó.

“Nhưng là ta sẽ khó thở…ặc ặc…sẽ ngã xuống.” A Bóng không ngừng gào thét chói tai, nó sắp không thở được nữa rồi, đôi cánh có chút loạng choạng. Thấy vậy, Vương Tuyết Nghi mới buông tay, lại nhanh chóng chộp lấy hai nhúm lông trên gáy của A Bóng, gắt gao nắm chặt, lại khiến cho nó đau đến nhe răng trợn mắt, trong đầu không khỏi hồi tưởng Nguyệt vương nữ lúc trước như thế nào nhẹ nhàng thoải mái cưỡi trên lưng nó a!

Được giải thoát cổ họng, A Bóng lập tức vỗ cánh, gia tăng tốc độ lao về phía trước, trong lòng âm thầm tính toán, lần sau chở nàng, nó nhất định không biến thành ma thú có lông bờm dày.
Bình Luận (0)
Comment