Vương Tuyết Nghi

Chương 42

Một đội ngũ yêu quái hung thần ác sát hung hăng hướng hai bóng dáng một trắng một đỏ phía trước đuổi theo, tốc độ của bọn họ thật nhanh, nhưng hai thân ảnh phía trước cũng không chịu yếu thế, lướt gió phóng đi như bay.

Nhận thấy điểm này, Vương Tuyết Nghi không khỏi kinh ngạc đến bội phục. A Bóng quả thật không đơn giản, lấy thực lực hiện tại là cảnh giới nhân Sư của nó, tốc độ so với bọn yêu quái cảnh giới nhân Tông lại không chênh lệch bao nhiêu, phải biết mỗi cái cảnh giới đều có sự khác biệt vô cùng lớn về sức mạnh lẫn tốc độ, cho dù là chênh lệch nhau một cấp, mà ở đây A Bóng lại thấp hơn người ta đến hai cái cấp bậc, cái này không khỏi quá mức biến thái rồi!

Thấy vậy, nàng không nhịn được đưa ra một ngón tay cái, lớn tiếng hô: “A Bóng, tốc độ thật nhanh!”

“Cái này là đương nhiên, A Bóng này là ai chứ?” Mặc dù không hiểu hành động đưa ngón tay cái ra của Vương Tuyết Nghi, nhưng A Bóng cũng hiểu được là nàng đang khen nó, vì vậy lập tức vểnh mũi lên đầy kiêu ngạo đáp trả. Bấy nhiêu đây có là gì, chờ nữ vương tăng cao tu vi, lấy lại được năm viên linh châu, nó sẽ lại giống như trước đây cưỡi mây đạp gió, thần thông quảng đại, chứ đâu thể giống như hiện tại phải chịu nhục nhã trốn chạy bọn yêu quái nhãi nhép này.

Lúc này, Vương Tuyết Nghi khẽ xoay người, từ trong vạt áo lấy ra một nắm bom khói, vận dụng chút linh lực yếu ớt bắn về phía đám yêu quái. Ngay lập tức, một đám khói trắng dày đặt mù mịt lan tỏa, chặn lại tầm mắt của bọn họ, khiến bọn họ loạn thành một đoàn.

Lợi dụng lúc này, A Bóng càng gia tăng tốc độ bay về phía Vương Tuyết Nghi chỉ, rất nhanh liền thấy cánh rừng màu đỏ dần hiện lên trước mắt, cả hai liền vui mừng ra mặt. Đã đến cánh rừng huyết sắc, thì lối ra nhất định ở phía trước.

Để tránh bị phát hiện, A Bóng cùng Vương Tuyết Nghi không thể tiếp tục bay trên không trung, mà lợi dụng cánh rừng rậm rạp này che dấu tung tích. Nhìn lại một thân y phục đỏ rực trên người cùng với cánh rừng đỏ giống nhau một màu hòa vào nhau, Vương Tuyết Nghi không khỏi cảm thấy thật may mắn lúc trước bị ép mặc cái này. A Bóng cũng biến thành một con sói trắng, cõng nàng trên lưng, linh hoạt né tránh chướng ngại vật luồn lách chạy đi.

Qua một khắc, phía sau truyền đến tiếng lùng sục tìm kiếm cùng gào thét của bọn yêu quái, sát khí cùng uy áp cường đại bọn họ phóng ra có chút khiến cho Vương Tuyết Nghi khó thở, dù sao cũng là một đội ngũ cường giả cấp bậc khủng bố, uy áp đương nhiên là không nhỏ. Nàng trong lòng không khỏi cảm giác được thất bại vô cùng, loại cảm giác yếu đuối vô năng trước mặt nguy hiểm này khiến nàng khó chịu.

Lại nhìn xung quanh, từ tứ phía dần xuất hiện từng đàn từng đàn huyết ma thú đang tiến đến, Vương Tuyết Nghi cùng A Bóng trên trán đổ mồ hôi lạnh, vô cùng căng thẳng thả chậm tốc độ, bởi vì phía trước, một đám huyết ma thú đã chắn ngang đường đi, xung quanh hai bên cũng là đàn đàn huyết ma thú, đủ loại cấp bậc, nhe nanh trợn mắt dữ tợn nhìn bọn họ chằm chằm. A Bóng quay lại phía sau, lại phát hiện đám yêu quái đã đuổi tới nơi, đứng ở đó lăm le đầy sát khí nhìn bọn họ.

Nhìn đám ma thú với số lượng lớn vây quanh, nguy hiểm trùng trùng điệp điệp. Cảm thấy lần này khó có thể tránh khỏi, Vương Tuyết Nghi liền xuống khỏi lưng A Bóng, bày ra tư thế cẩn trọng chuẩn bị ứng chiến. Nếu đã không thể tránh, chi bằng cùng nhau liều một mạng.

“A Bóng! Lần này nếu còn sống, ta dắt ngươi đi ăn những món ngon trên đời.” Chậm rãi quay đầu nhìn A Bóng, Vương Tuyết Nghi mỉm cười ngọt ngào, dung nhan diễm lệ khiến thiên địa đều muốn lu mờ.

“Hứ! Ta mới không tham ăn như vậy.” A Bóng bĩu môi khinh thường, sau đó xoay người hướng đám yêu quái phía trước, ánh mắt lộ ra nguy hiểm, thần sắc nghiêm trọng mà uy mãnh khác thường, không có một điểm sợ hãi: “Bất quá…nữ vương người nói không được nuốt lời đâu đó.”

“Sẽ không.” Dứt lời, Vương Tuyết Nghi vận hết linh khí yếu ớt còn sót lại, chuẩn bị thi triển ma pháp. A Bóng hóa thành một con gấu trắng khổng lồ to lớn, cao gấp ba lần bọn ma thú, đem Vương Tuyết Nghi đặt vững vàng ở trên vai, gào rú lên một tiếng thật dài, thanh âm uy mãnh của gấu lớn vang dội cả rừng, khí thế sắt bén nhất thời bắn ra tứ phía, một phen hù dọa đem bọn huyết ma thú cùng yêu quái đẩy lui vài bước.

Tiếp đó, đám huyết ma thú đồng loạt nhảy lên trên người gấu lớn, hung hăng cắn xé, trên người huyết ma thú nhiệt độ nóng như lửa đốt, trực tiếp đem bộ lông trắng muốt của A Bóng thiêu cháy, mùi khét xông lên vào mũi Vương Tuyết Nghi, làm cho nàng đau lòng không thôi. A Bóng bởi vì đau đớn, ánh mắt lại càng trở nên giận dữ, sát khí khổng lồ phát ra, điên cuồng gầm rú, dùng sức mạnh cực lớn của loài gấu đập chết vài con huyết ma thú, cánh tay hung hăng vung vẩy, đánh bay một đám ma thú bám trên người nó. Vương Tuyết Nghi lợi dụng vị thế ở trên cao, không ngừng rót linh lực vào bàn tay, liên tục thi triển ra chiêu thức hệ thủy, bởi vì huyết ma thú căn bản là một thân nhiệt hỏa, gặp nước chính là khắc tinh lớn nhất, cũng tạo nên thương tổn lớn nhất đối với nó, cứ như vậy nàng điên cuồng phóng ra ma pháp, đánh bay những con ma thú đang hung hăng cắn nơi yếu trọng của A Bóng, nỗ lực hỗ trợ nó. Nhưng sau mỗi lần nàng thi triển ra chiêu thức, lại là một trận thổ huyết nghiêm trọng, nếu không phải bây giờ nàng dùng ý chí cố gắng chống đỡ, nàng đã sớm hôn mê bất tỉnh từ lâu. Chỉ có nàng biết, trong cơ thể đã loạn thành một đoàn, chấn động đau đớn, cũng không biết đã biến thành cái dạng gì?

Chút sức lực của hai cái cảnh giới nhân Sư cũng chẳng thể chống đỡ được lâu, đã thấy A Bóng động tác chậm lại, sức mạnh đánh ra cũng không có bao nhiêu tác động, trên người vết máu cùng vết cháy đen đã muốn lắp đầy, vết cắn xé nhiều vô kể, cứ như vậy, đám huyết ma thú đu lên người ngày càng nhiều, đã muốn bò đến chân Vương Tuyết Nghi.

Một lát sau, A Bóng cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, thân thể to lớn ngã xuống đất, phát ra tiếng động lớn, mặt đất rung chuyển mạnh. Vương Tuyết Nghi cũng theo đó ngã lăn mấy vòng, vết thương ở chân bởi vì va chạm mạnh mà trở nên càng nghiêm trọng, đau đớn xương cốt gãy lìa không khỏi khiến nàng kêu lên một tiếng, thanh âm mang theo đau đớn cùng tuyệt vọng. Nhìn A Bóng thở yếu ớt ở bên cạnh, đám ma thú lại ở trên người nó không ngừng cắn xé, nàng lại bất lực không thể động đậy nổi, tim nàng giống như bị ai đó vò nát, đau đến khó thở.

“A Bóng!” Khẽ mấp máy cánh môi đã dính đầy huyết tươi, Vương Tuyết Nghi phát ra thanh âm ôn nhu mà thê lương.

“Nữ vương, ta không chết được. Trừ khi nguyên khí của Nguyệt vương nữ biến mất, ta mới có thể bị giết chết.” Giọng nói trẻ con của A Bóng có chút run run, nhưng là nó nói thật, Vương Tuyết Nghi nghe vậy, ánh mắt dịu dàng khẽ vuốt cái đầu to lớn của A Bóng.

Lúc này, đám yêu quái từ trước vẫn không động thủ lại tiến đến, đám huyết ma thú trên người A Bóng cũng chậm rãi lui xuống, nhường đường cho bọn họ. Vương Tuyết Nghi nghi hoặc nhíu mày nhìn đám yêu quái đang đi đến trước mắt, đột nhiên lớn tiếng nói: “Các ngươi dừng lại, nếu dám động đến ta cùng A Bóng, ta liền cắn lưỡi chết cho các ngươi coi!” Nếu như nàng đoán không lầm, bọn họ không phải muốn giết nàng, nếu không, từ khi bắt đầu trận chiến đến giờ, nàng cũng không phải là không bị con ma thú nào tấn công. Nếu đã coi trọng cái mạng này như vậy, hiện tại có lẽ nàng còn có thể dùng để uy hiếp.

Nhìn ánh mắt kiên định cùng vẻ mặt đầy uy hiếp của nàng, quả nhiên đám yêu quái dừng bước, trên mặt hiện lên lưỡng lự cùng bối rối nhìn nhau. Huyết vương ra lệnh cho bọn họ, phải bắt sống nàng về, hiện tại?

“Tam Bất Hảo! Ngươi đứng lại cho ta!”

Ngay lúc này, một tiếng rống dài đầy thù hận cùng giận dữ truyền đến, khiến Vương Tuyết Nghi cùng đám ma thú không hẹn mà cùng quay lại nhìn hai thân ảnh ở trên không trung.

“Tam tặc tử ngươi đứng lại cho ta, hôm nay ta nếu không giết được ngươi, ta liền không phải Hạ Lục Tào.” Một nam nhân trung niên tướng mạo tuấn tú điên cuồng gào thét, ánh mắt là nồng đậm thù hận thề không đội trời chung đuổi theo người phía trước.

“Không phải thì phải heo phải chó phải không? Hé hé hé…heo chó cũng không tệ đâu à!” Chạy phía trước lại là một lão đầu râu tóc bạc phơ rối tung rối mù, quần áo rách rưới vừa chạy vừa cười khoái trá, lão vừa chạy vừa cười, một bộ đùa thật vui, thỉnh thoảng quay đầu lại nói một câu chọc người phía sau tức điên.

“Ngươi…! Tam Bất Hảo cái tên khốn kiếp nhà ngươi đứng lại cho ta, có gan giết Thất Mỹ điêu của ta, liền chuẩn bị nộp mạng đi.” Nhớ đến Thất Mỹ điêu, giọng điệu nam tử trung niên lại càng thêm điên cuồng gầm thét. Bởi vì không thể nuốt trôi mối thù này, hắn đã bỏ tất cả cướp lấy viên hỏa linh châu của hoàng thất, phạm phải đại tội, đã không thể trở về làm thái sư người người tôn kính nữa! Cho nên, hắn nhất định bắt Tam Bất Hảo chết chung.

“Ây da, ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, cái mỹ điêu xú điêu gì đó của ngươi ta không có giết mà, ta còn chưa có tính sổ chuyện lần trước ả đánh thuốc mê ta nữa đó.” Lão đầu vẻ mặt chán nản nhăn nhó, hắn rất không thích bị nói oan đâu à.



“Nhiều lời, chịu chết đi.” Dứt lời, nam tử trung niên phóng một đạo thủy linh khí mạnh mẽ hướng lão già tóc trắng đi tới, tốc độ đuổi theo tăng thêm mấy phần.

“Ây dô, thật là nguy hiểm!” Lão già tóc trắng linh hoạt tránh né, một bộ đùa giỡn thật khiến người ta tức điên.

Đạo thủy linh khí mang theo uy lực của cấp bậc nhân Thánh quả thật không phải chuyện đùa, sau khi bị lão già tóc trắng né được, liền trực tiếp phóng tới đám huyết ma thú đang đứng dày đặt ở phía dưới, nhất thời tạo ra chấn động mãnh liệt, tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng truyền tới. Nghe thấy tiếng kêu, lão già tóc trắng theo phản xạ quay lại nhìn, chỉ thấy nguyên một đám huyết ma thú đã chết nằm ngổn ngang, chỉ còn lại những con may mắn không bị thủy linh khí đánh trúng sống sót hoảng sợ nhìn về phía hắn, lại đưa mắt nhìn tới đám yêu quái hình thù kỳ lạ đề phòng đứng đó, bện cạnh bọn họ là một tiểu cô nương cùng con gấu lớn đang nằm yếu ớt. Nhìn đến gương mặt tiểu cô nương nọ, trong tức khắc hai mắt lão giống như hai viên bảo thạch sáng lấp lánh, vẻ mặt đầy hưng phấn, càng là mừng như điên.

Nhìn lão già tóc trắng lấy tốc độ chóng mặt bay về phía mình, Vương Tuyết Nghi hai mắt bỗng chốc dâng lên hi vọng, nàng biết lão, lão là Tam Bất Hảo ở trên Mỹ nhân đài lúc đó.

“Mỹ nhân! Ây da mỹ nhân, thật vất vả mới tìm được nàng.” Lão già tóc trắng giống như vứt hết mọi thứ xung quanh đi, trong mắt chỉ có mỹ nhân trước mắt lão, miệng không ngừng cười, tay chân có chút luống cuống vung vẩy tứ tung, nhảy lên nhảy xuống giống như con nít. Vương Tuyết Nghi nghi hoặc nhìn lão, lại nhìn đám huyết ma thú đã chết kia, gương mặt yếu ớt đáng thương lại mỹ lệ đến chết người khẽ động, bàn tay mảnh mai trắng nõn đưa lên một ngón tay, chỉ về phía đám ma thú cùng bọn yêu quái, môi đào kiều diễm mấp máy, thanh âm tựa mật ngọt nhẹ nhàng thốt lên: “Bọn chúng bắt nạt ta.”

Qủa nhiên, giống như nàng suy tính, lão đầu sau khi nghe liền chú ý tới vết thương trên người nàng, nhìn đến thương thế nghiêm trọng của nàng, vẻ mặt vui vẻ lập tức trở nên cứng ngắt, tức giận bùng phát: “Kẻ nào? Kẻ nào nỡ làm mỹ nhân của lão tử thành ra thế này? Hả?” Lão lập tức đứng bật dậy, một tay chống nạnh, tay kia chỉ một vòng đám yêu quái: “Các ngươi? Là các ngươi.”

Bọn yêu quái thấy hắn chỉ qua, nhất thời đều đồng loạt lắc đầu lia lịa, ánh mắt không tự chủ sợ hãi nhìn lão. Là nàng ta tự mình làm bị thương a, không liên quan bọn hắn mà.

Lúc này Hạ Lục Tào cũng từ trên không hạ xuống, trong mắt hắn chỉ có hận thù nồng đậm, không để ý đến đám huyết ma thú xung quanh, chân vừa chạm đất đã xông tới muốn sống chết với Tam Bất Hảo.

“Cái tên chết tiệt, bây giờ lão tử không rảnh đùa cùng ngươi.” Tam Bất Hảo tức giận, khuôn mặt già nua nhăn nhó đến đáng thương.

“Đi chết đi!” Hạ Lục Tào phút chốc phát ra linh khí nồng đậm quanh thân, điên cuồng đánh ra những chiêu thức ngoan độc, mỗi một chiêu đều là muốn lấy mạng người.

Vương Tuyết Nghi đột nhiên cảm nhận được linh khí quen thuộc, là Hỏa linh châu. Nhất thời hai mắt nàng tỏa sáng, Hỏa linh châu ở trong cơ thể của Hạ Lục Tào, hắn đã nuốt nó, tu vi mới từ cảnh giới nhân Tôn trực tiếp nhảy đến nhất cấp nhân Thánh giai đoạn đầu. Đám ma thú nhìn hai cái đại cường giả đánh nhau đều cảnh giác lui ra, bọn họ không phải đối thủ của hai người kia.

Lúc này, A Bóng hóa hình trở lại hình dạng nhỏ tròn tròn, suy yếu nằm trong lòng Vương Tuyết Nghi, nó định vận dụng năng lực trị thương nhưng thất bại, lại bị Vương Tuyết Nghi ngăn cản, bảo nó nghỉ ngơi cho tốt

Hạ Lục Tào nhờ vào Hỏa linh châu mới tấn cấp cảnh giới nhân Thánh đối với Tam Bất Hảo cảnh giới ngũ cấp nhân Thánh đã lâu mà nói, vẫn là không thể đấu lại, chỉ vài chiêu đã bị Tam Bất Hảo đả thương, cả người văng tới giữa đàn huyết ma thú. Bị kinh động, đám ma thú theo bản năng cùng nhau tấn công hắn, nhất thời Hạ Lục Tào phải bận rộn đối phó với đám ma thú.

Bên này, Tam Bất Hảo nhìn bọn yêu quái đầy uy hiếp, rồi nhanh chóng từ trong người lấy ra một viên tròn tròn nhỏ màu đà, trực tiếp đưa đến bên miệng Vương Tuyết Nghi, bảo nàng nuốt xuống. Vương Tuyết Nghi tuy có chút nghi ngờ, nhưng vẫn nghe lời nuốt xuống, trực giác nói cho nàng biết, người này sẽ không hại nàng.

Qủa nhiên, sau khi ăn xuống viên nhỏ kia, trong cơ thể nàng bỗng dưng có một luồng khí mát lạnh dâng lên, lan tỏa khắp người, một cảm giác thư thái dễ chịu truyền đến, xoa dịu đau đớn trong người nàng. Nếu không lầm, đây hẳn là viên đan dược quý hiếm phục nội đan, chuyên dùng chữa trị nội thương.

Thấy thần sắc của mỹ nhân dần tốt lên, Tam Bất Hảo liền mừng ra mặt, cẩn thận đỡ nàng tựa vào gốc cây nghỉ ngơi, sau đó lão lùi ra năm bước, hai bàn tay chuyển động phức tạp, kim quang từ tay lão bắt đầu lan tỏa, nháy mắt, một trận pháp hình thành, vòng kết giới hình tròn vây quanh Vương Tuyết Nghi, đem nàng bảo vệ chặt chẽ ở bên trong: “Mỹ nhân, đợi ta một lát!” Nói rồi lão liền nhảy đến trước mặt đám yêu quái, một bộ tươi cười đến vô hại không ngừng xoa nắn nắm đấm: “Các ngươi coi ta quả thật đang rất là ngứa tay đó, không ngại để ta thử vài chiêu chứ hả?” Lũ yêu quái lúc này không ngừng lui về sau, đề phòng nhìn Tam Bất Hảo, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, bọn chúng đồng loạt xông lên, đám huyết ma thú cũng ào ào xông tới.

Thực lực của đám yêu ma tuy thấp hơn, nhưng cao nhất lại là bát cấp nhân Tôn, số còn lại cũng là cảnh giới nhân Đại, nhân Tông,… Số lượng áp đảo đã tạo ra cục diện cân bằng. Nháy mắt, một trận hỗn chiến giữa hai cái đại cao thủ cấp bậc nhân Thánh cùng một đám yêu ma hung hãn diễn ra khốc liệt.

Vương Tuyết Nghi sau khi ăn vào phục nội đan, khí lực đã lấy lại gần phân nữa, nàng nghiêm túc đem toàn bộ chiêu thức cùng cảnh tượng trước mắt thu hết vào trong mắt. Chỉ thấy lúc này, Hạ Lục Tào toàn thân hỏa khí tuôn tràn, phát động từng đợt công kích mạnh mẽ lấy mạng từng con huyết ma thú. Tam Bất Hảo linh hoạt xảo quyệt cùng với đám yêu ma thi triển ma pháp có chút khó khăn, từng đạo kết ấn liên tục hình thành trên tay lão, lại lấy tốc độ cùng năng lượng khủng bố phóng tới mục tiêu, cánh rừng rậm rạp xung quanh trong nháy mắt đã bị quét sạch, để lộ ra một khoảng trống rộng rãi, duy chỉ có gốc cây Vương Tuyết Nghi đang dựa vào một chút hao tổn cũng không có.

Mắt nhìn chiêu thức trên tay Tam Bất Hảo, hai bàn tay Vương Tuyết Nghi bất giác di chuyển, uyển chuyển hình thành từng đạo động tác, nếu để ý kỹ, sẽ thấy động tác của nàng giống y hệt động tác được tạo thành trên tay Tam Bất Hảo. Một luồng kim quang bất giác hình thành trên tay Vương Tuyết Nghi bắt đầu chuyển động vờn quanh, hào quang kim sắc rực rỡ nhanh chóng thu hút tầm mắt của A Bóng, khiến nó kinh ngạc trợn mắt nhìn. Này là?
Bình Luận (0)
Comment