Vương Tuyết Nghi

Chương 5

Tư Đồ Tư vui sướng ôm Vương Tuyết Nghi trên ngựa chạy như bay trở về phủ, hắn vốn dĩ nghe thấy tiếng Sài lang thú nên mới đuổi theo, lại không ngờ duyên kì ngộ để hắn gặp được nàng, một tuyệt đại bảo vật như vậy…

Về đến phủ, hắn đã ôm nàng trực tiếp bước vào phòng mình, dọc đường hành lang gấp khúc, nhiều người trợn to mắt nhìn tam vương gia nhà mình hôm nay lại ôm một thiếu nữ không nhìn rõ mặt đang vội vàng bước đi.

Đặt nàng ngồi trên giường, kích động ngắm nhìn dung nhan còn dính bẩn mà rung động đến cực điểm kia, đưa tay nâng cằm nàng, hắn hỏi:

“Dung nhan như vậy, nàng là con gái nhà nào?” Con gái nhà nào mà lại sinh ra tuyệt sắc giai nhân như vậy, trong lòng hắn cũng rất tò mò.

“Liên quan đến ngài sao?” Vương Tuyết Nghi bình tĩnh nhìn hắn, dọc đường nàng biết được hắn chính là tam vương gia tuấn mỹ của Ngân Kim quốc, nếu không phải nội lực bị tiêu hao, cần phải có thời gian để hồi phục, nàng cũng không muốn dính dáng đến tên này, nam nhân nếu nhìn thấy chân diện của nàng, sẽ nảy sinh ý nghĩ gì nàng còn không biết sao!

“Đương nhiên liên quan, để ta còn đưa sính lễ đến nhà nàng.” Tư Đồ Tư bá đạo nói thẳng, hắn chính là muốn nhanh chóng cưới nàng vào cửa, nếu không, chỉ sợ kẻ khác chen chân.

“Ta hình như không có nói qua muốn gả cho ngài nha!” Trong lòng không khỏi thầm mắng, nàng có chút sợ hãi, tên này thế nhưng trực tiếp như vậy muốn đem nàng làm nương tử hắn.

“Nàng không muốn?” Chân mày khẽ nhíu, hắn cẩn thận nhìn kĩ sắc mặt của nàng. Trong lòng quyết định, nàng không muốn cũng không được, hắn đã định nàng rồi.

“Ta bất quá chỉ gặp ngài lần đầu, liền như vậy muốn ta gả cho ngài… Ngài, không thể cho ta chút thời gian sao?” Nhìn sắc mặt thâm trầm của hắn, Vương Tuyết Nghi biết người này chính là khó dụ, đành phải cố gắng kéo dài thời gian vậy.Vương Tuyết Nghi là người thừa kế được chọn, bản lãnh nhìn người của nàng cũng không phải xoàng.

Nhìn gương mặt giống như chịu ủy khuất của nàng, nước mắt đã muốn tuôn ra, Tư Đồ Tư liền giật mình, trong lòng thương tiếc không thôi, hắn tự trách chính mình vì sao nóng vội như vậy, nghĩ lại mới nhớ, hắn chẳng qua chỉ vừa mới gặp nàng, lại bảo nàng gả cho hắn, này không phải do hắn sao?

“Đừng khóc đừng khóc, ta sai rồi, ta không nên ép nàng như vậy, được rồi được rồi, nàng cứ từ từ mà suy nghĩ, rồi cho ta một đáp án tốt là được” Tư Đồ Tư không chịu nổi thấy nàng đáng thương như vậy, liền luống cuống tay chân lau nước mắt cho nàng, làm mỹ nhân khóc, cũng là cái tội lớn a.

Một lát sau, hắn đi ra ngoài phân phó thị nữ đến đưa nàng đi tắm rửa.

Vương Tuyết Nghi tựa lưng vào hồ tắm, nhẹ nhàng tẩy rửa những vết bẩn trên cơ thể, làn nước lăn trên cánh tay trắng nõn của nàng, nước chảy từ đầu vai thon nhỏ xuống tay nàng, suối tóc bồng bềnh trên làn nước rải đầy hoa đào… Dung nhan xinh đẹp như vậy, tiên cảnh như vậy, đến mức muốn câu hồn đoạt phách người khác.

Bốn thị nữ bị nàng từ chối hầu hạ chỉ biết đứng đó há hốc mồm mà nhìn, trong lòng vô cùng rung động.

“Ông trời ơi! Trên đời lại có cô nương xinh đẹp như vậy, đánh chết ta cũng không tin một người cũng có thể xinh đẹp đến mức này…” Một thị nữ dung nhan trung đẳng, làn da hơi ngâm, đang trố mắt kinh ngạc nhìn Vương Tuyết Nghi trong hồ.

Không chỉ nàng ta, ba thị nữ kia cũng không khác mấy, đều cùng một biểu tình nhìn Vương Tuyết Nghi.

Trong hồ nước, Vương Tuyết Nghi vừa tắm rửa vừa suy tính trong lòng, thấy bốn thị nữ kia nhan sắc bình thường đến không thể bình thường hơn, chẳng lẽ vương phủ này nghèo đến mức không có nổi một thị nữ xinh đẹp? Không đúng, dọc đường nàng để ý thấy bài trí trong phủ xa hoa vô cùng, mỗi một đồ vật cũng đều là quý giá, nhưng thị nữ lại như vậy dung nhan. Nàng hiện biết được đây là thành Ngạn Bắc, là kinh thành phía bắc của Ngân Kim quốc, hiện nàng đang ở chính là vương phủ của tam vương gia đương triều – Tư Đồ Tư. Người này thâm trầm khó đoán, là một người nguy hiểm, nàng phải nhanh chóng tìm cách trốn thoát.

Vương Tuyết Nghi mặc vào y phục mà thị nữ đã chuẩn bị, trang phục ở đây khá giống trong các bộ phim tiên hiệp mà nàng từng xem ở hiện đại, chất liệu thật tốt, mặt vào thật thoải mái a, nhưng cũng là thật nhiều lớp phiền phức. Vương Tuyết Nghi ở hiện đại chính là một cái đại minh tinh bí ẩn xinh đẹp được biết đến trên thế giới nha, nàng thích đóng phim cổ, nhưng cũng ghét phiền phức, nên ngoại trừ xuất hiện trong các bộ phim cổ trang, thì đa số không ai biết đến nàng là ai, các buổi họp báo phỏng vấn đều không có tham gia. Nên người ta chỉ biết đến cái nghệ danh Tuyết Tiên mà công chúng đặt cho nàng, càng khiến cho nàng giống như là mỹ nhân chỉ tồn tại trong phim, giống như không có thật, thậm chí có người còn cho rằng nàng là nhân vật 3D công nghệ cao tạo ra, khiến người xem không phân biệt thật giả. Không khỏi cười tự giễu trong lòng, xinh đẹp như vậy để làm gì, là may mắn hay bất hạnh đây? Chẳng phải nàng bây giờ đang bị người ta giam giữ sao!

Khoác lên người bộ lục y, mái tóc bới gọn phía sau, vài loạn tùy tiện thả xuống, càng khiến nàng thanh mát như gió xuân, đôi mắt dịu dàng lưu chuyển, lại khiến bốn thị nữ ngây người tại chỗ, thật sự là không biết dùng lời nào để hình dung.

Những ánh mắt như vậy đối với Vương Tuyết Nghi đã sớm quen, nàng hiện tại phải trở lại phòng luyện công, nhanh chóng hồi phục rời khỏi đây. Nếu không chỉ sợ tên vương gia kia giở trò.

Bỏ lại bốn thị nữ còn đang ngây người quên cả trời đất, Vương Tuyết Nghi một mình bước ra ngoài, theo trí nhớ trở về phòng. Đi qua mấy lần gấp khúc, nàng cuối cùng về đến nơi, rồi lập tức ngồi trên giường thả rèm bắt đầu luyện công.

Nàng không biết, lúc nàng đi qua đoạn hành lang kia, có một thiếu niên cao lớn tuấn mĩ đứng ngây ngốc một chỗ nhìn nơi nàng vừa biến mất. Nàng là ai? Phải chăng là tiên nữ hạ thế? Bóng dáng xinh đẹp đến rung động kia, từ giây phút nhìn thấy hắn đã không thể nào quên nổi. Nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy nàng, hắn sẽ cho rằng mình đang nằm mơ a.

“Ngũ vương gia, ngài sao lại đứng ở chỗ này? Nô tài gọi nãy giờ mà ngài vẫn im lặng” Lúc này một nô tài chạy đến, kéo Tư Đồ Duẫn tỉnh lại từ trong say mê.

Hắn giật mình phát hiện nàng đã không còn thấy bóng dáng. Phát hiện mình lại quên mất đuổi theo nàng. Nàng ở trong phủ của tam ca, chẳng lẽ nàng là…
Bình Luận (0)
Comment