Vương Tuyết Nghi

Chương 6

Tư Đồ Tư sau khi sử lí vài công việc quan trọng liền vội vã chạy về phủ ngay lập tức, hắn đợi không được muốn nhìn thấy nàng, kì thực chỉ mới có nửa ngày, hắn lại cảm thấy thật lâu, trong đầu lúc nào cũng hiện lên dung nhan kia.

Tư Đồ Duẫn xoay người nhìn thấy tam ca của mình hôm nay lại lạ thường vội vã đang đi như chạy đến. Khóe miệng hắn mỉm cười.

Tư Đồ Tư nhìn thấy Tư Đồ Duẫn đứng trong hậu viên của mình, trong mắt lóe lên một tia âm hiểm, hắn đã thấy gì rồi? Nhưng khóe miệng lại mỉm cười thong thả đi tới: “Ngũ đệ có việc tìm ca ca sao?”

Tư Đồ Duẫn khoái trá cười to, vui vẻ lôi kéo Tư Đồ Tư “Hoàng huynh! Tiểu đệ hôm nay thật buồn, muốn cùng huynh chơi cờ, có được không?”

“Sao lại không được, đã lâu không gặp, nào! Chơi một ván.” Tên này, xem ra không có nhìn thấy nàng, chết tiệt, hôm nào không đến, thời điểm này lại đến, xem ra hắn phải cẩn thận giấu nàng thật kĩ rồi.

Tư Đồ Duẫn trong lòng cười lạnh, xem ra nàng kia thật sự là người hoàng huynh mang về, nhìn phản ứng của hắn, có lẽ là muốn giữ kín nàng làm của riêng rồi. Hoàng huynh a hoàng huynh! Ngươi có bản lãnh thì giấu nàng cho tốt, nếu không ngày mai không biết ngươi có còn nhìn thấy nàng?

Thoáng cái, trời đã tối, vương phủ đèn đuốc thắp sáng trên từng đường đi.

Trong phòng, Vương Tuyết Nghi đã nhanh chóng khôi phục công lực, khiến nàng thật kinh ngạc, bình thường, nàng cũng phải mất ba đến bốn ngày mới có thể khôi phục hoàn toàn, nhưng bây giờ chỉ cần có nửa ngày. Nghi ngờ trong lòng nhưng rất nhanh bị nàng bỏ qua, trước mắt tối nay liền tìm cách trốn đi quan trọng hơn.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ, đột nhiên có một luồng gió lạnh áp vào cổ nàng, nhìn xuống, là một cái thủy chủ (con dao nhỏ) kề vào cổ nàng.

“Ngồi yên! Không được la lớn, nếu không đừng trách” giọng nói trầm đầy sát khí vang lên phía sau.

“Ta không la, không la. Ngươi bỏ cái này xuống trước được không? Ta không dám chạy đâu a!” Nói giỡn, đao kề ngang cổ, người này có thể vào phòng mà không bị nàng phát hiện thì thân thủ không cần phải nói cao hơn nàng biết bao nhiêu. Phải bình tĩnh, không cẩn thận thì cổ của nàng…

Giọng nói của nàng khẩn trương, ôn nhu mềm mại khiến hắc y nhân phía sau nàng có chút ngẩn người, hắn lần đầu tiên nghe được âm thanh hay đến như vậy, bởi vì đứng gần nàng, hắn ngửi được hương thơm nhẹ nhàng thanh mát trên người nàng, tâm càng nhộn nhạo. Làm sát thủ nhiều năm như vậy, tâm cứng như sắt đá, lại dễ dàng bị nàng làm tan ra. Hắn giật mình tỉnh lại, giọng nói phát ra có chút không được tự nhiên. Bỏ thủy chủ xuống, hắn đi đến trước mặt nàng, tay giơ lên cái một cái áo choàng đen.

“Mau mặc vào rồi…” Một giây kia chứng kiến dung nhan của nàng, hắc y nhân toàn thân cứng đờ, ánh mắt ngây dại nhìn nàng, cái áo trên tay rơi từ khi nào. Hắn quả thật không thể tin, không thể tin! Trước mắt là như thế nào mỹ nữ!

Vương Tuyết Nghi phát hiện, thì ra xinh đẹp không phải lúc nào cũng phiền phức, tỉ như hiện tại, trong lúc nguy hiểm nàng có thể lợi dụng để tìm sơ hở thoát thân.

“Vị đại hiệp này, áo ta đã mặc rồi!” Vương Tuyết Nghi nhẹ giọng cẩn thận hỏi, trong lòng cảm thấy bất an, chẳng lẽ người trên đại lục này đều lợi hại như vậy?

Hắc y nhân bị tiếng nói của nàng kéo trở về. Chết tiệt, hắn lại nhìn nàng đến quên cả nhiệm vụ tới đây. Chỉ thấy nàng mặc áo choàng lớn phủ gần hết người, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn sợ hãi mà lại nghe lời, trong lòng không hiểu sao không nỡ nhìn thấy nàng như thế, giống như hắn là kẻ xấu bắt nạt nàng vậy.

“Đừng lo, ta không làm hại nàng, chỉ cần im lặng đi theo ta.” Hắc y nhân không nhận ra giọng nói của mình dịu dàng trước nay chưa từng có. Hiện tại hắn không thể làm chậm trễ nhiệm vụ chủ nhân giao phó.

Hắn nhanh tay vác nàng trên vai rồi tung người nhảy qua cửa sổ, một đường nhanh nhẹn lướt qua mái nhà, rất nhanh đã ra khỏi phủ. Vương Tuyết Nghi nhận thấy hắn đi về một hướng, nếu nàng không nhanh chóng thoát, chỉ sợ lại rơi vào bẫy của kẻ khác.

“Ây da!” Vương Tuyết Nghi bỗng kêu lên một tiếng.

“Chuyện gì vây?” Hắc y nhân nghe thấy, có chút khẩn trương hỏi. Nhưng chân vẫn dùng khinh công tiếp tục chạy.

“Bụng của ta đột nhiên đau quá, ngươi lại vác ta như vậy!” Giọng nói của nàng đáng thương có chút dè dặt. Nhưng trong lòng lại cười xấu xa, mĩ nhân kế của nàng, trước nay đều chưa từng thất bại.

Chỉ thấy hắc y nhân có chút do dự rồi đột nhiên dừng lại, chuyển tư thế trở thành bế nàng, cảm giác thân thể mềm mại trong lòng, lại nhìn thấy gương mặt kia của nàng, hắn chính là không có cách nào tập trung mười phần vào nhiệm vụ. Chính vào lúc hắn không để ý, rất nhanh Vương Tuyết Nghi vươn tay đảo một cái thật nhanh trên ngực hắn, hắc y nhân cả người đột nhiên cứng đơ, không thể di chuyển. Vương Tuyết Nghi thân thủ nhanh nhẹn nhảy ra khỏi người hắn, đứng trên mặt đất mỉm cười nhìn hắn.

“Đa tạ vị huynh đài giúp ta thoát khỏi phủ. Sau này có duyên sẽ gặp lại!” Nói rồi nàng xoay người dùng khinh công bay đi, nhanh chóng biến mất trong màn đêm, để lại hắc y nhân đứng đó nhìn theo nơi nàng vừa đi. Thở dài một tiếng, hắn chuẩn bị quay về chịu phạt với chủ nhân. Chỉ là, điều khiến hắn kinh ngạc không thôi, nàng là ai? Dung mạo tựa thiên tiên! Nàng lại có thể “phi thân”, lại có làm thế nào mà lại khiến hắn không thể nhúc nhích…?

Thoát khỏi vương phủ, Vương Tuyết Nghi vội vàng tìm một góc nhỏ trong thành để trốn, nàng sợ sau khi Tư Đồ Tư biết nàng biến mất, có hay không nổi điên lục soát cả thành Bắc Ngạn này? Hiện tại quan trọng nhất là phải làm sao che dấu dung mạo của nàng, không thể phủ nhận, nàng thật sự quá mức dễ nhận biết. Trong lòng lại nghi hoặc, người của thế giới này cũng biết khinh công? Nhìn thân thủ của hắc y nhân kia, nàng liền khẳng định chính mình không có khả năng tự bảo vệ mình. Vương Tuyết Nghi chạy nửa đêm, cuối cùng lẻn vào nhà của một thôn phụ, lấy trộm bộ quần áo đang phơi ngoài trời, cũng may nó đã khô rồi, nếu mà ẩm ướt thì thật khó chịu. Trốn vào ngõ nào đó đổi quần áo, nàng để lại quần áo cũ của mình, coi như nàng không có lấy trộm đồ của người ta đi. Vương Tuyết không khỏi cười khổ, sống đến từng tuổi đầu, đây là lần đầu tiên phải làm việc lén lút này.
Bình Luận (0)
Comment