[Luận thật giả]
Editor: Gấu Gầy
Sắc mặt Lâm Trường Minh vốn không thay đổi, nhưng một cơn gió thổi vào trong điện khiến tay áo con rối bay phấp phới, sống động như thật. Hắn dần dần run rẩy, bên tai dường như nghe thấy một loại chú quyết tà ác nào đó.
Thấy hắn như vậy, Minh Trạc biết mình đoán đúng, bèn nói: "Hèn gì phong ấn ta đặt trong tháp Trấn Hung vẫn còn nguyên vẹn nhưng đầu của hắn thì lại biến mất, hoá ra vì hắn vốn chưa chết, cái đầu đó cũng là giả."
Tiểu quỷ canh giữ quan tài không nói dối, quả thật không có ai đến gần quan tài. Lúc Minh Trạc và Lạc Tư hỏi âm dương, Âm Dương Tử xoay tít không ngừng, thực ra cũng là một kiểu trả lời: Nó không biết chuyện của người sống.
Lâm Trường Minh nói: "Người là do ngươi giết, hắn chết hay chưa, ngươi phải rõ nhất chứ."
Chính vì quá rõ nên Minh Trạc mới không hề nghi ngờ Minh Hàm giả chết. Y vốn kiêu ngạo, đương nhiên sẽ không kiểm điểm bản thân trước mặt loại người như Lâm Trường Minh, vì vậy mỉa mai nói: "Người là do ta giết, nếu không thì ngươi làm sao có cơ hội chen vào? Nhưng hai người không phải bạn bè sao? Sao ngươi biết bạn mình chưa chết, không những không vui mà còn sợ hãi đến mức này?"
"Ngươi đã đoán được hắn là hung thủ đứng sau vụ Hà Thần, sao lại không đoán được chuyện giữa ta và hắn?" Lâm Trường Minh nắm chặt tay phải đang run rẩy của mình, nhìn thẳng vào con rối, "Chẳng qua một ngày nọ, ta phát hiện ra người bạn tri kỷ của mình hoá ra chính là hung thủ hại chết sư phụ, tất cả những gì hắn làm với ta đều có mưu đồ khác, ta đương nhiên phải hận hắn, oán hắn!"
"Nếu chỉ là hận và oán, vậy ngươi sợ cái gì?" Lạc Tư cất đồng xu đi, lời lẽ vẫn còn khách sáo, "Hắn nhất định đã làm gì đó với ngươi, nên ngươi mới sợ như vậy."
"Ngự quân hỏi hắn đã làm gì với ta?" Lâm Trường Minh giơ bàn tay đang run rẩy lên, "Đây chính là chuyện hắn đã làm với ta."
Trong trận, hắn ta vẫn luôn mang dáng vẻ của một công tử nho nhã, nhưng khi giơ tay lên, cả người giống như tờ giấy bị thấm nước, trở nên nhăn nhúm. Không chỉ vậy, tóc hắn ta bạc trắng, ngay cả giọng nói cũng khàn đặc khó nghe.
Tình trạng tương tự cũng từng xuất hiện trên người Giang Lâm Trai, người thông thần chỉ khi mất đi tu vi và linh năng mới lộ ra vẻ già nua thế này. Nhưng Lâm Trường Minh chẳng những điều khiển được con rối mà còn mở được trận Phong Yểm, không giống kẻ đã mất tu vi.
Lạc Tư tinh mắt, nhìn rõ thứ trên tay Lâm Trường Minh: "Tế Tuyến Cổ Trùng (cổ trùng tơ nhện)."
Mấy con cổ trùng giống như sợi tơ đen đang ngọ nguậy trên tay Lâm Trường Minh, hắn ta nói: "Ngự quân nhận nhầm rồi, thứ này chỉ trông giống Tế Tuyến Cổ Trùng thôi, thực ra nó là bí pháp của Minh Hàm, gọi là 'Cưu Chú'."
"Cưu" ở đây chính là chim cưu. Bí pháp này thoạt nhìn không liên quan gì đến chim cưu, không biết tại sao Minh Hàm lại đặt tên như vậy.
"Năm đó, ta muốn hồi sinh sư phụ, gần như tẩu hỏa nhập ma. Minh Hàm một mặt khuyên ta quay đầu là bờ, một mặt lại bày ra rất nhiều tình huống trùng hợp, khiến ta vô cùng tin tưởng vào chuyện hồi sinh." Lâm Trường Minh nói, "Vì muốn tìm Thánh nữ của tộc Hồ Quỷ, ta nghe lời hắn răm rắp, làm ra không ít chuyện sai lầm."
Đèn bạc trong điện lay động, di chuyển theo ý niệm của hắn ta. Dưới ánh đèn leo lét, Minh Trạc thấy cổ và mặt hắn ta chi chít những sợi tơ đen tượng trưng cho Cưu Chú.
Lâm Trường Minh tiếp tục nói: "Đến khi ta nhận ra sự bất thường thì đã lún quá sâu, khó mà quay đầu. Ta biết rõ mình biết quá nhiều bí mật của Minh Hàm, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha ta, nên giả vờ như không biết gì, tiếp tục dây dưa với hắn. Đúng lúc đó, tứ sơn tụ họp, ta lén nhờ Hoàng trưởng lão của núi Tây Khuê giúp đỡ, đáng tiếc thư còn chưa gửi đi đã bị Minh Hàm phát hiện."
Minh Trạc bảo: "Hắn luôn thích đùa giỡn lòng người, dù phát hiện ra cũng không vạch trần, mà sẽ giả vờ trúng kế, diễn thêm một màn kịch với ngươi."
Lâm Trường Minh đáp: "Ngươi quả nhiên hiểu hắn. Đúng vậy, hắn giả vờ như không biết gì, sau đó dùng con rối giả dạng Hoàng trưởng lão lừa ta vào một mật thất. Ta vừa vào mật thất đã bị hắn dùng bí pháp giam cầm, phong ấn toàn bộ tu vi. Không biết hắn từ đâu lấy ra một loại bí pháp, dùng Cưu Hoàn, Hạc Phấn, Bạch Cốt Hoa và các loại độc dược khác nghiền thành cao, ngâm ta trong đó suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày, cuối cùng luyện thành lô thuốc."
"Tứ sơn một thể, ngươi bị nhốt trong mật thất lâu như vậy mà bên ngoài không ai hay biết," Lạc Tư nói, "Là hắn dùng con rối thay thế thân phận của ngươi."
"Sau khi bị luyện thành lô thuốc, ta chịu đủ mọi tra tấn, mỗi ngày đều sống trong đau đớn. May mà trời không tuyệt đường người, tiểu đồng bưng thuốc thấy ta đáng thương, nhân lúc Minh Hàm rời khỏi thần cung đã thả ta đi. Ta trốn khỏi thần cung, vốn định về núi Đông Chiếu, nhưng nghe nói Lâm Trường Minh đã cáo bệnh ẩn cư." Lâm Trường Minh cười khan, chất chứa bao cay đắng, "Cuối cùng ta cũng được toại nguyện, từ nay không còn là Lâm Trường Minh nữa. Ta đoán hắn sẽ không bỏ qua, chắc chắn sẽ bắt ta về, nên giả thành ăn mày, lang thang xin ăn khắp lục châu."
Hắn từng thành danh thời trẻ, lại có mỹ danh Như Ý lang, cuối cùng lại trở thành một kẻ ăn mày vô danh tiểu tốt, đủ thấy thế sự vô thường, tạo hóa trêu ngươi.
Minh Trạc nói: "Hắn hãm hại Giang Lâm Trai, luyện ngươi thành lô thuốc, còn thi chú lên người ngươi. Ngươi hận hắn độc ác, dù làm ăn mày cũng không quên báo thù. Nhưng ta rất tò mò, từ khi nào ngươi biết hắn chưa chết?"
Lâm Trường Minh đáp: "Ngay từ đầu. Ta biết hắn xảo quyệt, giỏi ngụy trang, sẽ không dễ dàng chết như vậy. Vì thế vừa nghe tin hắn chết, ta liền đến Bái Đô."
"Võ sĩ Bạch Vi ở cửa Bái Đô là do ngươi triệu hồi," Lạc Tư nhìn Lâm Trường Minh, "Hay là do Minh Hàm triệu hồi?"
"Ngự quân đã hỏi, ta nhất định phải nói thật," Lâm Trường Minh buông tay xuống, "Là do Minh Hàm triệu hồi. Ta không có thù oán với các môn phái, giết bọn họ cũng chẳng có lợi gì cho ta. Ta đến Phế Đô chỉ để dò la tung tích của Minh Hàn, nếu tùy tiện triệu hồi võ sĩ Bạch Vi sẽ khiến hắn cảnh giác. Hơn nữa, với thuật điều khiển rối của ta, vẫn chưa đạt đến mức khiến người ta lầm giả thành thật."
Lạc Tư hỏi: "Vậy mục đích ngươi dẫn chúng ta vào trận là gì?"
Lâm Trường Minh đáp: "Một là để thử xem Minh Trạc là thật hay giả, hai là để tránh tai mắt của Minh Hàm."
"Làm sao ngươi chắc chắn ta là Minh Trạc thật, chứ không phải Minh Hàm giả mạo?" Minh Trạc nghiêng đầu, kim tuyến trên trán lúc ẩn lúc hiện, "Hắn lợi hại như vậy, trong trận mà cũng điều khiển được con rối, ngay cả Giang Lâm Trai cũng bị hắn lừa, sao ngươi lại chắc chắn lần này mình đúng?"
Lâm Trường Minh nói: "Ta quen biết hắn nhiều năm, mọi cử chỉ hành động của hắn ta đều quen thuộc. Nếu ngươi là hắn giả mạo thì ta đã sớm nhận ra."
"Lời này không sai, ta cũng quen biết hắn nhiều năm, ít nhiều hiểu rõ hành động của hắn." Minh Trạc đột nhiên đổi giọng, "Minh Hàm thích chơi một trò chơi, ngươi biết là gì không?"
Lâm Trường Minh đáp: "Chắc là điều khiển rối?"
"Đó chỉ là thú tiêu khiển lúc rảnh rỗi của hắn mà thôi. Hắn thích nhất là diễn kịch." Con rối trước mặt Minh Trạc như không còn sức lực, nó nghiêng ngả rồi biến về hình dạng người giấy. Y nhặt người giấy lên, đưa lên trước mắt quan sát: "Hắn vừa diễn vai ác, vừa diễn vai thiện, chỉ cần lấy được lòng tin, hắn sẵn sàng diễn bất cứ vai gì, giống như lúc này..."
Người giấy hơi nhăn lại trên đầu ngón tay y, y ngẩng mắt lên, nhìn thẳng vào Lâm Trường Minh: "Vì muốn ta tin lời hắn là thật, hắn không tiếc ký sinh cùng ngươi trong một cơ thể. Ta thấy chữ 'Cưu' trong Cưu Chú này chính là chim 'cưu' chiếm tổ chim khách."
Vừa dứt lời, xung quanh bỗng chốc rơi vào tĩnh lặng, mọi thứ trong trận như dừng lại, chỉ còn lại ba người bọn họ giương cung bạt kiếm. Một lúc sau, thân hình còng lưng của Lâm Trường Minh hơi thẳng dậy, dường như kinh ngạc: "Ngươi nói vậy là sao?"
Trùng đen trên mặt hắn ta dày đặc, gần như không nhìn rõ dung mạo. Cho nên dù là ngạc nhiên hay điềm tĩnh, cũng chỉ có thể phân biệt qua giọng điệu.
Minh Trạc nói: "Chính câu chuyện của ngươi đã nhắc nhở ta, khiến ta nhớ ra một chuyện."
Lâm Trường Minh khiêm tốn hỏi: "Chuyện gì?"
Minh Trạc vẫn giữ nguyên tư thế cầm người giấy: "Nếu kịch diễn quá thật, người khác sẽ mãi mãi không phát hiện ra mình bị lừa. Mà kẻ không biết mình bị lừa thì sẽ không bao giờ cảm nhận được nỗi đau đó. Vì vậy, Minh Hàm thường cố ý để lộ vài sơ hở sau khi lừa người ta vào tròng."
Lâm Trường Minh nói: "Câu chuyện của ta đâu ra đấy, không biết sơ hở nào đã nhắc nhở ngươi?"
Lạc Tư lật đồng xu giữa các ngón tay, hắn đứng giữa hai người, rất thức thời mà hỏi theo: "Ta cũng muốn biết, sơ hở nào đã nhắc nhở ngươi?"
Minh Trạc hỏi: "Nói cho các ngươi biết thì ta được lợi ích gì?"
Lạc Tư ném đồng xu qua: "Cho ngươi của hồi môn."
Lâm Trường Minh nói: "Hai vị tình cảm hơn vàng, thật nằm ngoài dự đoán của ta."
"Chỉ một đồng xu mà đã gọi là tình cảm hơn vàng?" Tuy nói vậy, nhưng Minh Trạc vẫn nắm chặt đồng xu trong tay. Y thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói: "Với sự thông minh của ngươi, nếu không phải Minh Hàm cố ý để lộ, e là đến giờ ngươi vẫn coi hắn là bạn tri kỷ. Hắn dẫn ngươi phát hiện, rồi dụ ngươi mắc câu, ngươi càng đau khổ thì hắn càng vui vẻ. Hắn luyện ngươi thành lô thuốc không phải vì hắn thiếu người thử thuốc, mà vì hắn thích nhìn người ta rơi vào tuyệt cảnh. Đợi đến khi ngươi tuyệt vọng, hắn bèn sai một tiểu đồng thả ngươi đi, khi ngươi tưởng mình trốn thoát thành công, chính là lúc lại trúng kế."
Lâm Trường Minh bảo: "Trên đời này còn có kẻ xấu xa đến vậy sao?"
Minh Trạc nói: "Nói về tu vi và phẩm hạnh, không ai dám xưng là đệ nhất, nhưng nói về sự hèn hạ, hắn đích thực là đệ nhất thiên hạ. Chính vì nghe câu chuyện của ngươi, ta mới nghĩ đến việc có khi nào hắn lại dùng cách tương tự để lừa ta hay không. Minh Hàm, ngươi ký sinh trên cơ thể người khác là định tái diễn chuyện Hà Thần năm xưa sao?"
Lâm Trường Minh bật cười: "Tiểu Trạc, ngươi đúng là thông minh hơn tên Như Ý lang này nhiều, ta biết không giấu được ngươi mà. Có vài người quá ngu ngốc, dù ta để lộ sơ hở cho hắn xem, hắn cũng không phát hiện ra chân tướng. Nhưng ngươi hiểu lầm rồi, ta dẫn ngươi vào trận không phải để tái diễn chuyện Hà Thần năm xưa, vì ta biết ngươi còn tàn nhẫn hơn Giang Lâm Trai. Cái gì mà Thiên Quan, đạo nghĩa, ngươi vốn dĩ không thèm quan tâm."
Minh Trạc bảo: "Ngươi nói người khác ngu, chi bằng nói ngươi ngu ấy. Năm đó ngươi bày mưu lừa gạt Giang Lâm Trai cũng từng bị hắn nhìn ra manh mối."
'Lâm Trường Minh' chắp tay sau lưng, dung mạo không thay đổi, nhưng khí chất đã khác hoàn toàn. Gã mỉm cười nói: "Ngươi quả nhiên là đồ đệ giỏi nhất của ta, ngay cả tâm sự của Giang Lâm Trai cũng nhìn thấu. Đúng vậy, năm đó hắn dùng cách tự hủy tu vi để phá trận, quả thật đã phá hỏng kế hoạch của ta. Nhưng chắc hắn cũng không ngờ, Lâm Trường Minh lại vì thế mà yêu hắn sâu đậm."
"Lâm Trường Minh yêu hắn sâu đậm, chẳng phải cũng là công lao của ngươi sao?" Minh Trạc nói, "Hai người bọn họ vốn chỉ tình cờ gặp gỡ, nhưng nhờ sự ra sức của ngươi mà Lâm Trường Minh càng lún càng sâu. Đèn lồng và giấc mơ đều là cái bẫy do ngươi bày ra."
'Lâm Trường Minh' nói: "Lời này có phần sai lệch, nếu Lâm Trường Minh không có ý với hắn, sao lại dễ dàng trúng kế của ta?"
Minh Trạc đáp: "Những chuyện ngươi làm với Lâm Trường Minh, mục đích cũng giống như lúc ngươi hãm hại Giang Lâm Trai, là để bức hắn phát điên."
Minh Hàm thản nhiên: "Tiếc là tuy hắn ngu ngốc, nhưng tâm trí kiên định, dù nhập ma cũng không chịu phát điên. Nếu không ta đâu cần tốn công ký sinh trên cơ thể này."
Minh Trạc hỏi: "Ta chỉ còn một chuyện không hiểu, ngươi tốn công tốn sức bức bọn họ phát điên để làm gì?"
Minh Hàm không trả lời mà quay sang Lạc Tư: "Ngự quân, đã nhiều năm không gặp, ngươi cũng lớn rồi. Cảm giác hồn phách gắn bó với nhau có dễ chịu không? Sống mà bị trói buộc với loại người như hắn, ta thấy thà chết còn hơn."
"Ngươi đứng đây thế này, đỡ cho ta phải đào ba thước đất," Lạc Tư chỉnh tay áo, nghiêm túc nói với Minh Hàm, "Mấy hôm trước quân chủ nói muốn dẫn ta đi gặp ngươi, hoá ra là gặp thật. Đã đến rồi, sao không hiện chân thân cho ta xem?"
Minh Hàm mỉm cười: "Chân thân của ta..."
Minh Trạc tung đồng xu đã chuẩn bị sẵn lên. Đồng xu xoay tít giữa không trung, sau đó giống như mưa to lao về một hướng.
Lạc Tư nói: "Chân thân của ngươi lộ rồi."
—---
Gấu Gầy: Được 100 chương rồi, mau ghê