[Trấn Thiên quan (20)]
Editor: Gấu Gầy
Lâm Trường Minh hôn mê rất lâu, sau đó tỉnh lại vì mùi hương liệu. Minh Hàm ngồi bên giường hắn ta, nói: "Từ sau lần chia tay trước, ngươi cứ nghiện rượu, chẳng có lúc nào tỉnh táo. Trường Minh, nếu cứ tiếp tục thế này, không chỉ tu vi của ngươi bị hỏng mà ngay cả cơ thể cũng suy yếu. Chẳng lẽ Giang lang quân tiêu tán rồi, ngươi không muốn thông thần nữa sao?"
Lúc này đã nửa năm kể từ khi Giang Lâm Trai tiêu tán. Sau khi trở về núi, Lâm Trường Minh ngày nào cũng say khướt. Thấy Minh Hàm, hắn ta chẳng buồn ngồi dậy, chỉ nói: "Thông hay không thông, có gì khác đâu? Cuối cùng chẳng phải cũng chết sao, chỉ là chết sớm hay chết muộn thôi."
Minh Hàm bảo: "Ngươi đang chán nản nên mới nói vậy."
Lâm Trường Minh lật người, quay lưng về phía Minh Hàm, nhìn ra cửa sổ: "Ta nói thật."
Minh Hàm nói: "Ngươi là vì cái chết của Giang lang quân nên mới cảm thấy thông thần không còn ý nghĩa. Nhưng ngươi thử nghĩ xem, thông hay không thông, thật sự không có khác biệt sao? Nếu Giang lang quân không thông thần, làm sao hắn có thể giữ vững Thiên Quan trong chuyện ở thành nhỏ?"
Lâm Trường Minh nói: "Ngươi nói sai rồi, hắn có thông thần hay không đều giữ vững được Thiên Quan. Hắn chính là người như vậy."
Minh Hàm thở dài, cúi xuống nhặt vò rượu rỗng dưới sàn: "Cũng đúng, hắn chính là người như vậy, tâm tính của một người sẽ không thay đổi vì tu vi cao hay thấp. Nếu không phải vậy, ngươi cũng sẽ không coi trọng hắn như thế. Nhưng Trường Minh, nếu hắn nhìn thấy bộ dạng của ngươi bây giờ, nhất định sẽ rất tự trách."
Lâm Trường Minh nói: "Ngươi không hiểu hắn, hắn sẽ không tự trách, dù ta thế nào, hắn cũng chẳng quan tâm."
Minh Hàm nói: "Sao ngươi chắc chắn hắn không quan tâm? Ngươi dậy xem đây là cái gì."
Lâm Trường Minh quay người lại, căn phòng tối om, chỉ có một chỗ sáng, đó là chiếc đèn lồng cá lửa trên tay Minh Hàm.
"Ta đến núi Bắc Lộ, nhìn thấy trong tiểu viện nơi Giang lang quân ẩn cư có rất nhiều đèn lồng như thế này. Hỏi thăm mới biết, chúng đều do Giang lang quân tự tay làm, trên đó treo vài tờ giấy ghi là Như Ý..."
Lâm Trường Minh cắt lời: "Không phải ta."
Lâm Trường Minh nói: "Chưa bao giờ là ta."
Lâm Trường Minh bảo: "Vứt đi."
Minh Hàm ra khỏi cửa, Lâm Trường Minh nghe thấy tiếng mưa rơi. Tiếng mưa tí tách làm lòng hắn trống rỗng. Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên bò dậy khỏi giường đuổi theo. Bên ngoài tối đen, hắn chân trần chạy qua vũng nước, bùn bắn đầy người.
"Là ta," Lâm Trường Minh nói, "Đều là ta, trả lại cho ta đi."
Minh Hàm đứng ở cửa viện, chắp tay sau lưng, dường như đã đoán trước được. Lâm Trường Minh chạy tới, trong đêm mưa có vài chiếc đèn lồng cá lửa sáng lên, chúng lướt qua đỉnh đầu hắn, mỗi chiếc đều treo một tờ giấy.
Như Ý, Như Ý.
Lâm Trường Minh nắm lấy một chiếc đèn lồng, như nắm lấy vạt áo của người kia. Minh Hàm nói: "Đã đến nước này, vừa rồi sao còn cứng miệng? Vì những chiếc đèn lồng này, ngươi cũng nên phấn chấn lên đi."
Hai người cất đèn lồng, rồi trở về phòng. Lâm Trường Minh nâng đèn lồng trong tay, nói: "Cảm ơn ngươi."
Minh Hàm đáp: "Chúng ta là bạn bè, không cần khách sáo. Lần này ta đến, ngoài việc thăm ngươi, còn có chuyện muốn nói."
Lâm Trường Minh vừa dầm mưa, tinh thần tỉnh táo hơn vài phần: "Chuyện gì?"
Minh Hàm nói: "Cuốn bí pháp ngươi dịch giải, ta đã dùng rồi."
Lâm Trường Minh nghĩ đến kẻ đứng sau vụ Hà Thần đọa hóa, vội vàng hỏi: "Kết quả thế nào? Đã tìm được hắn chưa?"
Minh Hàm bất lực lắc đầu, lấy cuốn bí pháp trong ngực ra, đẩy về phía Lâm Trường Minh: "Với tu vi của ta, không thể lần ra tung tích của hắn. Trường Minh, chuyện này vẫn phải dựa vào ngươi. Nếu chúng ta không tìm được hắn, kế hoạch bao năm nay sẽ đổ sông đổ bể."
Lâm Trường Minh nhận lấy cuốn bí pháp. Hắn ta đã thuộc lòng thuật điều khiển rối trong đó, để tìm ra hung thủ, đương nhiên không từ chối. Sau khi hai người chia tay, Lâm Trường Minh dùng chú quyết của tộc Hồ Quỷ đi khắp nơi tìm kiếm, nhưng đối phương quá lợi hại, vẫn không lộ diện.
Thời gian lại trôi qua vài năm, Lâm Trường Minh cuối cùng cũng tìm được vài người của tộc Hồ Quỷ trong một thành nhỏ. Sau vài lần sắp đặt, Lâm Trường Minh nghe được một chuyện động trời từ miệng họ. Hắn ta kể lại chuyện này cho Minh Hàm, Minh Hàm lập tức đến gặp hắn ta.
"Theo như lời ngươi viết trong thư, đám người tộc Hồ Quỷ này nói người chết có thể sống lại?" Minh Hàm đứng trong phòng, tay đặt lên kiếm, lắc đầu, "Làm sao có chuyện đó được? Nếu người chết có thể sống lại, vậy thì thế gian này chẳng phải đã loạn hết rồi sao?"
Lâm Trường Minh đáp: "Ta vốn cũng không tin, nhưng bọn họ nhắc đến một người."
Minh Hàm hỏi: "Ai?"
Lâm Trường Minh nói: "Điện hạ đã từng nghe nói đến Thánh nữ của tộc Hồ Quỷ chưa? Theo truyền thuyết của tộc Hồ Quỷ, cứ 150 năm, trong tộc sẽ xuất hiện một Thánh nữ tiên tri."
Minh Hàm nói: "Thánh nữ thì ta có nghe, nhưng chưa từng thấy bao giờ."
Lâm Trường Minh đặt bức thư xuống, nói: "Đám người của tộc Hồ Quỷ cho rằng, lý do Thánh nữ tiên tri có thể dự đoán họa phúc là vì nàng ta đã sống qua hàng ngàn hàng vạn lần. Mà nguyên nhân nàng ta có thể liên tục sống lại là vì ăn nhầm cống phẩm của Đại A."
"Truyền thuyết kiểu này, mỗi vị thần ở lục châu đều có, sao ngươi lại tin là thật? Chưa nói đến việc những Thánh nữ này có phải là cùng một người hay không, nhưng nếu ăn nhầm cống phẩm của thần linh là có thể liên tục sống lại," Minh Hàm mỉm cười, nói đùa, "Vậy người sống lâu nhất trên đời chính là kẻ ăn mày."
"Sao Điện hạ không nghe ta nói hết?" Lâm Trường Minh nghiêm mặt nói, "Thứ nàng ta ăn nhầm không phải cống phẩm bình thường, mà là thần linh."
Minh Hàm kinh ngạc: "Ngươi nói gì?"
Lâm Trường Minh đáp: "Ta nói, thứ Thánh nữ ăn không phải cống phẩm bình thường, mà là thần linh bị tộc Hồ Quỷ hiến tế."
Đêm khuya thanh vắng, Minh Hàm biến sắc: "Con người làm sao ăn được thần linh? Trường Minh, vì muốn Giang lang quân sống lại, ngươi tẩu hỏa nhập ma rồi!"
Lâm Trường Minh lại nói: "Ta vốn không tin, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì thấy cũng có khả năng."
Minh Hàm hỏi: "Khả năng? Khả năng gì?"
Lâm Trường Minh hỏi ngược: "Nếu thần ăn người là nghịch thiên, vậy người ăn thần thì sao?"
Minh Hàm bảo: "Đại nghịch bất đạo! Thần linh che chở đất đai, được người đời thờ phụng, cùng chung nguồn gốc với chúng ta, sao ngươi có thể hỏi như vậy! Trường Minh, ta thấy ngươi bị đám người Hồ Quỷ kia mê hoặc tâm trí rồi, sau này đừng nhắc đến nữa!"
Lâm Trường Minh như bị ma nhập, nói: "Ta muốn đi tìm Thánh nữ hỏi cho rõ ràng, nếu thật sự có cách cải tử hồi sinh..."
Minh Hàm hỏi: "Nếu thật sự có cách cải tử hồi sinh, chẳng lẽ ngươi muốn giết một vị thần để hiến tế sao!"
Lâm Trường Minh lẩm bẩm: "Nếu thần linh bất nghĩa trước, ta giết hắn cũng chẳng trái thiên đạo."
Minh Hàm vội vàng nắm lấy vai hắn, nghiêm mặt nói: "Vì muốn tìm ra hung thủ năm đó, ngươi đã phát điên rồi sao? Trường Minh, ngươi đừng lạc lối. Thôi, mau ngồi xuống đi, ngươi nên nghỉ ngơi, đừng nói chuyện này nữa."
Lâm Trường Minh ngồi xuống, nhưng không nhớ Minh Hàm đã nói gì sau đó, chỉ biết khi tỉnh lại, trong phòng chỉ còn lại một mình hắn ta. Hắn ta mơ mơ màng màng, nửa đêm nửa tỉnh nửa mê nghe thấy giọng nói của một nữ nhân.
Giọng nói đó ban đầu rất nhỏ, như tiếng thì thầm, sau đó càng lúc càng rõ ràng. Nàng ta kể cho hắn ta nghe nguồn gốc của tộc Hồ Quỷ, còn kể cho hắn ta nghe truyền thuyết về Đại A. Lâm Trường Minh nằm mơ, trong mơ gặp được Giang Lâm Trai.
Giang Lâm Trai nắm tay dẫn hắn đi ngắm tuyết đêm. Hắn ta gọi sư phụ, sư phụ đeo phụ kiện hình cá lửa cho hắn ta, rồi xoay người lên kiệu hoa đi đến miếu Hà Thần.
Lâm Trường Minh tỉnh dậy, từ đó về sau, đêm nào hắn ta cũng mơ thấy Giang Lâm Trai. Tiếng thì thầm như lời dụ dỗ, Lâm Trường Minh không nói với ai, một ý nghĩ đang lớn dần trong lòng hắn ta không thể kiểm soát.
Nếu có thể hồi sinh người chết, vậy hắn ta giết một vị thần linh để hiến tế thì có sao? Thần linh trên đời này nhiều vô kể, phần lớn đều giống như súc vật, không khác gì yêu quái trên núi.
Chỉ cần giết một vị, là có thể gọi Giang Lâm Trai trở về.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện bỗng như mật ngọt tràn ngập lồng ngực, Lâm Trường Minh càng kháng cự lại càng khao khát. Hắn ta trở thành một kẻ si cuồng nuôi dưỡng tâm ma, ban ngày còn có thể duy trì trạng thái bình thường, nhưng đêm đến sẽ tự nói chuyện một mình. Dần dần, tiếng thì thầm bên tai dường như trở thành của chính hắn ta.
Những lời nói mê sảng lượn lờ không dứt, khiến lòng người khó chịu bất an. Minh Trạc cảm thấy bên tai ù ù, khám tội bất chợt bị cắt ngang. Y nói: "Thánh nữ sống lại cái gì, Lâm Trường Minh, ngươi bị lừa rồi."
Trải qua hai lần khám tội, hồn phách của Lạc Tư hơi chấn động, lúc này vẫn còn choáng váng. Nghe Minh Trạc nói, hắn bèn kéo y lại: "Ngươi có nghe hắn nói gì không? Hắn muốn giết một người, người đó chính là ngươi. Trận pháp này nhắm vào ngươi đấy."
"Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi," Minh Trạc tháo dải lụa trắng trước mắt, "Trận pháp này không chỉ nhắm vào ta, mà còn nhắm vào hắn."
Hai người đang ở tiền đường, vẫn duy trì tư thế trước khi khám tội, vì linh năng bị mất, Minh Trạc lại biến về hình dạng Hà Thần. Y thấy Lâm Trường Minh đang đứng không xa, bèn nói: "Đến nước này rồi, ngươi còn chưa tỉnh ngộ sao? Ta nói cho ngươi biết, dù ngươi có giết một vạn thần linh thì Giang Lâm Trai cũng không sống lại đâu."
Lâm Trường Minh ôm ngực, lập tức phản bác: "Ngươi thì hiểu được bao nhiêu về quỷ thần bí pháp? Trên đời này không có chuyện gì là không thể!"
"Cái gọi là quỷ thần bí pháp của ngươi chỉ là lời nói của một kẻ muốn đùa bỡn ngươi thôi." Minh Trạc đột nhiên cười, trong mắt toàn là giễu cợt, "Ngươi thử nghĩ xem, nếu một cuốn bí pháp cũng không dịch giải được, thì làm sao Minh thị có thể tiêu diệt tộc Hồ Quỷ? Cuốn bí pháp hắn đưa cho ngươi khó hiểu, không phải vì chú quyết của tộc Hồ Quỷ tối nghĩa, mà vì những thứ bên trong thật giả lẫn lộn, căn bản là dùng để lừa gạt ngươi."
Lâm Trường Minh nói: "Ngươi đừng nói bậy, lúc đó ta và Minh Hàm chưa từng quen biết, hắn lừa ta thì được lợi ích gì?"
Lạc Tư trầm giọng: "Vừa nhắc đến Minh Hàm là ngươi tỉnh táo ngay, tên hắn còn hữu dụng hơn cả Giang Lâm Trai."
"Chưa từng quen biết là ngươi nói, còn Minh Hàm e là đã biết ngươi từ lâu." Minh Trạc nói, "Năm đó Hà Thần đọa hóa, Minh thị không tìm cao thủ trong nội bộ mà lại muốn Giang Lâm Trai đến giúp, chuyện kỳ lạ như vậy, ngươi chưa từng nghi ngờ sao?"
Lâm Trường Minh lạnh lùng: "Ngươi muốn nói gì?"
"Ta nói người bạn tốt nhất của ngươi biết chuyện này quá lộ liễu, nếu ngươi tỉnh táo suy nghĩ kỹ thì sẽ nghi ngờ Minh thị. Cho nên hắn mới lấy lùi làm tiến, chủ động đến thành nhỏ gặp ngươi." Minh Trạc hiếm khi kiên nhẫn, chậm rãi nói, "Hắn bịa ra chuyện có người cấu kết với tộc Hồ Quỷ, còn đưa cho ngươi một cuốn bí pháp tối nghĩa khó hiểu, để ngươi tưởng mình là người hiểu rõ nhất về thuật điều khiển rối ở lục châu. Ngươi thật sự trúng kế, chẳng những không nghi ngờ hắn mà còn coi tộc Hồ Quỷ là kẻ thù."
Lâm Trường Minh nói: "Buồn cười, theo lời ngươi, hung thủ đứng sau vụ Hà Thần chính là Minh Hàm. Chưa nói đến mục đích, chỉ riêng tu vi của hắn cũng không đủ để điều khiển con rối như Hà Thần!"
Minh Trạc không nhịn được cười lớn: "Ngươi bảo tu vi hắn kém? Ừm, cũng đúng, lúc bị tứ sơn bức cung, hắn hoàn toàn không có sức phản kháng."
Lâm Trường Minh hỏi: "Vậy ngươi cười cái gì?"
Minh Trạc đáp: "Ta chỉ đang nghĩ đến một chuyện, một chuyện mà ngay cả chính ta cũng bỏ qua. Ngự quân, ngươi nói nếu một người có tu vi kém, vậy hắn sẽ làm gì?
"Dĩ nhiên là trăm phương ngàn kế che giấu, sợ người ta biết." Lạc Tư phụ họa theo, "Ta quen một người tu vi rất cao, hắn hay nói với bên ngoài là mình trói gà không chặt, nhưng lại là cao thủ."
Minh Trạc nói: "Vậy người này đúng là rất tâm cơ, vì lừa một người không khó, lừa tất cả mọi người mới khó. Lâm Trường Minh, trước khi vào trận, ngươi đã nói với ta một câu, ngươi nói Minh Hàm vừa là cha ta, vừa là sư phụ ta."
Lâm Trường Minh hơi thở dồn dập, lùi lại nửa bước.
Minh Trạc cong hai ngón tay, mượn linh năng còn sót lại triệu hồi người giấy. Người giấy loạng choạng rơi xuống đất, biến thành khuôn mặt quen thuộc với Lâm Trường Minh, chính là Minh Hàm.
"Ngươi biết người giỏi nhất về thuật điều khiển rối trên đời này là ai không? Không phải ai khác, chính là người bạn tốt của ngươi," đôi mắt màu hổ phách của Minh Trạc lạnh lẽo, "Ngươi nói đúng, Minh Hàm đúng là sư phụ ta, thuật điều khiển rối của ta là do hắn dạy."
Lâm Trường Minh lạnh giọng: "Ngươi nói dối."
Minh Trạc nói: "Nói dối? Nếu ngươi cho rằng ta nói dối, tại sao còn mượn chuyện trộm đầu để dẫn chúng ta vào trận?"
Lâm Trường Minh đáp: "Ta dẫn các ngươi vào trận là để giết ngươi hiến tế!"
Minh Trạc lại nói: "Nếu chỉ là để giết ta hiến tế, sao không trực tiếp gọi các môn phái đến vây giết ta? Trận Phong Yểm vừa tốn thời gian vừa tốn sức, thật sự dư thừa."
Lâm Trường Minh bảo: "Chuyện hiến tế trái với thiên lý, đương nhiên không thể cho người khác biết!"
Minh Trạc từng bước ép sát: "Không thể cho người khác biết, hay không thể cho một người nào đó biết? Dọc đường ngươi cứ lén lút, không dám lộ diện, rốt cuộc là sợ bọn ta biết thân phận hay sợ một người nào đó biết hành tung? Có một chuyện, bây giờ nghĩ lại ta cũng rất tò mò."
Y bất ngờ nắm lấy cổ tay Lạc Tư, nhẹ nhàng lật lên, lấy ra một đồng xu từ trong tay áo Lạc Tư, tung lên trời.
"Âm Dương Tử của Ngự quân có thể hỏi âm dương. Hôm đó ta hỏi nó, cái đầu trong quan tài đi đâu rồi, nó không trả lời được. Đến khi ta hỏi lần thứ hai, ngươi lại xuất hiện cắt ngang," Minh Trạc nói, "Tại sao ngươi lại cắt ngang?"
Đồng tiền xoay tròn trên không trung, trong mắt Lâm Trường Minh phản chiếu một bàn tay thon dài, là của Lạc Tư. Ngự quân bắt lấy đồng xu, theo thói quen dùng ngón tay búng búng, thản nhiên đáp: "Vì hắn biết đáp án."
Đáp án gì?
Lâm Trường Minh mấp máy môi, không dám trả lời. Ánh mắt Minh Trạc lạnh lùng, y gằn từng chữ nói thay hắn: "Đáp án chính là Minh Hàm chưa chết —— đúng không?"