[Khúc Song Thần (2)]
Editor: Gấu Gầy
"Chuyện ta và Minh Trạc có khế ước, trên đời chỉ có vài người biết, người khác dù có nghe danh hồn phách tương thông cũng không biết chi tiết khế ước." Tiểu Lạc Tư nói, "Lúc ta tỉnh lại, ngươi nói, tim ta không còn đau nữa là vì có người thay ta an ủi Tiểu Thái tử. Tiểu Thái tử sống sâu trong Thần cung, chưa từng ra ngoài, người quen thuộc hắn và hiểu rõ khế ước, ngoài Minh Hàm từng lập khế ước với cha ta thì chỉ có chính Tiểu Thái tử."
Minh Trạc vẫn khoanh tay, ánh mắt cao ngạo: "Trong Thần cung ngoài Minh Hàm và Tiểu Thái tử còn có rất nhiều quan phó và võ sĩ Bạch Vi. Nhỡ đâu ta chỉ là võ sĩ Bạch Vi do Minh Hàm phái tới dò la tin tức, vậy việc hắn kể cho ta vài chi tiết về khế ước cũng không phải là không có khả năng."
"Võ sĩ Bạch Vi đều dùng song đao, nếu ngươi là họ thì đã sớm lấy ra cho ta xem rồi." Tiểu Lạc Tư gạt tóc bạc che mắt, "Hơn nữa Á Phụ ở Bái Đô kết giao với Minh Hàm, nếu ngươi là người Minh Hàm phái tới, ông ấy nhất định sẽ nhận ra ngươi."
Minh Trạc không biết nội tình Thiên Hải. Cái xác dưới đất này có thể làm Á Phụ của Lạc Tư, một là vì lúc trẻ ông ta cũng là một mãnh tướng trong số Ngự vệ Thiên Hải, hai là vì ông ta giỏi mưu tính, khứu giác nhạy bén, ngụy trang bình thường khó mà qua mắt được ông ta. Tiểu Lạc Tư đấu trí với ông ta hai năm, biết rõ sự khó chơi của ông ta. Nếu Minh Trạc là võ sĩ Bạch Vi thì dù Minh Trạc không đeo song đao hay huy hiệu Bạch Vi, nhưng ánh mắt và giọng điệu cùng những chi tiết nhỏ nhặt khác cũng sẽ để lộ ra vài thói quen của võ sĩ Bạch Vi.
"Dù ngươi đoán được ta là Minh Trạc," Minh Trạc lười vòng vo, hỏi thẳng, "Vậy sao ngươi có thể chắc chắn một ngươi khác sẽ gọi ta là Quân chủ chứ không phải Minh Trạc?"
"Ta đoán, người gọi ngươi là Minh Trạc chắc không nhiều, nếu nói cách gọi bình thường nhất chỉ có thể là Quân chủ thôi." Tiểu Lạc Tư suy đoán theo lẽ thường, một Ngự quân như cậu ra ngoài chẳng ai dám gọi thẳng tên, huống chi là Quân chủ lục châu? Cậu gỡ lại một ván, trong lòng vui vẻ, bèn hỏi: "Vậy ngươi gọi ta là gì? Lạc Tư sao?"
"Ta gọi ngươi là chó con," Minh Trạc ung dung nói, "Chưa từng gọi thẳng tên ngươi."
"Hả?" Tiểu Lạc Tư giả vờ không nghe rõ, ôm ngực nhăn mày: "...Tim ta bỗng dưng đau quá, ngươi mau hỏi tên lớn kia xem, có phải hắn đang bắt nạt ngươi không!"
"Ta là ta, Tiểu Thái tử là Tiểu Thái tử," Minh Trạc rất vô tình nhìn Tiểu Lạc Tư lên cơn đau tim, "Dù hắn có bán Tiểu Thái tử đi luyện đan cũng không liên quan đến ta."
"Chẳng phải ngươi vừa nói không cho ai giết ta, đánh ta sao," Tiểu Lạc Tư dựa sát vào Tiểu Lạc Du, như sắp trượt xuống đất, "Sao mới vài canh giờ đã không giữ lời rồi?"
Minh Trạc hơi cúi người, mùi hương kỳ lạ trên áo xộc vào mũi. Y không đến gần thì thôi, đến gần rồi, ánh mắt tựa như mèo ác nhìn cá nhỏ, dường như còn cảm thấy Tiểu Lạc Tư chưa đủ đau: "Nếu tên lớn kia biết ngươi vu oan hắn như vậy, chắc chắn sẽ bắt ngươi treo lên làm cờ."
Người này vừa xuất hiện, bảo ngọc trong điện đều lu mờ. Tiểu Lạc Tư tuy rằng vẫn chưa thông suốt, nhưng khi khuôn mặt đó đến gần cũng bị làm cho hoảng hốt, nói: "...Ngươi không quan tâm thì thôi, đau chết ta..."
Tiểu Lạc Du xoay người, Tiểu Lạc Tư liền ngã ngồi xuống đất. Cậu ôm ngực, ra vẻ bị bắt nạt, đuôi thú trên cổ áo rũ rượi sang một bên, như mất hết tinh thần.
"Ta không hỏi tên lớn kia được, ta nói gì hắn cũng không nghe." Minh Trạc đưa tay, rút một lá bùa lửa từ không trung, xé ra, thổi về phía Tiểu Lạc Tư, "Ngẩng đầu lên, để ta nhìn rõ một chút."
Bùa lửa của Thiên Hải đều có công hiệu thần kỳ, vốn dùng để chữa thương. Minh Trạc nhặt được một đống dọc đường, nhét vào tay áo xé chơi – Y không có lạnh, mỗi lần xé một lá, dường như là để giết thời gian lúc buồn chán. Nếu Tiểu Lạc Tư quay đầu lại nhìn sẽ thấy, chỗ cậu nằm mê man đầy tro bùa lửa.
Bùa lửa "xoẹt" một tiếng phừng cháy, ánh sáng le lói lóe lên, hơi ấm phả vào mặt Tiểu Lạc Tư. Ánh mắt chạm nhau, Tiểu Lạc Tư đột nhiên hét: "Lạc Du!"
Tiểu Lạc Du cọ vào chân Minh Trạc, báo đen khỏe mạnh húc Minh Trạc một cái. Tiểu Lạc Tư nhân cơ hội nắm lấy cổ tay Minh Trạc, cậu dùng chút kỹ xảo cúi người chui qua cánh tay Minh Trạc, trông như muốn lao vào lòng y.
"Muốn lấy lại đao?" Minh Trạc túm đuôi thú của Tiểu Lạc Tư, "Gan không nhỏ đấy."
Cái đuôi thú màu bạc cùng với áo choàng bị nhấc lên, nhưng bên dưới lại trống không, quả nhiên là ve sầu thoát xác!
Tiểu Lạc Tư hành động nhanh nhẹn, nhân cơ hội chém về phía Minh Trạc. Khi đến gần cổ áo, chẳng hiểu sao dường như còn giữ lễ, động tác lại biến thành chạm nhẹ: "Cấm!"
Dưới sàn lóe lên ánh bạc, chữ 卍 (Vạn) vừa mới xuất hiện—
Minh Trạc không chút lưu tình gõ mạnh vào trán Tiểu Lạc Tư, sau đó móc chân làm cậu ngã nhào xuống đất. Chữ 卍 (Vạn) dưới sàn chưa kịp thành hình đã bị y giẫm một phát xóa sạch.
"Còn dám giả vờ đau tim cho ta xem, có biết ác giả ác báo là gì không? Đây chính là ác giả ác báo đấy." Minh Trạc xoay xoay Chỉ Liên, ném áo choàng lên người Tiểu Lạc Tư, chậm rãi nhắc lại lời nói ngông cuồng của người không có mặt, "Ngươi dù có thi triển cấm chú lên ta một trăm lần, một vạn lần cũng vô dụng."
"Ngươi đâu phải võ sĩ, lấy đao của ta làm gì?" Tiểu Lạc Tư vén áo choàng ra, thắng không kiêu bại không nản, "Đao nặng như vậy, ngươi đeo trên người chỉ thêm nặng, chi bằng trả lại cho ta, ta—"
Người cậu đột nhiên lật hai vòng, bị áo choàng quấn thành kén. Tiểu Ngự quân biến sắc, cố gắng kiềm chế, nhỏ nhẹ nói: "Ca ca, huynh nghe ta nói—"
Tiểu Lạc Tư bị Minh Trạc xách chân, kéo lê trên đất. Cậu còn nhỏ, biết Minh Trạc sẽ không giết mình nên húc đầu về phía trước, nghiến răng nói: "Dù sao tương lai chúng ta cũng là bạn, ngươi không trả đao thì thôi, lại còn như vậy... Minh Trạc! Lạc Du!"
Tiểu Lạc Du dùng đuôi quét qua mặt cậu, cậu thổi lông báo đen rơi xuống, giận dỗi: "Tim ta đau quá, đau chết mất. Minh Trạc, ngươi không quan tâm ta gì cả!"
Minh Trạc làm như không nghe thấy, khịt khịt mũi trong không trung, tìm kiếm nguồn gốc mùi hương kỳ lạ. Ánh mắt y quét về phía cửa, nơi đó tối đen như mực. Không biết có phải ảo giác hay không, từ khi Tiểu Lạc Tư giết Á Phụ, sắc trời ở đây vẫn chưa thay đổi.
"Mùi hương đã chuyển sang thành thối," Minh Trạc lẩm bẩm, "Văn Huân, ngươi cũng sắp đoạ hóa rồi."