[Khúc Song Thần (3)]
Editor: Gấu Gầy
"Mùi hương gì vậy?" Tiểu Lạc Tư học theo Minh Trạc, hếch mũi lên, ngửi ngửi trong không trung một hồi, "Trong điện này ngày thường đều thờ chữ 卍 (Vạn), không được đốt hương, mùi hương là từ trên người ngươi tỏa ra."
"Ta biết." Minh Trạc đã từng ở trong tẩm điện của Lạc Tư, cũng từng ngửi mùi của Lạc Tư, rất hiểu mùi của phủ Thiên Hải, "Ngươi làm chuyện xấu, ta phải phạt ngươi."
Tiểu Lạc Tư nằm nghiêng, hờn dỗi nói: "Đao vốn là của ta, tại ngươi cướp nó nên ta mới phải dùng hạ sách, không tính là làm chuyện xấu. Ngươi muốn phạt ta, lý do này không được."
"Phạt ngươi thì phạt, cần gì lý do?" Minh Trạc liếc nhìn cậu, "Ngươi cũng nói rồi, ta đâu có quan tâm ngươi."
"Nếu ngươi thật sự không quan tâm ta thì sẽ không nói thêm câu này." Tiểu Lạc Tư đầu óc xoay chuyển cực nhanh, nhìn thẳng vào mắt Minh Trạc, thay đổi vẻ mặt uất ức, "Ta có phải là người ngươi thương nhất không? Nhất định là phải rồi, nếu không sao ngươi đi đâu cũng dẫn ta theo? Bây giờ ngươi nói muốn phạt ta, thật ra chỉ muốn cho ta một bài học, đúng không?"
Cậu chẳng những thông minh mà còn rất tinh tường. Từ khi tỉnh lại, mỗi câu nói với Minh Trạc không phải thăm dò thì là gài bẫy, lại còn ỷ vào việc mình còn nhỏ, thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn thời tiết.
Hèn chi tên lớn kia khó đối phó như vậy, thì ra là từ nhỏ đã xảo quyệt như vậy, chiêu này nối tiếp chiêu kia, quả thực là tấn công toàn diện, vừa thủ vừa công. Đáng tiếc cậu gặp phải Minh Trạc, lại còn là một Minh Trạc tâm trạng thất thường, vui giận khó lường.
"Ngươi muốn dùng vài ba câu để gài ta à," Minh Trạc nắm lấy cổ chân Tiểu Lạc Tư, kéo cậu lại gần, "Tiếc rằng ta với ngươi không phải bạn bè, càng không phải bạn tốt."
Tiểu Lạc Tư gối đầu lên đuôi thú, eo đã rời khỏi mặt đất, vội hỏi: "Chúng ta không phải là bạn thì là gì?"
"Hai chúng ta có thể là gì?" Minh Trạc buông một tay, túm cổ Tiểu Lạc Tư. Y nhìn cậu từ trên cao, giống như một kẻ xấu xa vô lý nhất trên đời: "Chúng ta không phải chó và chủ, thì là kẻ thù không đội trời chung, ngươi chọn cái nào?"
"Thà làm oan hồn dưới đao người khác, còn hơn làm chó của ngươi." Tiểu Lạc Tư bị Minh Trạc nhìn đến mức đổ mồ hôi lạnh, định nắm lấy dây xích trên cổ, rồi chợt nhận ra—
Chết tiệt!
Một là tay cậu bị quấn trong áo choàng không thò ra được; hai là trên cổ cậu trống không, chẳng có dây xích nào!
Thật đáng thương, Tiểu Lạc Tư thông minh hiếm có đối thủ ở Thiên Hải, còn chưa xuống núi du ngoạn mấy lần đã rơi vào tay Minh Trạc. Dù cậu có xảo quyệt đến đâu cũng không đấu lại Minh Trạc.
"Người ta thường nói thói quen lúc nhỏ sẽ giữ đến lớn," Minh Trạc đắc ý trêu chọc cậu, "Còn ngươi lại là thói quen lúc lớn giữ đến nhỏ."
Tiểu Lạc Tư sao lại không hiểu? Đây là Minh Trạc nhìn thấu tâm tư, biết vừa rồi cậu vô thức muốn nắm lấy sợi dây xích không tồn tại trên cổ. Khuôn mặt anh tuấn nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, như mất hết mặt mũi: "Ta... Hắn... Ta không tin!"
Minh Trạc cố tình hỏi: "Ngươi không tin cái gì?"
Tiểu Lạc Tư nói: "Ta không tin hắn—"
"Hắn là ngươi lúc lớn, ngươi là hắn lúc nhỏ," Minh Trạc không cho Tiểu Lạc Tư tách mình với Lạc Tư, nhất định phải gộp hai người lại, như vậy mới dễ bắt nạt, "Ngươi không tin mình cái gì?"
Tiểu Lạc Tư không còn hơi sức đâu mà nói lý: "Ta không tin ta và ngươi là... là..."
Minh Trạc tiếp lời: "Là chó và chủ."
"Chó gì chứ! Chỉ có người khác làm chó của ta thôi," Tiểu Lạc Tư bị hai chữ này chọc tức, giãy nảy, "Không, cũng không phải, người đàng hoàng sao lại đi làm chó cho người ta? Ta không tin!"
Minh Trạc cười ha hả: "Đúng vậy, người đàng hoàng sao lại đi làm chó cho người ta? Sau này ngươi phải hỏi mình cho thật kỹ, sao không ngoan ngoãn ở Thiên Hải, lại cứ phải đến Bái Đô tìm ta làm chủ."
Tiểu Lạc Tư buồn bực: "Chủ gì chứ! Ngươi đừng nói hai chữ này nữa, ta không có tin đâu!"
"Nếu ngươi không tin, sao lại phản ứng mạnh như vậy?" Minh Trạc nhẹ nhàng búng tay, người giấy rách nát giữa không trung giật lọn tóc bạc của Tiểu Lạc Tư, "Ngươi càng to tiếng, trong lòng càng tin. Làm chó của ta không tốt sao? Người khác muốn làm còn không được, có ta ở đây, sau này tứ sơn lục châu không ai dám động đến một cọng lông của ngươi."
"Thảo nào ngươi cứ nói những lời kỳ lạ, thì ra xem ta là chó," Tiểu Lạc Tư cuối cùng cũng hiểu Minh Trạc đối xử với mình kỳ quái chỗ nào, "Cởi giáp, lấy đao, quấn áo choàng, ngươi đang dắt ta đi dạo?!"
Minh Trạc nhìn đi nhìn lại khuôn mặt tức giận của Tiểu Lạc Tư, vui vẻ nói: "Đúng vậy. Giờ dắt đủ rồi, ta còn phải xích ngươi ở đây."
Tiểu Lạc Tư quát: "Xích cái gì? Ta với ngươi chỉ có thể là kẻ thù không đội trời chung. Chi bằng ngươi giết ta đi, để sau này khỏi phải ngày đêm đề phòng ta liều chết với ngươi!"
"Chuyện sau này, sau này hẵng nói," Minh Trạc buông tay, lật bàn tay trắng ngần nắm lấy người giấy từ xa, ném về phía cửa, "Việc gì cũng phải xem nặng nhẹ trước sau, ta đang nói chuyện với Ngự quân, ngươi thò đầu thò cổ vào làm gì?"
Người giấy nhỏ đã bị xé làm đôi lúc gặp Hương Thần ở điện Kiến Linh, giờ chỉ còn một mảnh giấy vụn, miễn cưỡng nhìn ra hình người. Nhưng khi Minh Trạc ném đi, nó bỗng biến thành hình dạng Hối Mang.
Minh Trạc điều khiển rối luôn chia làm hai bước, trước tiên dùng công công mặt phấn thăm dò, sau đó hiện hình Hối Mang chiến đấu đến cùng. Lần này trực tiếp ném ra Hối Mang, đủ thấy kẻ đến nguy hiểm, khiến y phải nghiêm túc!
Tỳ bà của người giấy Hối Mang "tằng tằng tăng tăng", ai ngờ thần thông còn chưa thi triển ra thì trong phòng đã cuộn lên một trận gió mạnh. Cơn gió này cực kỳ khác thường, nơi nó đi qua, tất cả xác chết đồ vật đều bị cắt nát, như lưỡi dao sắc bén, nhắm thẳng vào Minh Trạc và Tiểu Lạc Tư.
"Ong ong!"
Minh Trạc đột nhiên giơ tay ném ra Âm Dương Tử. Âm Dương Tử xoay tròn, từ ngón tay y rơi xuống ngực Tiểu Lạc Tư.
Gió rất lớn, lông bạc trên cổ Tiểu Lạc Tư bay loạn xạ, cậu vừa nhắm mắt vừa nói: "Ta cũng có..."
Chưa dứt lời, cơn gió khác thường kia đã ập đến. Tiểu Lạc Tư chỉ thấy lồng ngực đau nhói, lần này không phải vì Tiểu Thái tử mà do cơn gió này!
"Ào!"
Cơn gió này thổi vào người như dao như tên, khiến người ta đau đớn. Dây buộc tóc bạc của Tiểu Lạc Tư lập tức bị cắt đứt, áo choàng còn chút lực cuốn chặt lấy cậu, như một lớp bảo vệ dày. Cậu gắng gượng mở mắt trong gió mạnh, nhìn qua ánh sáng bạc của hai đồng Âm Dương, thấy tay áo, cổ áo Minh Trạc đều bị gió xé rách.
"Ta còn tưởng ngươi lấy đâu ra sức mạnh để kéo Thần Cung—" Minh Trạc nắm chặt tay đang giơ lên, tia sét tím lập tức "lách tách" nổ vang biến thành một cây thương dài. Mu bàn tay và má y đều bị gió cứa rách, vẻ mặt y hung tợn: "Thì ra là cái đám Càn Khôn phái cho ngươi ăn Phong Thần!"