[Kiếm Bất Kinh (9)]
Editor: Gấu Gầy
Đám người áo trắng bên ngoài cửa lập tức tràn vào, đè từng người vận chuyển muối xuống, kéo thẳng ra ngoài. Bên ngoài mưa rơi xối xả, những người vận chuyển muối vẫn đang khẩn khoản cầu xin: "Tiên sư tha mạng! Bọn tiểu nhân uống rượu lỡ lời, đáng đánh! Đáng đánh!"
Tên đệ tử kia thậm chí không thèm liếc mắt: "Lát nữa lên núi, muốn kêu thế nào thì kêu, bây giờ ồn ào cái gì? Câm miệng lại!"
Những người còn lại đều run sợ, co rúm người lại trong góc, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn. Tên đệ tử ném khăn lau tay lên quầy, hỏi người bên trong: "Ngươi là chủ quán?"
Chủ quán cũng hoảng sợ: "Dạ thưa tiên sư, phải... mà cũng không phải..."
"Phải thì phải, không phải thì không phải, ngươi đang đùa với ta đấy à? Rốt cuộc có phải hay không!" Tên đệ tử quát.
Chủ quán đầu gối mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống đất, gật đầu lia lịa: "Phải, tiểu nhân là..."
Ông ta vừa dứt lời liền nghe thấy một tiếng "xoảng", tên đệ tử đập vỡ rượu trên bàn. Sau khi đập xong, hắn ta lại ra lệnh cho người phía sau: "Đập hết cho ta!"
Trong quán lập tức hỗn loạn, người đập vò rượu, người đập chén chen chúc vào trong, mặc kệ chủ quán khóc lóc thảm thiết, chỉ trong chốc lát, quán rượu nhỏ vốn yên bình đã biến thành một bãi chiến trường đổ nát. Tên đệ tử giẫm lên vũng rượu lênh láng dưới đất, đá chủ quán ngã xuống, quát lớn: "Ngươi bị điếc sao?! Dám để bọn chúng ở đây uống rượu nói bậy! Đồ óc heo óc chó, nếu không có Đại Tắc Quan, hôm nay ngươi có được bán rượu ở đây không? Thật là không biết điều!"
Chủ quán nằm bẹp dưới đất, toàn thân run rẩy: "Tiên sư... tiên sư bớt giận..."
"Hôm nay ta còn có việc, tạm tha cho ngươi một lần, nếu còn có lần sau, ta sẽ lấy luôn cái đầu của ngươi, nghe rõ chưa?" Tên đệ tử nói.
Chủ quán vừa lau nước mắt vừa vâng vâng dạ dạ. Tên đệ tử nói xong, hất tay áo, bước ra ngoài. Mọi người nghe thấy hắn ta đứng ngoài cửa ra lệnh, lôi những người vận chuyển muối đi, nhưng không ai dám lên tiếng. Một lúc lâu sau, thấy đám người áo trắng đi xa, chủ quán mới gào khóc thảm thiết: "Quán của ta, rượu của ta..."
Ông ta khóc lóc thảm thiết, không để ý có người ngồi xổm xuống trước mặt, đưa cho ông ta một túi tiền.
"Tiền rượu của ta còn chưa trả." Giang Trạc nói.
Thấy y đeo kiếm bên hông, chủ quán nào dám nhận? Rụt hai tay lại: "... Tiên sư uống rượu, ta... ta không lấy tiền..."
Giang Trạc cũng không nói nhiều, nhẹ nhàng ném túi tiền vào lòng ông ta: "Rượu của ông ngon lắm, còn rượu nào mạnh hơn không? Ta mua hết."
Y không nói bố thí, chỉ nói mua rượu. Chủ quán trong lòng cảm kích, đi vài bước đến sân sau, bê ra một vò sứ bụng to, đưa cho Giang Trạc: "Nơi núi rừng hẻo lánh, không có rượu ngon gì để mời, chỉ có vò 'Tiêu Dao Hành' này, là do cha ta mang về từ núi Tây Khuê năm xưa. Công tử nếu không chê thì xin mời dùng thử!"
"Tiêu Dao Hành" là loại rượu nổi tiếng, chỉ có núi Tây Khuê mới có. Giang Trạc đã nghe danh từ lâu, nhưng chưa từng được uống. Lúc này, y nhận lấy vò rượu, nói "Cám ơn" rồi mở nắp, uống hết nửa vò ngay tại chỗ. Không chỉ chủ quán mà ngay cả những vị khách xung quanh cũng trợn tròn mắt, liên tục khen "Tửu lượng tốt quá"!
Giang Trạc uống rượu xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều. Y vén rèm cửa lên, đang định lên đường thì nghe thấy chủ quán nói: "Công tử, mưa lớn như vậy, sao không đợi mưa tạnh rồi hãy đi?"
"Ta có việc gấp." Y đáp.
Chủ quán nhìn xung quanh, lấy một cây dù từ sau cửa ra, nhét vào tay Giang Trạc: "Công tử là người nghĩa hiệp, ân tình hôm nay, ta nhất định sẽ không quên. Chỉ là mạo muội hỏi một câu, công tử có phải muốn lên núi không?"
"Đúng vậy." Giang Trạc nói.
"Bây giờ trên núi toàn là sài lang hổ báo, người thường chạy còn không kịp, công tử nên suy nghĩ kỹ!" Chủ quán nói.
Giang Trạc kéo thấp vành nón xuống, mỉm cười: "Cám ơn đã khuyên nhủ, ta đang muốn tìm sài lang hổ báo."
Y rời khỏi quán rượu, không quay đầu lại mà lên núi, chưa đến nửa canh giờ, đã đuổi kịp đám đệ tử áo trắng. Lúc này mưa như trút nước, tên đệ tử áo trắng không vẽ bùa tránh nước mà bắt người khác che dù cho mình.
Trên đường có người nói: "Quách sư huynh, lát nữa đến nơi đóng quân, chúng ta bái kiến Đại Tắc Quan trước hay là..."
"Chuyện này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là bái kiến Đại Tắc Quan. Ta hỏi ngươi, lô hàng chúng ta mang từ núi Biện Đà đến đây thế nào rồi? Không bị ướt chứ?" Quách sư huynh nói.
Thì ra hắn ta không phải người của Liễu Phong, mà đến giao hàng từ núi Biện Đà.
Tên đệ tử đáp: "Sư huynh yên tâm, lô hàng đó bọn ta trông coi rất kỹ, tuyệt đối không dám để chúng bị hư hao."
Quách sư huynh rất hài lòng: "Lô hàng này là ti chủ thưởng cho Đại Tắc Quan, Đại Tắc Quan bây giờ lại đang bị thương, đúng lúc đang cần. Chúng ta giao hàng an toàn, chắc chắn hắn sẽ rất vui, chỉ cần hắn vui thì chuyện điều chuyển của chúng ta sẽ có hy vọng."
Giang Trạc thầm nghĩ: Thảo nào vừa rồi ở chân núi hắn ta lại bênh vực Cảnh Vũ như vậy, thì ra là có lợi ích.
Tên đệ tử đáp lời, đi được vài bước, lại lo lắng nói: "Nhưng mà mấy hôm trước, ti chủ quả thật có hơi bất mãn với Đại Tắc Quan, có khi nào..."
Quách sư huynh nói: "Mấy tên ăn mày kia nói bậy nói bạ, ngươi cũng ngu theo sao! Nếu ti chủ thật sự bất mãn với Đại Tắc Quan thì tại sao lại thăng chức cho hắn? Những lời mắng mỏ đó chẳng qua chỉ là làm ra vẻ cho người khác xem thôi. Ngươi tự nhìn xem, phần thưởng dành cho hắn có thiếu thứ nào đâu."
Tên đệ tử vẫn còn lo lắng: "Nhưng sư huynh, cái chức béo bở ở thành Tiên Âm kia, chẳng phải vẫn giao cho Tống Ứng Chi sao? Hắn ta luôn đối đầu với chúng ta, nếu nhân cơ hội này lập công, khó đảm bảo ti chủ sẽ không thăng hắn ta lên làm Đại Tắc Quan."
Giang Trạc càng nghe càng thấy kỳ lạ, Thiên Mệnh ti này sao không giống một tông môn, mà lại giống quan trường thế tục? Bây giờ nghe, chỉ thấy bọn họ phái hệ phức tạp, đều đang tranh giành quyền lực, mưu cầu lợi ích, vậy mà không có một ai tốt.
Quách sư huynh nghe xong, chỉ cười: "Chẳng phải nên giao cho Tống Ứng Chi sao? Hắn ta kiêu ngạo tự phụ, bị Đại Tắc Quan cướp công, e rằng tức đến nghiến răng nghiến lợi. Ti chủ giao cho hắn ta một chức vụ, cũng là tìm việc cho hắn ta làm. Nói cho cùng, cũng không phải vì hắn ta, mà là để xoa dịu những người đứng sau hắn ta... Nhưng ngươi cứ yên tâm, nói về thân sơ, bọn họ làm sao so được với chúng ta?"
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện phiếm, chẳng mấy chốc đã đến trạm kiểm soát của Thiên Mệnh ti. Khi qua cửa, Quách sư huynh lấy công văn ra, Giang Trạc ẩn thân mượn gió cũng theo vào.
Nơi đóng quân chia làm mấy khu lớn, mỗi khu có một chức năng khác nhau. Địa vị của Quách sư huynh không thấp, đệ tử canh gác ở cửa đều rất khách sáo với hắn ta, hắn ta cũng thay đổi sắc mặt, tươi cười chào hỏi mọi người. Chỉ là càng đi vào trong, cảnh giới càng nghiêm ngặt, cuối cùng họ đi đến một khu nhà được chạm trổ tinh xảo.
Một đệ tử ra đón, rất nhiệt tình: "Quách sư huynh, lâu rồi không gặp!"
Quách sư huynh cười nói: "Đúng vậy! Từ khi các ngươi chuyển đến Liễu Phong, chúng ta đã lâu không uống rượu. Đại Tắc Quan dạo này thế nào? Vết thương đỡ hơn chưa?"
Tên đệ tử dẫn bọn họ vào trong: "Vết thương vẫn cần tĩnh dưỡng thêm, chỉ là mấy ngày không xuống núi, tâm trạng không được tốt."
Vừa nói, mấy người bọn họ vừa đi qua cây cầu tiểu cảnh, dừng lại trước một căn nhà. Giang Trạc vừa đến trước căn nhà này, bỗng cảm thấy toàn thân khó chịu, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên cửa sổ đều khắc bùa Tiêu Linh!
Đây là loại bùa chú áp chế linh lực, gây rối loạn khí lực, thường dùng để chế ngự kẻ địch. Xem ra sau khi bị thương, Cảnh Vũ rất đa nghi, đặc biệt khắc loại bùa chú này để tránh bị đệ tử đến bái kiến ám hại. May là loại bùa chú này chỉ áp chế linh lực chứ không phong ấn linh lực.
Tên đệ tử nói: "Vì cần tĩnh dưỡng nên không tiện cho mọi người vào hết, chỉ có Quách sư huynh vào thôi."
Quách sư huynh tháo kiếm ở cửa, một mình đi vào. Vừa vào trong, ánh sáng lập tức giảm đi một nửa, bốn phía đều buông rèm, mùi thuốc xộc lên nồng nặc. Hắn ta không dám nhìn lung tung, quỳ xuống tại chỗ, cung kính nói: "Bái kiến Đại Tắc Quan."
Phía sau rèm có bóng người thấp thoáng, một giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Đứng dậy đi, xem ta là ai."
Quách sư huynh cẩn thận ngẩng đầu, thấy một bàn tay vén rèm lên, lộ ra một khuôn mặt thanh tú nho nhã. Hắn ta chưa từng gặp người này, không khỏi kinh ngạc: "Ngươi là ai?!"
Người nọ nói: "Ngươi không nhận ra ư? Ta là Lý Vĩnh Nguyên."
Giang Trạc nín thở, trong lòng nổi sóng. Đúng vậy, người này không chỉ trông giống hệt Lý Vĩnh Nguyên mà ngay cả giọng điệu cũng bắt chước y hệt. Nếu không phải Giang Trạc đã từng gỡ đầu Lý Vĩnh Nguyên ở cổng thành, e rằng cũng không phân biệt được!
"Ngươi, ngươi không phải đã chết rồi sao?!" Quách sư huynh kinh hãi nói.
"Lý Vĩnh Nguyên" ánh mắt lạnh lùng: "Người chết là Cảnh Vũ, ngươi xem!"
Hắn vén rèm lên, một mùi máu tanh xộc vào mũi, máu me bê bết, một thi thể ăn mặc sang trọng nằm ngang dưới đất giống như đã chết từ lâu.
Quách sư huynh lập tức hồn bay phách tán: "Ngươi giết Đại Tắc Quan? Ngươi, ngươi..."
Hắn ta hoảng sợ bò dậy, định chạy ra ngoài. "Lý Vĩnh Nguyên" phía sau rút kiếm ra, nhắm thẳng vào đầu hắn ta mà chém! Hắn ta "bịch" một tiếng ngã xuống đất, liên tục hét lên: "Giết người rồi! Giết người rồi!"
Lúc này, sau bức rèm vang lên tiếng cười lớn, Cảnh Vũ cúi người vén rèm lên, vẫn cười không ngớt: "Quách môn tử, gan ngươi nhỏ thật! Ha ha..."
Quách sư huynh ngồi bệt xuống đất, suýt nữa đái ra quần, thấy chỉ là một trò đùa thôi, vội vàng cười nói: "Sợ chết ta! Cứ tưởng thật sự có thích khách, đang định chạy ra ngoài gọi người!"
Cảnh Vũ thong thả bước ra, bộ dạng nhàn nhã: "Coi như tiểu tử ngươi trung thành, không có ý đồ xấu."
Trò đùa của này của gã hoá ra là để thử lòng đệ tử! Quách sư huynh không được lệnh, không dám tùy tiện đứng lên mà bò trên mặt đất: "Bên ngoài đều đồn Đại Tắc Quan bị thương, ta rất lo lắng, vừa nhìn thấy máu là hồn bay phách lạc."
"Ta chết rồi chẳng phải tốt hơn sao? Vị trí này sẽ để cho ngươi ngồi." Cảnh Vũ nói.
"Với chút bản lĩnh của ta, không có Đại Tắc Quan giúp đỡ, ta chẳng là cái thá gì. Nói ra không sợ ngài chê cười, bây giờ chân ta vẫn còn mềm nhũn!" Quách sư huynh nói.
Cảnh Vũ đi đến bên cạnh "Lý Vĩnh Nguyên": "Nịnh hót ít thôi, ta hỏi ngươi, 'thiên hạ đệ nhị' này thế nào? Có giống không?"
Quách sư huynh thuận theo gã nói: "Giống, giống lắm!"
"Ngươi chưa từng gặp, sao dám nói giống?" Cảnh Vũ hỏi.
"Ta đúng là chưa từng gặp, nhưng đây là do Đại Tắc Quan ngài huấn luyện, chắc chắn không khác gì người thật." Quách sư huynh nói.
Cảnh Vũ nắm lấy tay "Lý Vĩnh Nguyên", ánh mắt đột nhiên rất dịu dàng: "Ngoại hình thì không tệ, nhưng kiếm thuật kém xa. Ta thấy không giống, chẳng giống chút nào."
Quách sư huynh hiểu ý: "Nếu ngài thích, đợi chuyện thành Tiên Âm giải quyết xong, chúng ta đến Trung Châu tìm thêm mấy đệ tử Lôi Cốt môn nữa..."
"Ta không thích đệ tử Lôi Cốt môn, hơn nữa bọn chúng đều không phải Lý Vĩnh Nguyên, đem về làm gì chứ?" Cảnh Vũ nói.
Gã vừa nói vừa nắm chặt tay "Lý Vĩnh Nguyên", dẫn đối phương múa may vài đường kiếm. Tiếc là gã chưa từng học kiếm thuật, chỉ nhìn hổ múa mèo thôi.
"Sao Đại Tắc Quan lại có hứng thú với Lý Vĩnh Nguyên quá vậy?" Quách sư huynh thắc mắc.
"Đêm đó, khi ta bắt được hắn, hắn đã trúng ba đạo Tru Tâm Quyết của ta..." Cảnh Vũ nói.
"Tru Tâm Quyết! Chú quyết này có tác dụng moi tim móc xương, khiến người ta sống không bằng chết. Hắn thế nào? Lập tức quỳ xuống cầu xin ư?" Quách sư huynh nói.
Cảnh Vũ cười vài tiếng, như thể rất khâm phục: "Không, ngươi không hiểu hắn, hắn rất cứng cỏi. Lúc đó hắn cầm thanh kiếm này, bảo ta cút đi. Ta muốn xem hắn định làm gì, nên thật sự lùi lại hai bước."
Gã khơi gợi sự tò mò của Quách sư huynh: "Hắn đã làm gì?"
Cảnh Vũ nói: "Hắn sử dụng Lệnh Lôi Tam Quyết, ta thầm nghĩ, cái tên này thật ngốc, rõ ràng biết ta có sương đen, vậy mà còn niệm chú. Nhưng giọng hắn rất hay, ta muốn nghe hắn niệm thêm vài tiếng, ai ngờ đâu, đó chỉ là một màn che mắt, hắn thừa dịp ta không đề phòng lại dùng Côn Bằng kiếm pháp."
"Nhát kiếm thứ nhất đâm trúng ngực ta, nhưng ta có sương đen, hắn không thể làm ta bị thương được. Ta muốn chơi đùa với hắn một chút, bèn bẻ gãy cổ tay của hắn. Phải chi ngươi nhìn thấy biểu cảm lúc đó của hắn, rất lạnh lùng, chỉ khẽ nhíu mày. Nhưng cái nhíu mày này lại khiến ta nhận ra sự đặc biệt của hắn, ta đột nhiên cảm thấy hắn rất đẹp... và cũng thật đáng thương.
"Lúc đó ta giống như trúng tà, kéo tay hắn lại, muốn hắn nhíu mày thêm mấy cái, nhưng ánh mắt hắn lạnh lùng, lại đâm ta nhát thứ hai. Nhát kiếm này đâm trúng vai trái của ta, ta chảy một ít máu, giả vờ như không địch lại, vậy mà hắn lại tin... Ha ha ha! Ta đã nói rồi, hắn thật sự rất ngốc. Thấy ta bị thương, hắn lại ép sát lại, mà ta thì đang chờ hắn đến.
"Lần này ta bẻ gãy tay còn lại của hắn, nhưng hắn không chịu nhíu mày cho ta xem nữa. Tru Tâm Quyết liên tục phát tác, hắn lại nôn ra máu. Ta muốn kích động hắn một chút, bèn nói "Tiền bối, bây giờ hai tay của ngươi đều gãy rồi, sau này không cần phải tranh giành với Lý Tượng Lệnh nữa, vui không". Hắn quả nhiên tức giận, cho nên ta lại nói "Ta biết, cả đời này ngươi luôn muốn hơn thua, nhưng lại không như ý, nếu sư phụ của ngươi còn sống, nhìn thấy ngươi thế này, e rằng sẽ rất thất vọng".
"Ngươi đoán xem? Hắn hộc máu mấy lần, cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt chua xót. Khuôn mặt đó quả thật rất thanh tú, vì đau buồn mà trở nên xúc động. Khoảnh khắc đó, ta đã biết điểm yếu của hắn, ta đoán hắn rất coi trọng thanh kiếm này nên với tay đoạt lấy. Nhưng hắn không muốn đưa mà lại dùng binh khí quyết, 'Đột Giáp' phá vỡ sương đen khiến ta bị thương thật. Ta nói "Đáng tiếc, đáng tiếc, vì ngươi luôn muốn hơn thua nên mới hại bách tính cả thành phải chết cùng ngươi". Chính câu nói này đã kích động hắn, hoặc là hắn vốn không định sống sót rời đi. Hắn bèn lấy tâm huyết của mình làm dẫn, liên tục sử dụng sáu đạo binh khí quyết, trong nháy mắt ánh sáng tím chói loà. Đây là chiêu kiếm cuối cùng của hắn, không chỉ làm ta bị thương mà còn phá vỡ một nửa Triệu Hung Trận. Nếu không phải Tống Ứng Chi kịp thời chạy đến, thành Tiên Âm nói không chừng đã được hắn cứu rồi."
"Chỉ tiếc rằng, trên đời này chỉ có ta được thấy chiêu kiếm đó, cực kỳ nhanh cũng cực kỳ sắc bén. Lúc hắn sắp chết, ta đỡ lấy hắn, hắn đã khóc... Hắn vậy mà lại khóc, rõ ràng bị moi tim móc xương hắn cũng không nhíu mày. Ta nghe thấy hắn gọi 'Sư phụ', lại nghe thấy hắn nói 'Xin lỗi'.
"Sau đó hắn chết, thanh kiếm này rơi xuống đất, dù người khác có sử dụng thế nào, ta cũng không thấy được phong thái đêm đó. Ta bỗng dưng cảm thấy hối hận, vì ta luôn gọi hắn là tiền bối, chưa từng gọi tên. Lý, Vĩnh, Nguyên, ngươi biết 'Vĩnh Nguyên' có nghĩa là gì không? Là vĩnh viễn quy nguyên, là thiên hạ đệ nhất."