Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh

Chương 29

[Kiếm Bất Kinh (10)]

 

Editor: Gấu Gầy

 

Quách sư huynh ngây người, nhìn Cảnh Vũ hồi lâu, lẩm bẩm nói: "Lý... Lý Vĩnh Nguyên quả thật có chút anh dũng, chẳng trách Đại Tắc Quan lại nhớ đến hắn..."

 

Cảnh Vũ vui vẻ nói: "Hắn là kiếm sĩ hiếm có trên đời, lại thú vị, ta đương nhiên không thể quên hắn. Nhưng mà, Quách môn tử, ngươi phải giúp ta một việc."

 

"Đại Tắc Quan có việc nhờ vả, ta vui mừng còn không kịp! Ngài cứ việc phân phó." Quách sư huynh vội vàng nói.

 

Cảnh Vũ chỉ vào thi thể trong rèm: "Ngươi đi thay quần áo vào, giả làm ta."

 

Tuy Quách sư huynh nịnh nọt nhưng cũng không ngốc. Hắn ta đảo mắt nhìn quanh, nụ cười trên mặt gượng gạo: "Làm... làm sao mà được? Đại Tắc Quan khí chất hơn người, ta chỉ là tên giao hàng hèn mọn... E rằng mặc long bào cũng không giống Thái tử."

 

Cảnh Vũ nhìn Quách sư huynh, vẫn tươi cười: "Ngươi không chịu sao?"

 

Quách sư huynh quen biết Cảnh Vũ đã lâu, hiểu rõ tính tình của gã, biết mình nói "không" sẽ có kết cục gì, nhưng hắn ta nhìn thi thể chết thảm kia cũng không dám trả lời vội vàng, nhất thời tiến thoái lưỡng nan: "Ta... ta..."

 

"Nếu ngươi không chịu thì cũng không sao, ta tuyệt đối sẽ không trách ngươi." Cảnh Vũ nói.

 

Gã càng nói như vậy, Quách sư huynh càng toát mồ hôi lạnh. Một là sợ gã sẽ ghi hận mình, chuyện điều chuyển sẽ không thành; hai là sợ gã trở mặt tại chỗ, rút kiếm giết mình! Trong phút chốc, đầu óc rối bời, hắn ta quyết định tạm thời vượt qua cửa ải này trước rồi tính sau, bèn cắn răng đồng ý: "Được Đại Tắc Quan coi trọng, ta sẽ đóng giả, đóng giả cho ngài xem."

 

Vừa dứt lời, không đợi Cảnh Vũ thúc giục, hắn ta lập tức bò đến bên cạnh thi thể, vội vàng thay y phục. Cảnh Vũ nhìn hắn ta mồ hôi nhễ nhại, vẫn mỉm cười: "Thay xong thì đứng dậy đi."

 

Quách sư huynh nghe lời răm rắp, vội vàng đứng dậy, còn chưa đứng vững đã nghe thấy Cảnh Vũ nói với "Lý Vĩnh Nguyên": "Đâm hắn."

 

"Aaa!" Quách sư huynh kêu lên.

 

Âm thanh còn chưa dứt thì kiếm của "Lý Vĩnh Nguyên" đã đến! Quách sư huynh làm sao dám lơ là? Hắn ta vội vàng niệm chú tránh né, né được một nhát kiếm. Nhưng "Lý Vĩnh Nguyên" kia vô cùng nghe lời, đuổi theo Quách sư huynh chém liên tục. Quách sư huynh lùi lại mấy bước, rèm vải xung quanh bay loạn xạ, phủ lên mặt hắn ta, khiến hắn ta hét lên: "Đại Tắc Quan, Đại Tắc Quan tha mạng!"

 

Cảnh Vũ cười ngặt nghẽo: "Buồn cười, buồn cười quá đi mất!"

 

Quách sư huynh bị "Lý Vĩnh Nguyên" chém mấy nhát, xiêm y và tay áo đều rách tươm. Lúc này hắn ta vô cùng sợ hãi, lại niệm chú với "Lý Vĩnh Nguyên" — Nhưng trên cửa sổ có Tiêu Linh chú, chút linh lực của hắn ta phát ra chẳng có tác dụng gì!

 

"Đừng giết ta," Quách sư huynh hoảng loạn chạy trốn giữa những tấm màn, "Đừng giết ta!"

 

Cảnh Vũ vỗ tay: "Ngươi thật vô vị, chỉ chạy thôi làm sao giống ta được, mau đánh trả đi, nếu không lát nữa bị hắn đâm chết thì ta cũng bó tay."

 

Quách sư huynh chạy đến cửa, cửa đã đóng chặt từ lâu! Hắn ta đập cửa liên tục: "Cứu mạng, cứu mạng! Giết người rồi!"

 

Bên ngoài không có động tĩnh, người đã bị đuổi đi hết. Kiếm của "Lý Vĩnh Nguyên" chém loạn xạ lên lưng Quách sư huynh, máu tươi lập tức b*n r*! Quách sư huynh kêu gào thảm thiết, đập vào cửa: "Tha cho ta đi, Đại Tắc Quan! Ta, ta..."

 

Cảnh Vũ ngồi trên giường, vui vẻ nói: "Ngươi phạm tội gì mà bảo ta tha?"

 

Quách sư huynh ôm vai, khóc lóc nói: "Ta sai, sai ở..."

 

"Ngươi không trả lời được, vì ngươi vốn dĩ không biết mình sai ở đâu, để ta nói cho ngươi biết nhé? Lúc ngươi ra khỏi núi Biện Đà, ta đã ra lệnh cho các ngươi phải cụp đuôi làm người, nhưng ngươi lại lấy danh nghĩa của ta ra ngoài làm càn, khiến ti chủ nổi giận mắng ta một trận!" Cảnh Vũ nói.

 

Lúc này Quách sư huynh mới hiểu ra, lập tức hối hận, cầu xin: "Ta sai rồi, ta sai rồi! Đại Tắc Quan tha cho ta lần này, sau này ta nhất định sẽ cụp đuôi làm người, không dám gây phiền phức cho Đại Tắc Quan nữa!"

 

"Phạm tội phải bị phạt, chẳng phải ta đang phạt ngươi sao? Đừng vội, còn nhiều thứ để ngươi phải chịu lắm." Cảnh Vũ nói.

 

Lúc còn ở dưới núi, Quách sư huynh cũng từng nói những lời tương tự với những người vận chuyển muối. Nhưng hắn ta không ngờ, chỉ vài canh giờ sau, những lời này lại rơi trúng đầu mình. Hắn ta bị "Lý Vĩnh Nguyên" chém đến máu me đầy người, cuối cùng không còn đường chạy, ngã xuống giữa những tấm màn, muốn bò cũng không bò nổi nữa.

 

"Lý Vĩnh Nguyên" cúi đầu nhìn Quách sư huynh, như đang nhìn một vũng bùn nhão. Bên ngoài mưa vẫn không ngớt, trong phòng tối mịch như đêm, những tấm màn tầng tầng lớp lớp lay động qua lại, che khuất thân hình của "Lý Vĩnh Nguyên". Nhưng bóng dáng hắn cầm kiếm lại rất giống thật, khiến Cảnh Vũ nhìn đến mê mẩn.

 

"Tiền bối, giết tà ma có vui không?" Cảnh Vũ hỏi.

 

Gã điên thật rồi! Rõ ràng biết đây không phải thật, lại còn coi Quách sư huynh là tà ma để "Lý Vĩnh Nguyên" này giết cho vui.

 

"Lý Vĩnh Nguyên" không trả lời, chỉ giơ tay lên, định tra kiếm vào vỏ. Hắn chắc chắn đã luyện tập động tác này rất kỹ, ngay cả biên độ tay áo lay động cũng bắt chước y hệt — Nhưng Lý Vĩnh Nguyên không phải như vậy.

 

"Đủ rồi." Giang Trạc cản lại thanh kiếm, nói từng chữ một.

 

Tiếng mưa xối xả, đôi mắt dưới vành nón của y giống như mãnh thú vừa xuống núi, sáng ngời và sắc lạnh trong căn phòng tối tăm. "Lý Vĩnh Nguyên" hít vào một hơi, đang định lùi lại, cổ tay bỗng nhiên đau nhói, thanh kiếm lập tức rơi khỏi tay!

 

"Ai đó?!" Cảnh Vũ quát.

 

Sương đen lập tức lan ra, giống như cánh tay thò vào trong màn vải, nhưng màn vải lay động, bên trong chẳng có ai. Cảnh Vũ hơi nghiêng người, muốn nhìn rõ hơn một chút, ai ngờ bên cạnh đột nhiên xuất hiện một luồng kiếm khí chém thẳng vào đầu gã.

 

Là "Bạt Phong"!

 

Cảnh Vũ lăn người tránh né: "Oắt con nghiệt súc, là ngươi!"

 

Giang Trạc một tay cầm Bất Kinh kiếm, áp sát lại gần, quát lớn: "Đột Giáp!"

 

Đây là binh khí quyết mà Cảnh Vũ ấn tượng nhất, mắt gã sáng lên, buột miệng nói: "Hắn còn dạy ngươi cả cái này ư? Các ngươi rốt cuộc..."

 

Nhưng gã đã đoán sai, Giang Trạc chỉ dùng hư chiêu, y sử dụng chiêu thứ hai của Bà Sa Nghiệp Hỏa Kiếm — "Bất Vi"! Trong nháy mắt, cột giường đứt gãy, nghiệp hỏa quét ngang thiêu rụi mọi thứ xung quanh.

 

Cảnh Vũ lùi đến bên màn, phủi tay áo bị cháy. Giang Trạc lại niệm chú: "Phần Hôi!"

 

Nghiệp hỏa lập tức bùng lên, vây quanh Cảnh Vũ. Cảnh Vũ tránh lửa: "Xem ra ngươi đã suy nghĩ rất nhiều ở dưới sông, khôn ra rồi đấy!"

 

Từ khi xuống thuyền, Giang Trạc đã suy nghĩ, suy nghĩ xem nên giết gã thế nào. Trận chiến đêm đó khắc sâu trong tâm trí y, từ lúc rút kiếm, y đã không định cho Cảnh Vũ cơ hội giở trò. "Phần Hôi" có tác dụng thiêu đốt quỷ, dùng nó vẽ đất làm ranh giới, Cảnh Vũ sẽ không thể gọi quỷ của mình ra.

 

Quả nhiên, Cảnh Vũ chậm chạp không gọi "Sai Thần". Giang Trạc xông vào lửa tấn công, chỉ thấy ánh lửa và bóng màn chồng chéo lên nhau. Hai người di chuyển cực nhanh trong những tấm màn bay lượn như ma quỷ, "ầm ầm ầm" va vào nhau liên tục!

 

"Muốn chết!" Cảnh Vũ nói.

 

Gã vươn tay sang bên cạnh, nắm lấy một con dao găm, lại va chạm với Giang Trạc. Giang Trạc đè lên lưỡi dao của gã, ép gã lùi lại mấy bước, miệng nói: "Lệnh Hành!"

 

Rõ ràng đang chiếm ưu thế, nhưng y lại sử dụng Lệnh Hành, thân hình gần như lập tức biến mất. Cảnh Vũ đột ngột quay người lại, nhưng bốn phía đều là màn, trong bóng tối mờ ảo, lại một luồng "Bạt Phong" phá không mà đến, đánh thẳng vào ngực Cảnh Vũ — Bị sương đen cản lại! Tuy nhiên, lực đạo lần này cực kỳ mạnh mẽ, cho dù có sương đen cản lại nhưng Cảnh Vũ vẫn tái mét mặt mày, suýt nữa thì hộc máu.

 

Giang Trạc vung kiếm: "Ngươi bị thương ở ngực là vì 'Đột Giáp' của Vĩnh Nguyên tiên sư đúng không?"

 

"Đúng thì sao? Dựa vào ngươi còn lâu mới giết được ta." Cảnh Vũ nói.

 

Giang Trạc không trả lời, màn bay loạn xạ, y lại dùng Nghiệp Hỏa kiếm ép Cảnh Vũ lùi lại. Cảnh Vũ không gọi được Sai Thần, bèn gọi thứ khác: "Nguyệt Kính!"

 

Chú quyết này rất kỳ lạ, khá giống chú thế thân, chỉ có điều thân thể Cảnh Vũ không biến thành gỗ mà hoán đổi vị trí với Giang Trạc trong nháy mắt. Gã cầm ngược dao găm, rạch vào cổ Giang Trạc —

 

"Keng!"

 

Giang Trạc xoay kiếm đỡ đòn, lưỡi dao lạnh lẽo, tuy chỉ rạch rất nông nhưng vẫn khiến y chảy máu.

 

"Ngươi dám một mình lên Liễu Phong, gan cũng lớn thật đấy. Sao vậy, muốn báo thù cho Lý Vĩnh Nguyên à?" Cảnh Vũ nói.

 

"Lệnh Hành!" Giang Trạc quát.

 

Dao găm lập tức chém vào khoảng không! Cảnh Vũ tặc lưỡi một tiếng, ném dao găm đi, mắng: "Tên súc sinh đáng ghét!"

 

Giang Trạc lợi dụng bùa Tiêu Linh, khiến Lệnh Hành dịch chuyển rất ngắn, mỗi lần y biến mất đều ẩn nấp sau màn, làm Cảnh Vũ vội vàng ứng phó. Nhưng dù sao chỗ này cũng là địa bàn của Cảnh Vũ, gã chỉ cần niệm chú, bùa Tiêu Linh trên cửa sổ lập tức tan chảy, toàn bộ rơi xuống.

 

Không chỉ vậy, bùa Tiêu Linh vừa biến mất, cửa sổ xung quanh tức thì vỡ nát. Ầm một tiếng, nước mưa như chuỗi ngọc đứt dây bị gió cuốn vào phòng, "lộp bộp" tạt vào người và mặt của hai người!

 

Cảnh Vũ không còn bị kiềm chế, sương đen quanh thân lập tức đậm đặc. Gã chập hai ngón tay, ra lệnh: "Tiêu Tích!"

 

Sương đen đột ngột lao về phía Giang Trạc như muốn xóa sổ y. Giang Trạc vừa lùi lại vừa hô "Thái Phong". Màn rèm bốn phía lập tức bay lên, phủ lên người Cảnh Vũ, che khuất tầm nhìn của gã.

 

"Mánh khóe nhỏ nhoi," Cảnh Vũ giật mạnh tấm màn, "Sai—"

 

"Huyên Tội!" Giang Trạc hét lên.

 

Tiếng hét chói tai đâm vào tai Cảnh Vũ, cắt ngang lời niệm chú của gã. Cao thủ giao đấu, khoảnh khắc dừng lại là đáng sợ nhất. Trong nháy mắt, Bất Kinh kiếm lại sử dụng "Bạt Phong" chém mạnh vào vai trái của Cảnh Vũ.

 

Cảnh Vũ lùi một bước, cuối cùng cũng nghiêm túc, đang định niệm chú thì lại bị cắt ngang! Gã trầm mặt, thân hình lập tức hóa thành sương đen, khi xuất hiện lại đã ở ngoài phòng. Ai ngờ Giang Trạc đã đoán trước, không chỉ theo sát mà còn nói "Phá Hiêu".

 

Trên trời ầm ầm mấy tiếng, sấm sét lập tức đánh xuống! Tiếc là vẫn chậm một bước, Cảnh Vũ đã hóa thành sương đen xuất hiện phía sau Giang Trạc. Gã vung một chưởng, đánh trúng Giang Trạc. Nhưng chưởng này lại đúng ý Giang Trạc, câu quyết "Đốn Hãm" vang lên, hai người lập tức lún xuống.

 

Phiền phức!

 

Cảnh Vũ muốn lùi, nhưng gã quá gần Giang Trạc, ánh sáng lạnh lóe lên, kiếm Bất Kinh đã đâm ngay trước mặt. Gã kinh ngạc trong lòng, thầm nghĩ mới nửa tháng không gặp, kiếm pháp của đồ đệ Bà Sa môn lại nhanh hơn trước nhiều! Nhưng sương đen kịp thời chuyển hướng đã chặn được nhát kiếm này.

 

Nón của Giang trạc bị gió thổi bay, lộ ra đôi mắt hổ phách. Mưa xối xả trên mặt, y xoay cổ tay thu kiếm Bất Kinh, không quay đầu, sử dụng Lệnh Hành trở về mặt đất, vì Cảnh Vũ lại hóa thành sương đen xuất hiện ở nơi khác.

 

Cảnh Vũ bị ướt mưa, không hiểu sao lại nảy sinh cảm giác bất an: "Tiểu hữu, đêm nay ngươi rất kiệm lời, chẳng lẽ chưa nghĩ ra di ngôn à?"

 

Lưỡi kiếm của Giang Trạc ch** n**c mưa, y đột nhiên nhếch miệng cười. Nụ cười này không giống bình thường, có chút u ám: "Không, ta đang nghĩ, lát nữa nên cắt lưỡi hay cắt đầu ngươi trước."

 

Cảnh Vũ cười nhạt, như nghe được chuyện cực kỳ buồn cười: "Dựa vào ngươi? Ngươi quên rồi sao, nửa tháng trước, ngươi đã..."

 

Giang Trạc đã động thủ, Bất Kinh kiếm vạch ra nghiệp hỏa trong mưa, như tia sáng trong đêm. Y áp sát Cảnh Vũ, dùng chiêu "Vô Quy" chém vào cổ gã. Nhát kiếm này rất nhanh, nhanh đến mức Cảnh Vũ phải kinh ngạc.

 

Đồ đệ Bà Sa môn rất ít khi dùng Vô Quy, đây là chiêu cuối cùng của Nghiệp Hỏa kiếm pháp, thường mang quyết tâm "thà ngọc nát còn hơn ngói lành", hoàn toàn không phòng thủ. Vì nó phải bất chấp sinh tử, phải thực hiện sát ý!

 

Giết!

 

Giang Tạc đêm nay đã thề, nhất định phải bắt Cảnh Vũ nợ máu phải trả bằng máu!

 

Lưỡi kiếm xuyên qua da thịt, đầu Cảnh Vũ lập tức rơi xuống. Nhưng thân hình của gã vừa tan ra liền tụ lại ngay gần đó. Gã tung một chưởng, đánh trúng Giang Trạc, sau đó giơ tay kẹp kiếm Bất Kinh, lạnh lùng nói: "Thật đáng tiếc, thanh kiếm này ngươi không mang đi được đâu!"

 

Gã đã nhận ra sự nguy hiểm của Giang Trạc, phải bẻ gãy kiếm của y trước! Chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" giòn tan, minh văn trên thân kiếm đột nhiên phai nhạt, thanh kiếm tốt được rèn từ băng thép Bắc Lộ cứ như vậy gãy làm đôi!

 

"Ta đã nói rồi, dựa vào ngươi, làm sao giết được ta!" Cảnh Vũ nói.

 

Nhưng gã quên mất một điều, Giang Trạc còn một thanh kiếm nữa, một thanh kiếm mà y vốn không nên chạm vào.

 

Ánh tím lóe lên, giữa màn mưa như trút nước là đôi mắt đỏ ngầu của Giang Trạc, y nhanh chóng niệm: "Kinh Xuyên!"

 

Rồng điện uốn lượn trên bầu trời, sấm sét rền vang, ngay khoảnh khắc chú pháp hoàn thành, ầm ầm đánh xuống! Chưa hết, Giang Trạc dùng hai ngón tay kéo một vệt máu trên thân kiếm Vĩnh Nguyên, dùng máu triệu hồi binh khí quyết "Đột Giáp", sau đó, y sử dụng chiêu kiếm cuối cùng.

 

Côn Bằng kiếm pháp mà Lý Vĩnh Nguyên tự hào.

 

Ngay từ đầu, Giang Trạc đã tốn công tốn sức, trăm phương ngàn kế, buộc Cảnh Vũ phải liên tục hóa thành sương đen, dùng hết số lần. Sau đó, y lại lấy kiếm Bất Kinh làm mồi nhử, dụ Cảnh Vũ dùng sức bẻ gãy, tất cả đều vì khoảnh khắc này.

 

Khoảnh khắc này, hai mắt Cảnh Vũ trợn trừng, giữa ánh tím và tia chớp, dường như lại thấy chiêu kiếm kinh thiên ngày ấy. Sau đó, máu tươi từ cổ họng gã phun ra, làm bẩn tay áo Giang Trạc.

 

"Bịch."

 

Thân và đầu cùng lúc rơi xuống đất.

 

Máu tươi trên ngón tay Giang Trạc không ngừng chảy, y trúng hai chưởng của Cảnh Vũ, đến lúc này mới phun ra một ngụm máu. Mưa vẫn rơi, y loạng choạng bước lên nhìn kiếm Bất Kinh dưới đất.

 

Kiếm gãy làm đôi, minh văn đã tắt.

 

— Trên đời có đại anh hùng, mà Bất Kinh kiếm cứ thế gãy làm đôi.

Bình Luận (0)
Comment