[Chuyện Nhị Châu]
Editor: Gấu Gầy
Giang Trạc hồi tưởng chuyện kiếm Bất Kinh, trong lòng dâng lên một nỗi buồn man mác, nhưng vẻ mặt vẫn như thường, không hề biểu lộ ra ngoài. Bên cạnh y, Lạc Tư đang chống cằm, không biết là cố ý hay vô tình, cánh tay hai người chạm vào nhau.
"Cây quạt này có bí mật gì," Giọng nói của Lạc Tư phả vào tai Giang Trạc, mang theo hơi ấm, "Sao ngươi nhìn lâu thế?"
Giang Trạc hoàn hồn, vì ngồi gần, ánh mắt y vừa vặn rơi trên tay Lạc Tư. Ban ngày ban mặt, y có thể nhìn kỹ bàn tay hắn, thon dài mạnh mẽ, đường nét rõ ràng, đẹp đến mức giống hệt bàn tay y từng thấy trong một hang động nào đó. Nhưng y vẫn thản nhiên, chỉ nói: "Ta nghe thấy hai chữ 'Liên Phong', không nhịn được nhớ lại vài chuyện cũ."
Lạc Tư nhìn vào mắt y hỏi: "Chuyện cũ gì mà phải suy tư lâu đến vậy?"
Khóe môi Giang Trạc khẽ nhếch lên, nét u sầu tan biến, giọng điệu có phần bí ẩn: "Đương nhiên là chuyện rất sâu sắc, rất khó quên rồi."
Hai người đang thì thầm, An Nô ở đằng kia vẫn còn đang cảm thán: "Thì ra huynh chính là Giang Trạc, ta sớm nên nghĩ đến, hồng bào Hoả Ngư... ngoài huynh ra, thiên hạ còn ai nữa!"
Giang Trạc nói: "Ồ? Thì ra ta ở Nhị Châu gần phía Nam nổi tiếng như vậy sao?"
Vừa dứt lời, y chợt nghĩ: Phải rồi, mình đã giết Cảnh Vũ, đệ đệ hắn hận mình thấu xương, chắc chắn đã mắng mình không ít khi làm Tắc Quan ở đây.
Quả nhiên đúng như y dự đoán, An Nô nói: "Nổi tiếng, rất nổi tiếng, vì huynh giết Cảnh Vũ, đệ đệ hắn là Cảnh Luân nghe đến ba chữ 'Bà Sa môn và ba chữ 'Giang Tri Ẩn' là không chịu được, còn từng hạ lệnh không cho xe ngựa của núi Bắc Lộ vào Nhị Châu."
Giang Trạc nói: "Hắn lúc thì cấm cái này, lúc thì cấm cái kia, lời nói ra đều coi như luật lệ. Nếu ta cứ muốn vào thì sao?"
An Nô nói: "Vậy hắn sẽ phát lệnh truy nã đến các thành, điều động "bạch y" của Nhị Châu, đào ba thước đất cũng phải bắt được huynh."
Thiên Nam Tinh tò mò: "Bắt được thì sao?"
An Nô nói: "Nếu là thường dân sẽ bị xóa bỏ nguyên tịch, giáng xuống làm nô lệ, đưa đến bãi săn chịu khổ. Còn nếu là Giang huynh... chắc sẽ bị tra tấn hành hạ rồi mới đưa thẳng đến bãi săn."
Lạc Tư khẽ nhướng mày, cuối cùng cũng chịu dành chút tâm trí cho cái tên "Cảnh Luân" này: "Hắn nghĩ vậy sao?"
An Nô nói: "Chắc chắn rồi, hắn hận Giang huynh nhất."
Giang Trạc hỏi: "Bãi săn đó là gì? Vừa rồi trong lăng mộ ta cũng nghe ông mai nhắc đến."
An Nô lộ ra vẻ mặt đau khổ, ôm lấy đầu: "Bãi săn là nơi để quỷ sư luyện chú thuật... Ta nhớ không rõ lắm, chỉ biết bên trong toàn là tù nhân, ta và tộc nhân của ta đều chết ở đó. Nơi đó rất đáng sợ, khắp nơi toàn là quỷ... còn có cả người ăn thịt người! Thông Thần Giả còn đỡ, có linh năng hộ thân, ít ra cũng có thể sống sót một thời gian, nhưng dân thường vào đó chẳng khác nào dê vào miệng cọp, trong nháy mắt sẽ chết không toàn thây..."
Thiên Nam Tinh thấy vậy, thở dài: "Họ hành xử như vậy, chẳng lẽ không ai quản sao?"
An Nô nói: "Quản thì có người quản, nhưng trên đời này có mấy ai có thể toàn thây trở ra như Giang huynh? Năm đó, Đại Tế Ti của tộc Tự Hỏa ta chính vì những chuyện này mới đắc tội Thiên Mệnh Ti, chuốc lấy họa sát thân... Nói ra thì, những chuyện này cũng có chút liên quan đến Giang huynh."
Lạ thật, Giang Trạc trước đây chưa từng đến đây, chuyện của tộc Tự Hỏa sao lại liên quan đến y được? Thấy cả ba người đều không hiểu, An Nô bèn nhân lúc trời còn sớm, chậm rãi kể lại chuyện của mình.
"Hai mươi năm trước, Giang huynh giết Cảnh Vũ ở Liên Phong khiến thiên hạ chấn động. Lúc đó, các thủ lĩnh của các môn phái ở Nhị Châu gần phía nam đều đang ở thành Tiên Âm, nghe tin này, tất cả đều rối loạn..." Chắc các vị đang thắc mắc tại sao Giang huynh giết Cảnh Vũ mà các thủ lĩnh ở Nhị Châu lại hoảng loạn như vậy, hầy! Chuyện này phải nói từ hai cây cột chống trời ở phía đông và phía nam."
"Trước kia, khi núi Nam Hoàng chưa sụp đổ, Nhị Châu có Càn Khôn phái trấn giữ, tuy mọi người có lúc bất hoà nhưng cũng không đến mức tương tàn. Nhưng sau khi núi Nam Hoàng sụp đổ, Càn Khôn phái biến mất, mọi người như rắn mất đầu, vì tranh giành địa bàn mà trở nên hỗn loạn."
"Lúc đó đừng nói là khác môn phái, ngay cả cùng môn phái cũng thường xuyên xảy ra tranh chấp nội bộ. Tình nghĩa đồng môn, đạo nghĩa thiên hạ trước mặt quyền lực và lãnh thổ đều tan thành mây khói... Hơn nữa, con người nếu đã xấu xa thì còn không bằng cầm thú! Vì tranh giành địa bàn, họ thi triển chú thuật đốt phá miếu thờ, bức các vị thần linh vào núi. Đất đai không còn thần linh che chở bắt đầu xảy ra thiên tai liên miên, khiến thường dân vô cùng khổ sở! Ai có thể ngờ, vừa kết thúc chiến loạn sáu châu, nơi đây lại là một cảnh tang thương, xác người la liệt."
"Dân chúng lưu lạc khắp nơi, chạy trốn vào đầm lầy, tộc Tự Hỏa ta tuy lấy việc lánh đời làm trọng, nhưng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Dưới sự dẫn dắt của Đại Tế Ti, chúng ta trước hết cứu tế nạn dân bên đầm lầy, sau đó đi khắp Nhị Châu, cầu nguyện và dâng lửa cho các vị thần linh, vừa an ủi vong hồn tiêu trừ oán khí, vừa ra sức khuyên can các môn phái ngừng chiến, hòa giải với nhau."
Giang Trạc gập quạt lại, thầm nghĩ: Việc này tuy xuất phát từ thiện ý, nhưng làm được chắc chắn không dễ dàng, đúng là "bậc quân tử không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà mang tội". Tộc Tự Hỏa vừa có Viêm Dương Chân Hỏa lại có đất đai đầm lầy, một khi bước ra ngoài nhất định sẽ khiến các thế lực khác thèm muốn.
An Nô nhìn mặt hồ, ngừng một lúc lâu, không biết nghĩ đến điều gì, giọng điệu càng nặng nề hơn: "Bây giờ nghĩ lại, bọn ta lánh đời nhiều năm, không hiểu lòng người khó đoán, mạo muội tham gia vào cuộc tranh chấp lại trở thành bia ngắm cho nhiều người... Vì chuyện này, bọn ta ở Nhị Châu chịu đủ mọi uất ức, nhưng đáng hận là, những kẻ đó chẳng những không chịu buông đao mà còn muốn cướp đoạt Chân Hỏa. Nhóm bọn ta có hai mươi lăm người, đều là cao thủ trong tộc, bị ức h**p như vậy, vốn định đánh cho bọn chúng một trận long trời lở đất! Nhưng Đại Tế Ti lại có tấm lòng trong sáng, không muốn sát sinh, bọn ta đành phải theo ông ấy trốn đông trốn tây, lang thang khắp Nhị Châu, sống rất khổ sở, ngay cả việc cầu nguyện cũng chỉ dám làm vào ban đêm."
"Vào một mùa đông nọ, ở Di thành xảy ra đại loạn, nghe nói là do mấy môn phái đấu pháp với nhau, không kiểm soát được, hại chết rất nhiều dân chúng. Đại Tế Ti nghe xong, làm sao ngồi yên được? Lập tức dẫn bọn ta đến Di thành ngay trong đêm. Ta còn nhớ, khi bọn ta đến nơi, trời đang đổ tuyết lớn, bên ngoài trắng xóa một mảnh, vô cùng thê lương... Đại Tế Ti đi đầu, trên vai và tóc toàn là tuyết, ông ấy vốn là người rất nho nhã hay cười, nhưng hôm đó vào thành, ông ấy lại đứng sững tại chỗ, thì ra khắp các đường phố ngõ hẻm toàn là người, toàn là người chết cóng!"
"Bọn ta chưa từng thấy cảnh tượng thảm khốc như vậy, đều kinh hãi đến mức không nói nên lời. Có người trong số huynh đệ tính tình nóng nảy, lập tức nắm chặt đao, căm phẫn nói "Làm ra chuyện như vậy, nhất định phải cho bọn chúng trả giá bằng máu", nhưng 'bọn chúng' là ai? Hung thủ đã cao chạy xa bay rồi. Bọn ta không còn cách nào khác, đành phải thu dọn thi thể mọi người trước, rất nhiều thi thể đông cứng lại với nhau, không thể tách rời..."
"Đúng lúc này, có một huynh đệ phát hiện có người còn thở trong một ngôi nhà đổ nát. Bọn ta kéo người này ra, thấy sắc mặt huynh ấy tím tái, run cầm cập vì lạnh, bèn cởi áo khoác da của mình ra bọc cho huynh ấy. Nhưng huynh ấy bị thương rất nặng, sắp không qua khỏi. Đại Tế Ti vội vàng cầm trượng Chúc Hoả dẫn bọn ta đồng thanh cầu nguyện, triệu hồi Chân Hỏa chữa thương cho hắn. Khoảng nửa canh giờ sau, huynh ấy cuối cùng cũng ngừng run, khôi phục lại chút sức lực. Huynh đệ ta cởi túi rượu ra cho hắn uống xua lạnh, huynh ấy cũng là trang hảo hán, không nói một lời uống cạn túi rượu. Mọi người thấy huynh ấy hành động hào sảng, đều có thiện cảm với huynh ấy, bèn hỏi huynh ấy là ai. Huynh ấy lau miệng, nói mình tên là Đào Thánh Vọng."
"Bọn ta lánh đời nhiều năm, ngoài mấy môn phái nổi tiếng lâu đời thì không hiểu rõ về các môn phái khác, vì vậy khi huynh ấy xưng tên, mấy người bọn ta chẳng ai biết cả. Nhưng huynh ấy am hiểu sự đời, cũng không tức giận, ngược lại kể cho bọn ta nghe một số nguyên nhân."
"Theo lời huynh ấy, chuyện hôm đó là do mấy môn phái thương lượng thất bại mà ra. Khi bọn họ đấu pháp, có người sử dụng 'Lâm Sương' quyết, khiến toàn bộ dân chúng trong thành bị chết cóng. huynh ấy vốn là đệ tử của một môn phái nhỏ, đến đây chờ phân công, không ngờ lại bị cuốn vào, suýt nữa mất mạng. Bọn ta nghe xong, không khỏi mắng chửi mấy môn phái kia. Huynh ấy chửi xong lại than thở "Nói đi nói lại, người khổ vẫn là dân thường". Bọn ta vô cùng đồng tình, huynh ấy lại nói "Nếu người trên thiên hạ đều có thể thông thần thì chắc không còn ai phải chịu khổ như vậy". Ta thấy huynh ấy nói không sai, những kẻ đó có thể làm đến mức này, chẳng qua là ỷ vào việc mình có thần thông. Nhưng muốn cho tất cả mọi người trên đời đều thông thần, cũng chỉ là lời nói lúc nóng giận, chưa bàn đến việc thông thần khó khăn thế nào, dù có thông thần, cũng không phải ai cũng có thể thi triển đại thần thông, tu hành vốn là con đường vô cùng gian khổ!"
"Bọn ta và huynh ấy nói thêm vài câu chuyện phiếm, sau đó huynh ấy bèn đứng dậy giúp đỡ. Mọi người cùng nhau thiêu xác, chia rượu, còn kết bạn với huynh ấy. Trời sáng, cầu nguyện xong, bọn ta lại phải đi nơi khác. Mọi người chia tay ở cổng thành, huynh ấy nói Nhị Châu không thể ở lại được nữa, chuẩn bị đi về phía đông du ngoạn. Bọn ta mời huynh ấy lần sau đến đầm lầy chơi, huynh ấy đồng ý, rồi hai bên từ biệt. Ai ngờ hai năm sau, bọn ta lại gặp huynh ấy ở Di Thành, lúc này huynh ấy đã trở thành một thủ lĩnh, tu vi đột nhiên trở nên cực kỳ lợi hại!"
Giang Trạc nghe đến đây, bỗng dùng quạt gõ lên đầu: "Họ Đào, lại ở Di Thành, sao ta cảm thấy quen quen? Đợi đã... 'Đào Công' ở Di Thành là hắn sao?!"
An Nô nói: "Ngươi cũng quen sao!"
Giang Trạc đáp: "Không không, tên này cũng có thù với ta."
Lạc Tư hỏi: "Thù gì vậy?"
Giang Trạc khoanh tay: "Tên này không chỉ có thù với ta, mà còn có thù với ngươi nữa. Ngươi quên rồi sao? Ở Di thành, chúng ta đã cùng nhau đánh con trai hắn, cái tên Tiểu Đào Công đó."
An Nô kinh ngạc: "Huynh ấy có con trai sao?"
Giang Trạc đáp: "Đúng vậy, đứa con trai này còn là một tên vô lại, ở Di thành ngang ngược làm càn, thiếu gia ta ban rượu cho hắn, hắn còn tức giận."
Cái gọi là "ban rượu" của y, chính là lần ném Tiểu Đào Công từ lầu hai xuống. Lần đó y đúng là có cho gã uống rượu, nhưng không phải đưa qua, mà là đổ từ cửa sổ xuống.
May mà không ai hỏi thêm, vì An Nô vô cùng kinh ngạc, ngọn lửa trong hốc mắt như sắp bùng lên: "Nhưng, nhưng sao có thể như vậy được?"
Giang Trạc hỏi: "Ồ? Sao lại không thể?"
An Nô đáp: "Vì Đào Thánh Vọng đã chết từ hai mươi năm trước, khi chết huynh ấy vẫn chưa lập gia đình, ngay cả vợ cũng không có, lấy đâu ra con trai!"