Vượt Rào - Ninh Viễn

Chương 24

Giọng nói của Lâm Gai kéo Khương Tư Ý về thực tại. Cảm giác ấm áp từ vầng trán và cánh tay đang siết chặt quanh eo người kia khiến cô choàng tỉnh, nhận ra mình đang vùi mặt vào lòng Lâm Gai trong cái ôm thật chặt. Một tay Lâm Gai đang đặt nhẹ trên lưng cô, tay kia ôm gọn lấy Tuyết Cầu.

 

Cái ôm gần gũi khiến Khương Tư Ý chợt nhận ra, rất lâu rồi cô chưa được ai vỗ về như thế.

 

Bị kẹp giữa hai người, Tuyết Cầu trông thảm thương, đôi mắt ươn ướt, gương mặt như mới đi đưa đám về.

 

Thấy Tuyết Cầu đã an toàn, lại nhìn cảnh hai cô gái, dì Liễu hiểu ra, khẽ mỉm cười rồi đứng lại từ xa, không làm phiền họ.

 

Bờ sông còn có người qua lại, ngượng ngùng dâng lên khiến Khương Tư Ý vội buông Lâm Gai. Cô luống cuống lau nước mắt, đoạn ôm Tuyết Cầu vào lòng, kiểm tra kỹ lưỡng xem nó có bị thương ở đâu không.

 

Lâm Gai từ tốn thu tay về.

 

"Chị xem rồi, nó không sao, bị sợ chút xíu thôi à."

 

Lúc này, Tuyết Cầu dường như cũng hoàn hồn. Về lại vòng tay quen thuộc của mẹ, nó r*n r* một cách tủi thân, dụi dụi cái đầu ướt sũng vào lòng Khương Tư Ý. Vẻ đáng thương ấy khiến dì Liễu đứng cạnh cũng phải buột miệng "thương quá".

 

Lâm Gai thấy dì Liễu đi cùng Khương Tư Ý, cô lịch sự gật đầu chào. Dì Liễu mỉm cười đáp lại, tò mò rằng cô này là ai vậy ta? Trông xinh đẹp như ngôi sao, lại lễ phép. Cái ôm ban nãy trông thân thiết là vậy, lúc buông ra lại có chút bịn rịn.

 

Phàn Thanh, người đi chung với Lâm Gai mới từ bờ sông đi lên, người ướt sũng. Cô và Lâm Gai đã cùng vớt Tuyết Cầu lên khi nó bị trôi ra gần giữa dòng.

 

Lâm Gai liếc nhanh về phía Phàn Thanh. Chỉ một ánh nhìn, trợ lý một triệu tệ hiểu ngay, S=sếp không muốn Khương Tư Ý biết Tuyết Cầu suýt chết thế nào. Ý nghĩ về khả năng đó quá đáng sợ. Lâm Gai không muốn tâm trạng mới ổn định của Khương Tư Ý kia lại bị nhấn chìm trong một cơn hoảng loạn không cần thiết.

 

Phàn Thanh im lặng, nhưng ánh mắt lại ngập ngừng, rồi dừng lại trên bàn tay trái của Lâm Gai.

 

Theo ánh nhìn đó, Khương Tư Ý cũng nhận ra chuyện bất thường. Bàn tay đang buông thõng của Lâm Gai... loang một vệt máu.

 

"Tay chị..."

 

Khương Tư Ý khẽ cau mày. Vành mắt hoe đỏ sau cơn khóc, gò má trắng ngần vương vệt hồng mong manh.

 

"Xíu chút thôi." Lâm Gai điềm tĩnh đáp.

 

Lời nói đó lại như một nhát dao cứa vào lòng Khương Tư Ý. Tuyết Cầu bình an vô sự, nhưng người cứu nó thì không.

 

"Chị cho em xem được không?" Giọng cô mềm đi.

 

Phía sau lưng, Phàn Thanh sững người. Cô chưa từng thấy sếp mình, người chưa bao giờ có một kẽ hở, lại có thể dễ dàng chìa lòng bàn tay về phía một người khác như vậy.

 

Một vết rách đỏ au, nằm ngang trên lòng bàn tay trắng muốt. Vết thương sắc lẻm, như một đường mực đỏ phá vỡ sự hoàn mỹ của tờ giấy Tuyên Thành. Nhìn thôi đã thấy buốt giá.

 

Khương Tư Ý ngước lên, đôi mắt vốn ướt giờ lại hoe đỏ thêm.

 

"Không sâu đâu, một tuần là khỏi," người bị thương lại là người lên tiếng an ủi.

 

"Đến bệnh viện đi chị? Em đưa chị đi."

 

"Không cần đâu em. Sát trùng rồi dán băng cá nhân lại là được." Lâm Gai từ chối, dứt khoát.

 

"Vậy... về nhà em nhé? Để em giúp chị."

 

Lâm Gai cứu Tuyết Cầu nên bị thương, Khương Tư Ý thấy mình nên có trách nhiệm.

 

Lời mời làm đôi mày đang cau lại của Lâm Gai giãn ra.

 

...

 

Thực ra, ngay lúc Khương Tư Ý còn trong vòng tay Lâm Gai, Phàn Thanh đã lặng lẽ gọi cảnh sát, hẹn nửa tiếng nữa đến nhà lấy lời khai. Thấy quần áo Phàn Thanh ướt sũng, Lâm Gai bảo cô về thay đồ trước.

 

Sau khi Phàn Thanh lái xe đi và dì Liễu ra về, Khương Tư Ý cùng Lâm Gai bước đi trong tĩnh lặng.

 

Đêm về khuya.

 

Gió thổi mát rượi, mây tan, vầng trăng trượt qua những tán cây. Dòng người trên phố thưa dần. Khương Tư Ý ôm chặt Tuyết Cầu, cùng Lâm Gai đi trên con đường về nhà.

 

Đây là con đường cô đi về không biết bao nhiêu lần, nhưng đêm nay, vì có thêm một người sóng bước, nó bỗng lạ lẫm mà thân quen.

 

Để phá vỡ sự im lặng, Lâm Gai kể lại chuyện cô thấy hai gã đàn ông lén lút rời khỏi bờ sông. Lời kể này hoàn toàn khớp với những gì cô bé bán trà sữa nói, ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.

 

Khương Tư Ý thuật lại ngắn gọn sự cố ở buổi đấu giá và quá trình Tuyết Cầu bị bắt đi, cô tin rằng hai việc này có liên quan đến nhau.

 

Lâm Gai trầm ngâm: "Hai chuyện xảy ra nối tiếp nhau, giống như một chuỗi hành động dằn mặt. Em đoán được là ai và và mục đích của họ là gì không?"

 

"Có lẽ liên quan đến chuyện hủy hôn. Việc này dính dáng nhiều người mà. Khương Lạc... ba em, cũng hậm hực."

 

Khương Tư Ý khéo léo lảng tránh cái tên Tống Đề và không kể lại màn làm loạn cướp đồng hồ ngày hôm qua.

 

Dù gì Tống Đề cũng là em họ của Lâm Gai. Mối quan hệ của hai người họ thế nào cô không rõ, ngại nói thẳng. Huống hồ, đồng hồ là một món quà định tặng nhưng không thành, nhắc lại tổn thêm khó xử.

 

Lâm Gai tinh ý nhận ra sự mơ hồ trong câu trả lời của Khương Tư ý, biết rằng có những điều em chưa muốn nói, nên cô không hỏi thêm.

 

Cả hai bước vào thang máy.

 

Khi cánh cửa kim loại từ từ khép lại, Khương Tư Ý hỏi câu hỏi canh cánh trong lòng suốt dọc đường về: "Sao chị lại ở đó?"

 

Khéo thật? Nhưng cũng lạ thật?

 

Làm gì có chuyện khéo thời khéo lúc. Nhưng Lâm Gai không thể nói rằng, mỗi khi mệt mỏi hay tâm trạng không tốt, cô lại thích lẳng lặng đến gần khu nhà của Khương Tư Ý đứng một lúc và hôm nay vừa hay trúng cảnh Tuyết Cầu bị bắt cóc.

 

Nói ra chắc Khương Tư Ý sẽ nghĩ mình mới tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa.

 

Sau vài giây im lặng, Lâm Gai đành đưa ra một lý do: "Chị tính qua trả kẹp tóc."

 

Khương Tư Ý nhấn nút chọn tầng 3.

 

Lặn lội sang chỉ để trả một cái kẹp tóc?

 

Theo lẽ thường, nói đến đây, Lâm Gai nên lấy đồ ra.

 

Nhưng dưới ánh nhìn của Khương Tư Ý, Lâm Gai đứng yên, chị không định làm gì cả.

 

Là mình đi trả kẹp tóc thật ạ?

 

Lâm Gai đọc được sự nghi hoặc trong mắt Khương Tư Ý.

 

"Chị quên mang rồi."

 

Cất công đến để trả đồ, cuối cùng lại quên mang theo đồ?

 

Khương Tư Ý: "..."

 

Thang máy lên đến tầng ba.

 

Lúc mở cửa, Khương Tư Ý thầm lo, lần này nhà cô thật sự không còn bộ đồ nào của Lâm Gai nữa.

 

Cô lấy khăn tắm đã được phơi khô thơm mùi nắng từ ban công vào, bảo Lâm Gai đi tắm trước.

 

Trước khi Lâm Gai vào phòng tắm, Khương Tư Ý dặn dò một câu như thể sợ người ta không có kiến thức sinh hoạt cơ bản: "Chị đừng để vết thương ở lòng bàn tay dính nước nhé."

 

Nói xong, Khương Tư Ý thầm "hừ", cảm thấy giọng mình sến súa y như mấy cô giáo mẫu giáo.

 

Phía sau lưng có "Ừm" khe khẽ vang lên, trong giọng nói dường như có ý cười.

 

Lâm Gai vào phòng tắm. Khương Tư Ý lại lao vào công cuộc bới tung tủ quần áo. Từ trong mớ hỗn độn, cô lôi ra áo thun phom rộng chưa đến nỗi quá cũ và quần short thể thao còn giữ được dáng. Đó cũng là nỗ lực muộn màng để che giấu sự lôi thôi của người sống một mình.

 

Cô giơ áo lên ngắm nghía. Lâm Gai mặc vừa đi? Tuy nhiên... cái quần short chắc phô hết chân của người mặc. Không biết Lâm Gai có thấy phiền không.

 

À, còn đồ lót. Khương Tư Ý vội kéo ngăn tủ, lấy q**n l*t dùng một lần. Loại freesize, chắc không có vấn đề gì.

 

Cô quay lại phòng khách, tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngưng. Bóng người sau lớp kính mờ di chuyển, rồi dừng lại ngay trước mặt cô. Tấm gương phản chiếu rõ dáng hình người con gái trưởng thành, với những đường cong quyến rũ.

 

Khương Tư Ý nín thở.

 

Tiếng "cạch" khô khốc của chốt cửa. Một luồng hơi nước ấm sực, mang theo hương sữa tắm ngọt dịu, ùa ra ôm lấy gương mặt đang sững sờ của Khương Tư Ý. Ánh đèn vàng ấm bên trong hòa cùng làn hơi nước, tạo nên một khung cảnh mờ ảo như thực như mơ, khiến tim cô đập thót một tiếng.

 

Giữa màn hơi nước hư ảo đó, có bàn tay thon dài, ướt đẫm vươn ra.

 

"Cảm ơn em."

 

Giọng Lâm Gai khàn đi sau khi tắm, nghe lười biếng mà gợi cảm.

 

Khương Tư Ý giật mình, vội dúi quần áo vào tay chị rồi quay mặt đi, mặt nóng bừng.

 

"Chắc... chắc là vừa đó chị!"

 

Một câu nói thừa thãi, để che đi sự bối rối.

 

Không gian kín của phòng tắm dường như khuếch đại mọi âm thanh. Khương Tư Ý nghe rõ, phía sau lưng có một tiếng cười trầm thấp, đầy thích thú.

 

"Để chị thử xem."

 

Quần áo được kéo vào, cánh cửa đóng lại.

 

Tuyết Cầu với bộ lông còn xơ xác, cứ quấn chặt lấy chân Khương Tư Ý không rời. Cô xoa đầu nó để trấn an, rồi để tâm trí trôi đi đâu đó.

 

Câu nói "Để chị thử xem" của Lâm Gai như một mồi lửa, đốt lên trong đầu cô những hình dung không thể kiểm soát: mái tóc đen dài ướt đẫm, vòng eo thon gọn, đôi chân...

 

Khoan đi, cô nghĩ gì vậy?

 

Suy nghĩ lệch lạc làm hai tai Khương Tư Ý nóng bừng. Cô thầm rủa mình. Trước đây cô chưa từng như vậy, đến nỗi chị gái còn hay trêu cô sống như một nhà tu khổ hạnh. Nhưng quả thật, cô chưa từng gặp ai có thân hình gợi cảm đến thế. Lỡ như Lâm Gai biết được những ý nghĩ đen tối đó, liệu chị có ghét cô không?

 

Khương Tư Ý, tệ quá.

 

Cô đưa tay quạt quạt trước mặt, cố xua đi cơn nóng. Ngay lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên. Sự xuất hiện của hai anh cảnh sát, cùng sự nghiêm túc toát ra từ bộ đồng phục như một gáo nước lạnh dội vào dòng suy nghĩ miên man của cô.

 

Sau khi ghi nhận sự việc, họ dặn dò cô giữ an toàn, thông báo sẽ phối hợp với ban quản lý để tăng cường tuần tra và hẹn cô ngày mai đến đồn làm việc.

 

...

 

Khi hai anh cảnh sát rời đi, cánh cửa phòng tắm cũng mở ra.

 

Khương Tư Ý đang ngồi trên sô pha, ôm Tuyết Cầu - lúc này đã được lau khô, sạch như một cục bông. Cô vờ dán mắt vào màn hình TV đang chiếu phim hoạt hình, cốt để giữ cho đầu óc trong sáng.

 

"Có vừa không chị?" Cô hỏi mà không dám quay đầu lại, một hành động vừa bất lịch sự, vừa mất tự nhiên.

 

Nhưng qua khóe mắt, bóng hình Lâm Gai lại hiện lên rõ. Bộ quần áo thể thao rộng thùng thình không che nổi những đường cong trưởng thành của chị; mỗi khi chị bước đi, có gợn sóng mềm mại lại uyển chuyển nơi hông và eo. Làn da trắng sứ ẩn hiện, mang theo mùi hương hoa trà quen thuộc, nhưng đêm nay lại nồng nàn một cách nguy hiểm.

 

Khương Tư Ý không dám và cũng không thể, quay đầu lại nhìn thẳng.

 

Mái tóc đen buông lơi một cách lười biếng, tùy ý, phảng phất cảm giác thân mật như thể hai người họ đã chung sống từ rất lâu. Giống như bạn gái cô mới tắm xong, đang chờ đợi cô cùng trải qua một buổi tối dịu dàng.

 

Từ đó tới giờ, Khương Tư Ý chưa từng biết, hóa ra dáng người đẹp đến một mức độ nào đó, mặc đồ thể thao cũng thấy đẹp...

 

Tiếng nhạc hoạt hình trên TV vẫn rộn rã. Con heo hồng đang nói liến thoắng.

 

Song, tâm trí người xem đã bay đi đâu mất. Khi Lâm Gai ngồi xuống bên cạnh, Khương Tư Ý giật mình, sợ bị chị phát hiện ra tâm tư hỗn loạn của mình. Cô vội nhớ lại không khí của bộ phim hoạt hình, rồi cố tình bật cười vài tiếng, kiểu "lạy ông tôi ở bụi này" để chứng tỏ mình đang xem rất nhập tâm.

 

Ánh mắt Lâm Gai rời khỏi cảnh nhỏ heo đang than về thân phận mồ côi của mình, rồi dừng lại trên nụ cười cứng đờ của Khương Tư Ý. Sau một thoáng im lặng, cô nói: "Hộp cứu thương."

 

"À, đúng rồi, đúng rồi..." Đầu óc đâu mà quên cả chuyện quan trọng. Khương Tư Ý nhẹ nhàng đặt Tuyết Cầu đang ngủ say sang một bên, rồi đi về phía kệ TV lấy hộp cứu thương.

 

Chắc Tuyết Cầu đã mệt lả. Lúc mẹ đặt xuống, nó run mình, rồi lảo đảo bước trên mặt ghế sô pha, đi về phía Lâm Gai trong cơn mơ màng.

 

Lâm Gai im lặng nhìn nó leo lên đùi mình, thành thục nằm cuộn tròn lại, rồi vang lên tiếng ngáy khe khẽ.

 

Một cục bông nhỏ xíu, mềm mại, lại còn ấm áp.

 

Hết sợ người lạ luôn?

 

Lâm Gai cúi xuống nhìn nó, cô thấy thích thú. Chó cưng, nhỏ xíu, nhỏ đến mức có thể bế bằng một tay, nhẹ hơn trong tưởng tượng của cô nhiều. Cảm giác không có gì nguy hiểm lắm.

 

Khương Tư Ý xách hộp cứu thương quay lại và là lúc bắt gặp khung cảnh ấm áp này.

 

Cũng lạ. Tuyết Cầu dễ chịu, dễ thương, nhưng chưa từng quấn người đến thế. Có thể, chó biết ai là người đã cứu mình, ai đối xử tốt với mình.

 

Cô ngồi xuống cạnh Lâm Gai. Chị chủ động xòe tay ra trước mặt cô.

 

Lòng bàn tay hơi co lại, khá khó để bôi thuốc.

 

Khương Tư Ý nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của chị, từ từ duỗi thẳng ra.

 

"Hơi đau đó, chị ráng nhé." Khương Tư Ý vừa nói, vừa bất giác cúi xuống, thổi nhẹ lên vết thương, đó là hành động dịu dàng gần như vô thức, chủ yếu để xua đi cảm giác buốt rát cho người kia.

 

Trong suốt quá trình bôi thuốc và dán băng, đôi chân thon dài trắng muốt của Lâm Gai cứ lọt vào tầm mắt cô. Toàn bộ quá trình là một thử thách tâm lý với Khương Tư Ý: "đừng-nhìn-vào-đó". Cô lấy hết sức mạnh của nội tại để lờ đi cặp đùi có tỷ lệ quá hoàn hảo và đường cong săn chắc đến mức vô lý để giữ cho mình sự tập trung.

 

Sau khi xử lý xong vết thương, Khương Tư Ý dọn dẹp hộp cứu thương, cô hỏi: "Khi nào chị Phàn đến đón chị ạ?"

 

Lâm Gai thử cử động bàn tay, đáp: "Không đến nữa."

 

Khương Tư Ý ngạc nhiên, cao giọng đôi chút.

 

"...Dạ?"

 

"Có mình em ở nhà thôi, chị không biết có thể xảy ra chuyện gì." Đôi mắt Lâm Gai đối diện với Khương Tư Ý, phản chiếu ánh đèn vàng ấm, tựa như một vũng vàng vụn lấp lánh.

 

"Chị muốn ở lại."

 

Ý là... ngủ lại qua đêm? Khương Tư Ý hé môi, không biết nói gì.

 

Lâm Gai nói thêm một câu: "Chị ngủ sô pha."

 

Giọng điệu rất chắc chắn.

 

Khoảnh khắc Lâm Gai quyết định ở lại, Khương Tư Ý thực sự bất ngờ, nhưng sâu trong lòng, cảm giác an toàn lại lấp đầy mọi khoảng trống. Cô từng nghĩ, liệu những người bắt cóc Tuyết Cầu có tìm đến tận nhà không. Họ đã theo được cô đến tận chợ đêm, không có lý do gì lại không biết cô ở đâu.

 

Ngay lúc nãy, khi một mình xem phim hoạt hình, cô còn thoáng có ý nghĩ rùng rợn rằng có một đôi mắt nào đó đang âm thầm dõi theo mình từ ngoài cửa sổ. Cô thực sự định ôm tạ tay thức trắng đêm nay.

 

Bây giờ Lâm Gai nói sẽ ở lại, cảm giác an toàn này, thật khó để chối từ.

 

"Vậy... cảm ơn chị." Không nói thêm gì nữa, Khương Tư Ý mềm giọng cảm ơn, một lời cảm ơn chân thành.

 

"Nhưng em không để khách ngủ ở sô pha đâu. Nếu chị không chê, thì ngủ trên giường của em ạ."

 

Chữ "khách" nghe có chút xa cách, nhưng may là Khương Tư Ý đủ đáng yêu để bù lại. Đôi mắt đen láy, trong veo, có chút gì đó giống Tuyết Cầu.

 

Ngón tay Lâm Gai động đậy. Cô bỗng có một khao khát mãnh liệt được xoa đầu Khương Tư Ý, y như cách người ta xoa đầu Tuyết Cầu. Chắc còn thích hơn.

 

Nhưng chưa phải lúc. Cô tạm thời nén lại thôi thúc trong lòng.

 

Khương Tư Ý nhanh nhẹn lấy thang gấp rồi ôm xuống một bộ chăn nệm mới tinh từ tủ cao. Cô trải giường trong nháy mắt.

 

Bộ ga giường màu xanh rêu, chất cotton mềm mại. Điểm nhấn là ba cái gối hình nấm, một lớn hai nhỏ, xếp ngay ngắn trên đầu giường. Trông chúng như một họ nấm tự mọc lên, biến chiếc giường thành một góc rừng nhỏ.

 

Trẻ con quá huhu...

 

Khương Tư Ý thầm nghĩ, lo rằng Lâm Gai cười mình nên len lén liếc nhìn.

 

Bất ngờ, cô nghe Lâm Gai nói: "Dễ thương ghê."

 

Ba chữ khiến đầu ngón tay Khương Tư Ý co lại. Lồng ngực cô bỗng dâng lên một nhịp thở bất thường.

 

"Vậy... vậy em để chúng trên giường cho chị nha?"

 

"Ừm."

 

"Chị ngủ ngon, em ra ngoài đây."

 

"Em ngủ ngon. Có chuyện gì thì gọi chị."

 

"Vâng, chị ngủ ngon."

 

Ra đến ngoài, khi cánh cửa phòng ngủ đã đóng lại, cô mới nhận ra mình vừa lặp lại lời chúc ngủ ngon. Căng thẳng khiến cô ngốc nghếch.

 

Cô lững thững đi về phía sô pha. Tuyết Cầu thiu thiu ngủ, nghe tiếng động thì hé mắt ra một đường chỉ, dường như thắc mắc sao đêm nay mẹ yêu lại ngủ ở đây.

 

Khương Tư Ý ôm Tuyết Cầu cuộn tròn lại. Cô cảm nhận nhịp tim đều đặn của nó và sự an tâm dần lan tỏa. Giữa sự tĩnh lặng, có ký ức bất chợt quay về.

 

Thân nhiệt của Lâm Gai. Lúc cô chạm vào ngón tay chị, cảm giác nóng ran đến lạ thường.

 

Trong phòng ngủ, mí mắt Lâm Gai nóng ran. Cô ôm một cây nấm bông vào lòng, rồi trở mình.

 

Không sao, chợp mắt một lúc là ổn. Nhưng không thể ngủ say, phải canh chừng em.

 

Dù ga giường mới thay, căn phòng vẫn phảng phất một mùi hương thân thuộc của Khương Tư Ý. Mi mắt Lâm Gai run lên. Là hương hoa trà, quyện trong không khí.

 

Cách một bức tường, Khương Tư Ý trằn trọc. Cô không ngủ được, trong đầu luẩn quẩn hình ảnh của Lâm Gai.

 

Không chỉ là thân nhiệt, sắc môi và ánh mắt của chị hơi lạ. Dù là mùa hè, nhưng việc ngâm nước có thể khiến người ta phát sốt. Có nên qua xem thử, hay đo nhiệt độ cho chị không?

 

Nhưng mà... màn chúc ngủ ngon đã xong xuôi, giờ này còn mò qua, nhỡ người ta lại nghĩ mình đang cố tình tạo ra một cuộc "hẹn hò đêm khuya" thì sao?

 

Trông chẳng ổn chút nào.

 

Nghĩ vậy, song lòng lại không yên.

 

Đang lúc đắn đo, Khương Tư Ý định xem giờ, mới biết điện thoại đã sập nguồn.

 

Mà sạc pin, lại nằm trong phòng ngủ.

 

Nếu là bình thường, cô chắc chắn sẽ lầu bầu không ngớt.

 

Thế nhưng lúc này, có tia sáng lóe lên trong đầu. Cô gần như reo lên trong lòng: Trời giúp con!

 

Cô bật dậy ngay, tay cầm theo nhiệt kế, đường hoàng đi đến cửa phòng ngủ, gõ nhẹ rồi lên tiếng: "Chị Lâm Gai, em vào lấy đồ sạc ạ."

 

Không ai trả lời. Cô gọi thêm vài tiếng, đáp lại chỉ có sự im lặng của căn phòng.

 

Chết... Sốt thật?

 

Vứt bỏ mọi quy tắc lễ nghi, Khương Tư Ý đẩy cửa bước vào. "Chị Lâm Gai?"

 

Ánh đèn ngủ hắt lên từ một góc xa, tỏa ra một vầng sáng yếu ớt trên sàn nhà. Khương Tư Ý rón rén lại gần giường, nhận ra Lâm Gai đã ngủ. Hơi thở của chị đều đặn, trông chị có giấc ngủ sâu và yên tĩnh.

 

Cô không nỡ đánh thức chị dậy, đành dùng đến phương pháp đo nhiệt độ nguyên thủy nhất: dùng tay để thử.

 

Nhẹ thôi nhẹ thôi, không làm chị tỉnh.

 

Lòng bàn tay cô áp lên trán Lâm Gai. Nhiệt độ trên trán chị không nóng lắm, dường như bình thường.

 

Cô thấy an tâm hơn, định rút tay về, thì cổ tay bất ngờ bị một hơi ấm khác siết lại.

 

"Ơ... xin lỗi, em làm chị tỉnh rồi ạ? Em định xem chị có sốt không." Khương Tư Ý giật mình, trong cơn hoảng loạn, cô tuôn một tràng giải thích.

 

Nói xong, người đang nắm tay cô vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, nhịp thở vẫn đều đều.

 

Dưới ánh sáng mờ ảo, Khương Tư Ý nhận ra, mắt Lâm Gai không mở.

 

Chưa tỉnh... Đang mơ mà cũng có thể tóm tay người khác chính xác như vậy sao? Chị căng thẳng đến mức nào thì mới ngủ như thế?

 

Tay cô bị nắm khá chặt. Đang lúc Khương Tư Ý suy tính xem làm thế nào để gỡ tay ra mà không đánh thức Lâm Gai, cô bỗng nghe một tiếng nói mớ, "...Khương Tư Ý."

 

Giọng nói rất nhẹ, chất chứa nỗi hoài niệm, lại phảng phất một nỗi buồn không rõ hình hài.

 

Cô mới nghe thấy tên của mình sao? Khương Tư Ý chớp mắt, rồi tự cười bản thân. Làm gì có chuyện đó. Lâm Gai nói mơ sao có thể gọi tên mình được... Đừng ảo tưởng nữa.

 

Cổ tay vẫn bị giữ chặt. Nếu cô mà giằng ra, thì chắc làm Lâm Gai tỉnh giấc.

 

Trạng thái của Lâm Gai dù chưa sốt cao, thân nhiệt cũng không bình thường. Lỡ như nửa đêm không có ai ở đây, chị thật sự sốt cao thì sao?

 

Dòng suy nghĩ chạy qua, cô không rút tay về nữa, để yên cho chị nắm.

 

Khương Tư Ý ngồi xuống mép giường, định chờ một lát xem sao.

 

Nào ngờ, ngồi chờ một lúc, cô lại thiếp đi.

 

________

 

Lâm Gai: Kế hoạch cưa vợ, bước thứ 12: Dụ vợ leo lên giường lúc nào không hay.

Bình Luận (0)
Comment