Khương Tư Ý tỉnh giấc. Và nhận ra mình đang nằm trên giường, gối chung một gối với Lâm Gai.
Đầu óc cô trống rỗng. Cô nhớ mình ngồi bên mép giường canh chừng. Ký ức cuối cùng là sàn nhà lạnh ngắt. Chắc là bản năng tìm hơi ấm đã đưa đẩy cô leo lên giường lúc nào không hay.
Hai người trên cái giường đơn chỉ rộng một mét hai. Không một kẽ hở, hơi ấm quyện vào nhau qua lớp áo mỏng, hay đan vào tay.
Và tệ hơn nữa, cô cảm nhận được từng đường cong của một cơ thể trưởng thành đang tì sát vào người mình...
Bên ngoài, trời đã sáng. Gương mặt say ngủ của Lâm Gai hiện ra ngay trước mắt và đẹp một cách phi thực tế.
Nhưng sự phi thực tế đó, giữa ban ngày ban mặt, lại khiến máu trong người cô như sôi lên.
Cô hoảng loạn, cô hoảng sợ: Chết rồi. Lâm Gai mà tỉnh dậy lúc này, cô có mười cái mồm cũng không giải thích nổi. Người ta sẽ nghĩ cô là đồ b**n th**.
Đúng lúc đó, như một phép màu, Lâm Gai trở mình và buông tay cô ra.
Mắt Khương Tư Ý lóe sáng.
Thời tới.
Cô không nghĩ nhiều, bật dậy, rón rén chuồn khỏi phòng.
Ra đến cửa, cô mới điếng người rằng quên mang dép.
Chết thật.
Lại một lần nữa nín thở, cô lén lút quay lại, cảm giác chột dạ y như trộm. Đến bên giường, cô xách vội đôi dép, rồi quay đầu lần thứ hai.
Lại một lần nữa ra đến cửa, cô bỗng thấy cổ tay mình trống trơn. Dây buộc tóc đâu mất rồi?
Trời đang trêu ngươi cô hay gì?
Trời cứu.
Khương Tư Ý làm dấu thánh giá trước ngực, rồi cam chịu số phận lượn một vòng trong phòng ngủ, cô không dám thở mạnh. Cô rón rén quay lại bên giường.
Mò mẫm hồi lâu bên gối, cuối cùng cũng tìm thấy dây buộc tóc. Suýt chút nữa thì cô tắt thở vì nín hơi quá lâu.
Lần này, cô cẩn thận kiểm tra lại toàn thân, chắc chắn không còn sót thứ gì, mới khom người, phi thân ra khỏi phòng ngủ.
Cuối cùng cũng thoát. Sáng sớm tinh mơ mà phải lượn mấy vòng trong phòng ngủ, còn mệt hơn cả tập thể dục.
Cô đưa tay lau vệt mồ hôi mịn trên trán. May mà Lâm Gai không tỉnh.
Lúc rửa mặt, Khương Tư Ý ngẫm lại. Sắc mặt Lâm Gai trông bình thường, chị thở đều đặn, chắc hết sốt rồi.
Nói đêm qua là một đêm hú hồn hú vía cũng không ngoa. May mà mọi chuyện trôi qua êm đẹp, không gây ra thêm tình huống khó xử nào.
Nhổ đi lớp bọt kem đánh răng, Khương Tư Ý vui vẻ nghĩ, cô may mắn thật.
Trong phòng ngủ.
Lâm Gai xoay người lại, mắt mở to, không một gợn buồn ngủ.
Thực chất, cô đã tỉnh từ lâu.
Cô biết hết màn kịch ba lần ra vào phòng ngủ của Khương Tư Ý.
Lúc Khương Tư Ý tìm dây buộc tóc, Lâm Gai đang nhắm mắt giả vờ ngủ và thực sự muốn lên tiếng nhắc, bé ngốc này mò ở đâu vậy? Nó nằm ngay cạnh gối, sắp chọc vào mặt chị rồi đây này.
Đêm qua, cơn sốt nhẹ làm cô thi thoảng tỉnh giấc. Trong một lần tỉnh, cô thấy Khương Tư Ý vào phòng từ lúc nào, đang ngồi gục bên mép giường mà ngủ.
Sao lại ngủ ở đây? Đang còn thắc mắc, thì phát hiện ra tay của Khương Tư Ý đang bị mình nắm chặt.
Hóa ra là bị mình giữ lại, không đi được.
Vậy mà không gọi cô dậy, để cho cô nắm tay như thế, rồi ngủ gục ngay dưới sàn. Sáng mai dậy chắc mệt chết.
Ngốc.
Lâm Gai khẽ chạm vào trán Khương Tư Ý.
Cái chạm tay của Lâm Gai làm Khương Tư Ý khẽ "ưm?", đôi mày nhíu lại trong mơ.
Bằng một chuỗi hành động vừa dỗ dành vừa nâng niu, Lâm Gai đưa người đang mơ màng kia lên giường.
Sau một ngày dài căng thẳng, từ buổi đấu giá đến chuyện của Tuyết Cầu, thần kinh của Khương Tư Ý gần như đã kéo đến giới hạn. Cơn buồn ngủ ập xuống, bao trùm Khương Tư Ý.
Lúc được đặt xuống giường, vài lọn tóc của Lâm Gai rủ xuống, lướt nhẹ qua má Khương Tư Ý.
Khương Tư Ý theo phản xạ gãi nhẹ mặt. Đôi môi hồng hé mở vì ngủ say, không chút phòng bị.
Ánh mắt Lâm Gai dừng lại trên đôi môi đó. Con ngươi trầm xuống, rồi cô từ từ cúi thấp người, chậm rãi áp lại gần.
Những sợi tóc mềm mại lại một lần nữa rơi xuống. Lông mày Khương Tư Ý động đậy, lại "ưm?" thêm một tiếng.
Tiếng thì thầm khe khẽ, mềm mại, như một dòng điện chạy dọc sống lưng Lâm Gai.
Ngay khoảnh khắc môi kề môi, cô dừng lại.
Hôn trộm, chơi không đẹp. Hơn nữa, cô không muốn hôn một Khương Tư Ý trong trạng thái này.
Phải là một nụ hôn khi em hoàn toàn tỉnh táo. Để cô có thể nhìn rõ đôi mắt ấy mất đi tiêu cự, gò má ửng hồng và cả cơ thể nóng ran lên trong tay cô.
Hơi thở cô nóng rực. Ngay lúc Lâm Gai định đứng dậy, Khương Tư Ý bỗng ngẩng cằm, chuẩn xác áp môi lên môi cô.
Một nụ hôn hoàn toàn bất ngờ.
Mềm mại, mát lạnh, như một miếng thạch trái cây đầy cám dỗ.
Môi em còn mềm hơn cô nghĩa.
Tâm trí Lâm Gai trống rỗng trong một giây. Ngay khi cô định đáp lại nụ hôn mời gọi, cô bỗng nghe một tiếng cười khẽ, mơ hồ từ người bên dưới.
"Tuyết Cầu, ngứa quá..."
Lâm Gai: ...
Ồ, mớ.
Khương Tư Ý gãi gãi mặt, bàn tay chưa kịp buông xuống, hơi thở đã trở nên đều đặn, lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Hôn xong rồi ngủ ngon lành.
Thật là...
Lâm Gai cạn lời, nhìn gương mặt say ngủ của Khương Tư Ý hồi lâu.
Thân nhiệt có xu hướng tăng trở lại, Lâm Gai đành phải nằm xuống.
Cô từng nghĩ, nụ hôn bất ngờ kia sẽ khiến mình trằn trọc cả đêm. Ai ngờ lại ngủ một giấc ngon lành.
Có lẽ vì vầng trăng nơi cuối trời xa, nay lại yên vị ngay bên gối.
Sau một đêm ngon giấc, cơn sốt nhẹ không những không tăng lên, mà đến rạng sáng còn hạ về mức bình thường.
Chỉ có điều, vết thương trong lòng bàn tay nhói lên bỏng rát.
Cô xòe tay, chầm chậm xoay cổ tay trước mắt.
Hôm qua, lúc cứu Tuyết Cầu, thực chất cô không cần chống tay vào gờ đá sắc lẹm đó để đứng vững. Nhưng trong một thoáng suy tính, cô đã làm vậy.
Cô cố tình.
Chắc chắn Phàn Thanh thấy, nhưng không nói một lời. Phàn Thanh biết sếp mình muốn gì và đang tính gì.
Lâm Gai ngắm nhìn lòng bàn tay đã được Khương Tư Ý chăm sóc, tựa như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật mình ưng ý, khóe mắt dần có ý cười.
Bảy giờ sáng.
Phàn Thanh lái xe đến, mang theo bộ quần áo Lâm Gai cần mặc hôm nay, chuẩn bị đưa sếp đến trụ sở chính của Huyễn Duy. Sáng nay có cuộc họp hội đồng quản trị quan trọng không thể vắng mặt.
Rõ ràng, Phàn Thanh chưa từng thấy Lâm Gai đời thường như thế. Lúc nhìn thấy sếp mình mặc áo thun và quần short, cô sững người một lúc, rồi mới đưa túi đựng âu phục qua.
Lâm Gai nói với Khương Tư Ý: "Cho chị mượn phòng thay đồ lát nhé."
Ấn tượng về những đường cong kiêu hãnh dường như vẫn còn in hằn trên từng thớ thịt cánh tay. Khương Tư Ý không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Gai, cô kéo dây dắt chó, tìm cái cớ để thoát thân: "Chị thay đồ đi, em dẫn Tuyết Cầu đi dạo."
Sáng nay, sợ hãi dường như ăn cắp mất dạ dày của Tuyết Cầu. Ngay cả món việt quất yêu thích cũng bị nó hờ hững bỏ qua sau đôi ba lần khụt khịt. Dạo một vòng quanh sân, nó chẳng buồn đi vệ sinh, chỉ rúc vào chân Khương Tư Ý đòi bế.
Trái tim Khương Tư Ý thắt lại. Cô ôm nó vào lòng, cô nghĩ, xem ra phải mất một thời gian dài để dỗ dành cục cưng rồi.
Mới đẩy cửa vào nhà, cô thấy Lâm Gai đang đứng trước gương chỉnh lại mái tóc. Âu phục được cắt may tỉ mỉ, ôm trọn vòng eo thon gọn, kết hợp với mái tóc xoăn dài đen nhánh, toát ra một khí chất tinh anh bức người, gần như thắp sáng cả căn nhà thuê bé nhỏ.
Dưới ánh mặt trời, lớp vỏ bọc lười biếng của đêm qua tan biến, trả lại một Lâm Gai xa cách, quyền lực và bất khả xâm phạm. Khoảng cách vô hình giữa hai người lại được dựng lên.
"Tuyết Cầu sao rồi?" Giọng nói của Lâm Gai không chút cảm xúc, phẳng lặng như mệnh lệnh.
Khương Tư Ý bỗng vào trạng thái làm việc, báo cáo một cách rành mạch: "Nó bỏ ăn, có lẽ còn hoảng. Em sẽ theo dõi thêm, nếu không ổn sẽ đưa đến bệnh viện."
"Ừm, cần giúp thì gọi chị."
"Vâng, cảm ơn chị."
Một màn đối thoại máy móc, xa cách.
Ánh mắt Khương Tư Ý liên tục đảo quanh, lướt qua mọi thứ trừ gương mặt của Lâm Gai. Ý nghĩ an ủi bản thân le lói: Chắc chị ta không nhớ gì đâu. Chỉ cô biết thôi, chỉ cô biết thôi.
Nhưng sự thật là, Lâm Gai không những biết, mà còn biết rất rõ những chuyện Khương Tư Ý không thể ngờ tới.
Ví dụ như, chuyện có người quen thói mộng du, tiện tay ôm nhầm người, tưởng Lâm Gai là cún cưng, rồi hôn người ta.
Trước khi đi, Lâm Gai bỏ quần áo của Khương Tư Ý vào túi, nói rằng giặt xong rồi mang trả.
Giờ thì ngoài chiếc kẹp tóc, đã có thêm một bộ quần áo cần trả lại.
Phàn Thanh im lặng chứng kiến, thầm nghĩ: "Nhà cô Khương có máy giặt mà ạ? Sếp 'bắt giữ con tin', à không, 'bắt giữ vật chất' thì đúng hơn."
Đã đến giờ đi làm, Lâm Gai đề nghị đưa Khương Tư Ý đi một đoạn.
Khương Tư Ý ngây thơ, buột miệng nói:
"Mình đâu tiện đường ạ? Hai ta đi hai hướng mà."
Trụ sở Huyễn Duy mới đi vào hoạt động chưa lâu, vậy mà Khương Tư Ý lại biết nó và Giai Sĩ Bỉ nằm ở hai hướng khác nhau.
Có tìm hiểu.
Em để ý Huyễn Duy.
Tức là em để ý Lâm Gai.
Lâm Gai vui vẻ xoa xoa ngón tay trên quai túi.
"Mười giờ chị mới họp, còn sớm."
Chị đã nói thế, Khương Tư Ý ngại từ chối.
Ngồi vào xe, Lâm Gai hỏi 9 giờ 30 phút Khương Tư Ý mới vào làm đúng không.
Khương Tư Ý nói: "Thời gian làm việc của em không cố định ạ. Tối qua em có một buổi đấu giá, đáng lẽ hôm nay được nghỉ. Nhưng sáng nay có vài việc lặt vặt nên em tính đi giải quyết luôn. Thế nên em không cần phải vội, có đến muộn một chút cũng không sao."
"Vậy buổi chiều?"
"Buổi chiều có cuộc họp nhỏ, chắc xong sớm thôi ạ."
Hai lần trước, Khương Tư Ý đi xe Lâm Gai vào những ngày tuyết rơi hoặc mưa lớn.
Hôm nay, ngồi trong xe vào một ngày nắng đẹp, Khương Tư Ý đã hiểu vì sao không khí trong xe kỳ lạ như vậy.
Lớp kính xe rất trong, cùng với cửa sổ trời khổng lồ, ánh sáng tràn vào xe rất tốt.
Tốt đến mức bất thường.
Lâm Gai hỏi: "Vậy mình đi ăn sáng được không? Bình thường em hay ăn gì?"
Có lúc là cái bánh bao chưa chín. Có lúc lại là bánh quẩy dai nhách.
Nói chung, có gì ăn nấy. Vả lại, có những lúc cô chỉ uống một cốc cà phê mà không ăn gì.
Vì vậy, thỉnh thoảng cô lại bị nóng trong người, dạ dày cũng giở chứng phản kháng.
Có điều, so với chị gái "tu tiên" trong giới hội họa, người có thể không ngủ trong 36 tiếng, hay cô bạn Đoạn Ngưng có thể nhịn tinh bột cả tuần, thì cô thấy mình vẫn còn lành mạnh chán.
Đứng trước mặt Lâm Gai, Khương Tư Ý bỗng thấy hơi xấu hổ, đành trả lời một cách khéo léo: "Thế phải xem tiệm ăn sáng bán những gì ạ."
Một câu trả lời huề vốn. Lâm Gai không thể nào dựa vào đó mà đoán được Khương Tư Ý muốn ăn gì.
"Vậy để chị."
"Vâng ạ." Không một chút khách sáo đẩy đưa, Khương Tư Ý vui vẻ giao phó toàn quyền. Có người quyết định ăn gì giúp, cô khỏi phải động não.
Tuy vụ trà trước đó làm dấy lên nghi ngờ về khẩu vị có phần kỳ lạ của Lâm Gai, nhưng miễn không phải là món "sữa đậu lên men trộn cơm", thì Khương Tư Ý không có ý kiến.
Chiếc Bentley lướt qua ba con phố, rồi rẽ xuống từ đường trên cao. Cả hai bước vào một phòng riêng đã được đặt trước trong một nhà hàng chỉ dành cho hội viên.
Phòng riêng có tầm nhìn thẳng ra một khu vườn được cắt tỉa tinh xảo, nơi những đóa hồng Juliet hồng đào mềm mại đang bung nở rực rỡ dưới nắng. Không gian từ trong vườn vào đến phòng riêng tĩnh lặng tuyệt đối và đôi lúc có làn hương hoa thoang thoảng bay vào.
Một không gian dùng bữa không bị ai quấy rầy, cực kỳ chịu. Phong cách trang trí kiểu Pháp cổ điển hợp ý của Khương Tư Ý.
Bữa sáng được dọn lên.
Món chính là bánh mì Âu nguyên cám. Sữa chua Hy Lạp trộn hạt được đựng trong ly hồng xinh xinh. Trứng lòng đào cắt đôi, cá hồi hun khói và sáu cây măng tây trắng non được sắp đặt đầy tính nghệ thuật trên chiếc đĩa độc đáo. Ngoài ra, còn có dâu tây, việt quất, cà chua bi vàng và một ly Americano đúng gu, dù là Americano nóng đắng như thuốc bắc.
Khương Tư Ý, người chẳng nhạy cảm gì với việc cân bằng dinh dưỡng, trước nay luôn sống theo chủ nghĩa "không chết đói là được" mà vẫn biết rõ. Bữa ăn không chỉ ngon, đẹp mắt, mà quan trọng nhất là cực kỳ cân bằng dinh dưỡng và lành mạnh.
So với bữa ăn này, cuộc sống trước đây của cô thực sự chẳng khác gì thời ăn lông ở lỗ.
Khẩu vị của Lâm Gai có hơi khó nói, nhưng tài chọn món thì không thể chê vào đâu được.
Lâm Gai lặng lẽ ăn, không có thói quen xã giao gượng ép bắt chuyện. Việc này khiến Khương Tư Ý cảm thấy vô cùng thoải mái.
Với lại, cô đói. Thế nên, cô ăn hết miếng này đến miếng khác, lòng ngập tràn cảm giác thỏa mãn.
Cắn một miếng dâu tây, Khương Tư Ý bất ngờ. Cô chưa từng được ăn loại dâu nào ngon đến thế, nó thơm, nó đậm, vị ngọt lẫn chút chua thanh, mọng nước. Cô tự ăn chậm lại, nhấm nháp từng chút một.
Lâm Gai không nói gì, lặng lẽ uống cà phê, ánh mắt thoáng qua nét mặt đang thay đổi của Khương Tư Ý.
Ăn xong, chiếc Bentley đưa Khương Tư Ý về đến công ty.
Trước khi cô xuống xe, Lâm Gai nói: "Từ hôm nay sẽ có người bảo vệ em và Tuyết Cầu. Đừng lo, không xuất hiện, không làm phiền, chỉ ra mặt khi cần thiết."
Thấy Khương Tư Ý ngỡ ngàng, Lâm Gai nói thêm: "Cô đó trạc tuổi em, bạn Phàn Thanh."
Ân cần tới mức này, Khương Tư Ý ngớ người, không biết nói gì để cảm ơn cho đủ.
Không cho Khương Tư Ý kịp suy nghĩ, Lâm Gai nói tiếp: "Chiều nay chị đến đón em, như đã hẹn. Khoảng hai giờ, nếu em còn họp thì báo chị."
Chiều nay, đến đón cô? Khương Tư Ý ngơ ngác, thảo nào lại hỏi lịch trình của mình kỹ đến vậy.
Hoàn toàn không nhớ bản thân hứa hẹn gì với chị, cô đang định hỏi đi đâu, thì điện thoại của Lâm Gai reo. Là cuộc gọi công việc.
Chị vừa nhỏ giọng trao đổi, vừa vẫy tay chào tạm biệt cô.
Khương Tư Ý: ...
Trước khi đóng cửa sổ, Phàn Thanh nói với: "Cô Khương, con bé chuyên nghiệp và biết điều lắm. Nếu có nguy hiểm thì gọi thẳng tên, tên Châu Nghê."
Khương Tư Ý: "À, được..."
Chiếc Bentley lách qua con đường hẹp rồi phóng đi.
Khương Tư Ý đứng đó nhìn quanh, chẳng biết ai là người đang bảo vệ mình.
Văn phòng của Gia Sĩ Bỉ tốt mọi mặt, trừ cái thang máy vừa chậm vừa hay quá tải. Mỗi lần đi thang máy vào giờ cao điểm là vật lộn một lần.
Thấy cánh cửa trước mặt sắp đóng, Khương Tư Ý vội chạy tới.
"Chờ với!"
Cửa thang máy mở ra. Bên trong trống trơn, có mỗi Đoạn Ngưng.
À phải, hôm nay đi làm muộn, qua giờ cao điểm rồi.
"Chào buổi sáng, quý cô đi làm bằng Bentley." Đoạn Ngưng, người mới hóng được toàn bộ câu chuyện ở cổng, cười gian.
Khương Tư Ý: "...Không phải như mày nghĩ đâu."
Đoạn Ngưng khoác vai Khương Tư Ý, nhướng mày một cách gian xảo, chọc chọc đầu ngón tay vào tim cô bạn.
"Đã nói là nghĩ gì đâu, mà mày vội chối. Hay là do mày có tật giật mình? Sáng sớm còn được người ta đưa đi làm... Khai mau, tối qua hai người ngủ chung à?"
Phải công nhận Đoạn Ngưng có một loại thiên phú kỳ lạ. Định giá vật phẩm thì chưa bao giờ trúng, nhưng đoán mấy chuyện này thì trúng phóc.
Khương Tư Ý định phản bác, nhưng nói được một chữ "Tao" rồi thì nghẹn họng.
Dù sao thì, cô và Lâm Gai đúng là đã chung giường chung gối cả một đêm.
"Đừng có nói bậy," Khương Tư Ý yếu ớt chống cự, rồi nhân lúc cửa thang máy mở, cô chuồn.
Phiên đấu giá kết thúc cực kỳ thuận lợi, khỏi lo thành tích và hoa hồng của tháng này. Hôm nay phòng vẫn trong trạng thái bán nghỉ ngơi, không khí buổi sáng của phòng tràn ngập sự thư thái, vui vẻ.
Lúc pha cà phê, Đoạn Ngưng liếc nhìn Triệu Vịnh, một đồng nghiệp phòng bên, trêu: "Hôm nay ngày lành tháng tốt gì đấy, ăn diện bảnh bao thế?"
Triệu Vịnh thuộc phòng Vận hành mạng bên cạnh, nhưng hay qua phòng Kim khí ké cà phê. Hôm nay, anh chàng mặc bộ đồ của Ralph Lauren, tóc tai vuốt vuốt kiểu cách. Từ lúc Khương Tư Ý bước vào phòng, ánh mắt anh chàng chăm chú dán chặt vào bóng hình yểu điệu của cô.
Nhấp một ngụm cà phê nóng, Triệu Vịnh cười: "Tất nhiên là ngày tốt rồi."
Đoạn Ngưng: "Đi xem mắt à?"
Triệu Vịnh cười cười, không nói thẳng. Nhưng cũng không khác xem mắt là bao.
Quản lý Kha của phòng Vận hành mạng đã bàn bạc xong xuôi với giám đốc Ngô, chiều nay tan làm, hai phòng sẽ cùng nhau đi ăn, gọi là "team building". Buổi tối đi hát karaoke, phòng Vận hành mạng lo hết chi phí.
Lúc đó, giám đốc Ngô còn cười hỏi: "Có chuyện tốt vậy sao?"
Trên đời này làm gì có bữa trưa nào miễn phí. Thứ miễn phí, mới là thứ đắt nhất.
Thực ra, đây là ý của Triệu Vịnh. Anh chàng đã ngầm đề nghị với quản lý Kha, nhờ sếp giúp để có cơ hội tiếp cận Khương Tư Ý, xem như là một buổi xem mắt. Nếu chuyện này thành, anh chàng sẽ mời cả nhà sếp đi du lịch du thuyền, hải trình nào cũng được.
Lúc đó, quản lý Kha còn vỗ vai Triệu Vịnh, cười nói: "Cậu nhóc này được đấy, mắt nhìn cũng cao gớm, tăm tia cả cô bé Tiểu Khương rồi à."
Triệu Vịnh cười hề hề: "Chưa đâu vào đâu ạ, em đang cố bám víu lấy em ấy."
Dĩ nhiên, quản lý Kha không nói thẳng ý của Triệu Vịnh với giám đốc Ngô. Lỡ nói ra người ta không đến thì sao. Thế thì lấy cớ mời khách, "team building", tăng cường tình cảm giữa hai phòng ban. Lừa được người đến rồi tính tiếp.
Giai Sĩ Bỉ có nhiều phòng ban. Giữa các phòng đấu giá với nhau ít nhiều có sự cạnh tranh về KPI, nhưng với phòng Vận hành mạng thì thực sự là quan hệ hợp tác. Các phòng ban khác hay tổ chức hoạt động chung với họ, Cố tổng ở trên khuyến khích các phòng ban tăng cường giao lưu. Vì vậy, giám đốc Ngô chỉ thuận miệng hỏi vậy chứ không nghĩ nhiều, đồng ý.
Triệu Vịnh cực kỳ mong đợi buổi xem mắt hôm nay. Anh chàng chi một khoản để làm tóc, sáng nay còn mua bánh ngọt của một tiệm đang hot trên mạng cho mỗi người trong phòng của Khương Tư Ý. Phần của Khương Tư Ý là chiếc bánh đẹp nhất và đắt nhất, xem như là chút "mồi câu" trước buổi xem mắt.
Triệu Vịnh uống cà phê, hướng mắt về phía Khương Tư Ý đang đứng ở xa nghe điện thoại của khách hàng. Anh chàng chờ xem lúc nào cô mới về chỗ ngồi, để rồi bất ngờ phát hiện ra chiếc bánh ngọt.
Khương Tư Ý đi về chỗ, ngồi xuống, rồi cúp máy.
Triệu Vịnh dán mắt vào cô hồi lâu, thấy cô đặt điện thoại xuống, mở máy tính, bận rộn làm việc, nhưng tuyệt nhiên không liếc về phía chiếc bánh ngọt ở góc bàn.
Anh ta hoảng loạn, vuốt lại mái tóc. Biết vậy đặt nó ngay giữa bàn rồi.
Đoạn Ngưng, ăn bánh, đi tới chỗ Khương Tư Ý: "Ăn bánh không? Ngon lắm."
Lúc này Khương Tư Ý mới để ý đến sự tồn tại của chiếc bánh. "Ai mua thế?"
Đồng nghiệp với nhau hay chia sẻ đồ ăn vặt, Đoạn Ngưng không nghĩ nhiều: "Chịu, thấy ai cũng có một phần, chắc là có người mời. Tao biết tiệm này, dạo này hot lắm, ngon thật đấy, mày thử đi."
Mới ăn sáng no căng với Lâm Gai, Khương Tư Ý không tài nào ăn nổi nữa. "Tao ăn rồi, no lắm. Mày ăn đi."
"Thật à? Thế thì tao không khách sáo nhé?"
"Khách sáo với tao làm gì."
Đoạn Ngưng vui vẻ xử lý xong phần của mình trong hai miếng, rồi bưng luôn hộp bánh trên bàn Khương Tư Ý, chén tiếp.
Triệu Vịnh, người đã mỏi mắt mong chờ cả buổi sáng: ...
Đoạn Ngưng bưng bánh đi rồi, Khương Tư Ý mở máy tính, đang chuẩn bị làm việc thì thấy trên lịch trình có một vòng tròn đỏ được khoanh lại.
Khoan đi.
Khương Tư Ý nhớ ra. Thảo nào Lâm Gai nói chiều nay đến đón mình. Hôm nay là sinh nhật của Lâm Gai.
________
Lâm Gai: Kế hoạch cưa vợ, bước thứ... ờm, lại là một ngày bị vợ quyến rũ