Vượt Rào - Ninh Viễn

Chương 89

Có Lâm Gai ở bên, cô nhóc ba tuổi nào đó không khóc lóc gì nữa.

 

Đến đêm cũng không buồn dậy đi vệ sinh, ngủ một mạch đến sáng.

 

Ngày hôm sau, Đào Tự phải đưa hai con về thành phố J. Chuyến bay vào buổi chiều, sớm hơn mẹ con Lâm Tuyết Bạc một ngày.

 

Sáng ăn xong, Khương Tư Ý và Lâm Gai cùng xem TV. Vốn định xem hoạt hình, nhưng bật lên lại trúng ngay kênh dự báo thời tiết.

 

Hôm nay trên đảo có mưa bão lớn, không tiện cho việc đi lại.

 

Lâm Tuyết Bạc đi qua, nhìn thấy bản tin, bà vừa cất dù vừa nói: "Ngoài trời mưa to thế này, không biết có bị hủy chuyến không. Mà kể cả không hủy, hôm nay bay cũng thấy hơi ghê ghê."

 

Bà liếc nhìn Lâm Gai trong phòng, bé con đang bóc nho cho "em vợ" ăn.

 

Lâm Gai cẩn thận chọn quả to nhất, sậm màu nhất trong chùm, l*t s*ch vỏ, lấy dao xẻ làm tư, moi hết hạt, rồi xiên miếng ngon nhất, mọng nước đưa đến trước miệng Khương Tư Ý, bảo em há miệng ra.

 

"Ngọt không?" Đây là "hàng tuyển của Lâm Gai", cô hồi hộp chờ phản ứng của em.

 

Khương Tư Ý chẳng chút nghi ngờ, "Á ùm" đớp trọn.

 

Nhai nhai nhai...

 

Gương mặt Khương Tư Ý bỗng cứng đờ, lông mày suýt nữa bay lên trời vì chua. Cô bé run bần bật mà vẫn cố nặn ra một chữ "Ngọt" yếu ớt.

 

Lâm Gai: "...Chua thì đừng ăn nữa, nhè ra đi."

 

Nho chua đến mức mặt mày Khương Tư Ý nhăn nhúm cả lại, cố kiểm soát cơn run rẩy. Sợ làm chị thất vọng, cô bé "Ực" nuốt luôn.

 

"Em nuốt rồi nè."

 

Lâm Gai: "Ngốc thật."

 

Khương Tư Ý vui vẻ hùa theo: "Ngốc ạ!"

 

Chị vợ nói gì cũng đúng!

 

Lâm Tuyết Bạc và Đào Tự nhìn hai đứa con, không nhịn được cười.

 

Lâm Tuyết Bạc khuyên Đào Tự: "Nếu không có việc gì gấp, hay là chị dời chuyến bay sang mai. Mai trời đẹp, hai nhà mình cùng về, đi đường có bạn cho vui, để hai đứa nhỏ chơi với nhau thêm."

 

Đào Tự vừa ho vừa nói: "Cũng được, để tôi đi đổi lịch."

 

Chuyện đổi lịch sang ngày mai đã xong. Lâm Tuyết Bạc thấy Đào Tự vẫn ho, thế là hỏi sao mà ho dữ vậy.

 

Đào Tự ho đỏ cả mặt, uống mấy ngụm nước cho dịu họng, mới nói: "Dạo trước bị cúm, sốt mấy ngày liền, còn phải nhập viện. Khỏi rồi mà nó cứ ho rải rác, thỉnh thoảng thấy hơi mệt. Không sao đâu, nghỉ khoẻ mấy hôm là được."

 

Lâm Tuyết Bạc làm ăn rộng, trong đó có cả mảng y tế, nên bà khá nhạy cảm với mấy chuyện này. Bà nói với Đào Tự: "Đợi về thành phố J tôi đưa chị đi khám, bệnh không nên để dây dưa, kiểm tra sớm cho yên tâm."

 

Đào Tự định nói "Thôi", nhưng thấy mắt Khương Tư Ý nhìn.

 

Cô con gái bé bỏng đang xem hoạt hình, không biết nhìn sang bà tự lúc nào.

 

Một cảm giác thật khó tả, bà nhìn thấy sự lo lắng rõ rệt trong mắt một đứa trẻ bé xíu.

 

Bà nghĩ lại, phải giữ gìn sức khỏe thật, hai đứa con còn nhỏ quá.

 

Đào Tự: "Vậy hôm nào về thì phiền chị."

 

Lâm Tuyết Bạc nắm tay bà: "Người một nhà cả, khách sáo làm gì."

 

Vậy là, chuyến bay trở về được dời sang cùng một ngày. Hai đứa nhỏ lại có thêm thời gian chơi với nhau.

 

Máy bay đáp xuống. Hai nhà ở hai đầu thành phố J, một nhà tuốt phía Đông, nhà kia tận phía Tây, gần như phải băng qua thành phố. Vì vậy, họ đành chia tay nhau ngay tại sân bay.

 

Khương Tư Ý bịn rịn, nắm tay Lâm Gai không chịu buông.

 

Lâm Gai sợ em lại khóc, vội hứa sau này nghỉ lễ nào cũng sẽ đến chơi, cuối tuần là cố gắng qua thăm.

 

Cô bé Tư Ý nghe vậy thì reo lên một tiếng "Oa" đầy sung sướng.

 

"Chị tốt quá!"

 

Hôn nhân, vợ vợ, gia đình hay cả đời... những thứ đó còn quá xa xôi với một đứa trẻ. Chuyện khiến Khương Tư Ý thật sự vui vẻ, là niềm mong đợi rõ ràng, sờ thấy được vào mỗi cuối tuần và các kỳ nghỉ.

 

Người lớn thì nghĩ, trẻ con hay thay đổi. Lâm Gai hứa hẹn lúc này, nhưng chưa chắc đã giữ lời. Tại Lâm Gai phải bắt đầu đi học, làm quen môi trường mới, bạn bè mới, rồi còn bài vở. Cuối tuần hay nghỉ lễ thì sẽ bận rộn, có khi quên mất lời hứa dỗ dành em gái.

 

Nhưng cả hai nhà thực sự không ngờ, Lâm Gai nói là làm, chưa bao giờ thất hứa.

 

Trừ những lúc bất khả kháng, còn lại, cuối tuần nào hay nghỉ lễ nào, chị bé cũng có mặt ở nhà Khương Tư Ý.

 

Ngược lại, hễ có gì ngon, gì vui, là Khương Tư Ý lon ton chạy sang nhà Lâm Gai để khoe.

 

Đào Tự hay nói đùa: "Hai đứa tài thật, như đang tập sống chung với nhau không bằng."

 

.

 

Gần đến sinh nhật bảy tuổi của Lâm Gai.

 

Lâm Tuyết Bạc có việc quan trọng phải đi công tác, mà bà không muốn để Khổng Úc Sâm trông con, vì ông có biết trông trẻ con là gì đâu.

 

Bà nội của Lâm Gai thì muốn cháu gái qua đó đón sinh nhật, nói đâu có một món quà quan trọng muốn tặng.

 

Lâm Tuyết Bạc nghĩ, rồi gọi điện thoại cho Đào TỰ.

 

Kể từ lần đổi chuyến bay chung, hai bà mẹ đã có dịp trò chuyện nhiều hơn. Sau bận đó, Lâm Tuyết Bạc luôn canh cánh chuyện sức khỏe của Đào Tự, bà đã đưa Đào Tự đi gặp chuyên gia và chụp CT.

 

Bác sĩ nói may mà phát hiện sớm, bệnh tình có thể uống thuốc để duy trì, sức khỏe sẽ dần cải thiện, không ảnh hưởng đến tuổi thọ. Nếu để muộn hơn, hậu quả thật khôn lường.

 

Đào Tự nghĩ mà thấy hơi sợ. Đối với Lâm Tuyết Bạc, ngoài quan hệ "thông gia tương lai", bà còn mang thêm một sự biết ơn sâu sắc.

 

Hai bà rảnh là lại cho con gái tụ tập, trò chuyện, ăn uống. Giờ họ trở thành bạn bè khá thân thiết.

 

Lâm Tuyết Bạc thầm nghĩ, sau này nếu hai đứa nhỏ thật sự kết hôn, thì cũng tốt.

 

Quan trọng nhất là, Đào Tự chăm được cục cưng, bà yên tâm hơn nhiều.

 

Đào Tự nhấc máy, chưa nghe hết, Khương Tư Ý đã hóng chuyện chạy tới, úp mặt vào bụng mẹ, tò mò xem mẹ đang nói gì với mẹ của chị vợ.

 

"...Được chứ, không vấn đề gì." Đào Tự vừa nghe điện thoại, vừa xoa mái tóc mềm của con gái út, "Được gặp chị vợ, chắc Tư Ý sướng rơn, đúng không con?"

 

Cái đầu tròn xoe của cô bé dụi vào bụng mẹ lia lịa.

 

Vào đúng ngày sinh nhật 7 tuổi của Lâm Gai, Đào Tự dắt Khương Tư Ý đến nhà bà nội Lâm Gai.

 

Khương Tư Ý vẽ một bức tranh tặng bà. Bà nội quý "cô họa sĩ nhí". Bà không chỉ trao lại bảo vật gia truyền là cặp ngọc bội long phụng cho cháu gái duy nhất, mà còn lấy ra một cặp vòng phỉ thúy màu lục cực kỳ quý hiếm, cho Lâm Gai một chiếc và Khương Tư Ý một chiếc.

 

Bà cười hiền từ nói với hai đứa: "Nghe nói hai đứa đính hôn rồi. Cặp vòng này là một đôi, được cắt ra từ cùng một khối phỉ thúy thô, hơn một trăm năm và chưa bao giờ tách rời nhau. Bà tặng cho hai đứa, mong hai đứa sau này mãi mãi bên nhau, không nghi kỵ, yêu thương nhau đến bạc đầu."

 

Lâm Gai: "Con cảm ơn bà ạ."

 

Khương Tư Ý chẳng hiểu bà đang nói gì, nhưng hùa theo Lâm Gai là chắc, cô bé cũng lí nhí: "Con cảm ơn bà ạ!"

 

Bà nội vui vẻ xoa đầu cả hai, "Ngoan quá, hai đứa ngoan quá."

 

Đào Tự và mấy người lớn khác nghe bà nói, tuy có mừng, nhưng thấy bà lo xa quá.

 

Con nít mới tí tuổi đầu.

 

Bà nội nhìn hai đứa nhỏ nắm tay nhau, không hiểu sao bỗng dưng mủi lòng, mắt đỏ hoe.

 

Khổng Úc Sâm hỏi: "Mẹ có phải người mau nước mắt đâu, nay sao vậy ạ?"

 

Bà nội: "Tại thấy hai cháu còn bé tí mà đã có duyên với nhau, hiếm lắm. Tốt quá, tốt quá rồi con."

 

Sinh nhật xong, Đào Tự và Khổng Úc Sâm chuẩn bị đưa hai đứa nhỏ về.

 

Nay xe Đào Tự bị hỏng, phải gọi xe. Bà đang định bắt xe khác về thì Khổng Úc Sâm nói: "Thôi đừng gọi nữa, để tôi đưa mọi người về."

 

Khương Tư Ý và Lâm Gai rúc rích nói chuyện riêng, nhìn cái dáng quấn quýt không nỡ tách ra. Đào Tự cười: "Vậy thì cảm ơn anh."

 

Khổng Úc Sâm lên xe liếc đồng hồ xăng, thấy sắp cạn. Nhưng bà sui còn trong xe, cứ đưa họ về đã, đổ xăng sau đâu có muộn.

 

Khương Tư Ý: "Mẹ ơi, bác ơi, tối nay con ở chung với chị Tiểu Hữu được không ạ? Hôm nay sinh nhật chị, con muốn ở với chị."

 

Trẻ con học nói nhanh thật, mới qua một năm mà Khương Tư Ý đã diễn đạt được nhiều ý hơn.

 

Đào Tự không có ý kiến gì, Khổng Úc Sâm cũng đồng ý. Lâm Tuyết Bạc không ở nhà, Khổng Úc Sâm bèn bàn với Đào Tự, để Lâm Gai qua nhà bà ngủ, tại bên đó toàn con gái cũng tiện hơn. Đào Tự nói "Được thôi", thế là Khổng Úc Sâm chở họ về.

 

Đưa mọi người đến nơi xong, Khổng Úc Sâm mới lái xe ra trạm xăng.

 

Tối sinh nhật bảy tuổi, Lâm Gai ngủ lại nhà Khương Tư Ý. Cô rúc vào cái chăn thơm phức của em, gối lên con nấm bông quen thuộc, em chung giường nắm chặt tay.

 

"Sao cứ nắm tay chị thế." Lâm Gai nằm đối diện với em, cười hỏi.

 

Khương Tư Ý ra chiều nghĩ ngợi, "Em không biết, tại em... muốn nắm. Tối nay nắm tay chị ngủ được không? Kiểu không buông ra ạ."

 

"Được chứ, kiểu không buông ra."

 

Hai cô nhóc nhìn nhau, nở nụ cười thật ngọt ngào. Hơi ấm trong lòng bàn tay truyền cho nhau, rồi chìm vào giấc ngủ.

 

Thời gian thầm lặng trôi, đôi bàn tay trẻ thơ ngắn cũn nắm chặt nhau ngày nào dần vươn dài, biến thành đôi tay thiếu nữ thon thả, trắng ngần.

 

Khương Tư Ý mười ba tuổi tỉnh giấc trong tiếng chuông báo thức inh ỏi. Cô "ưm" một tiếng, không muốn dậy, uể oải lật người.

 

Buồn ngủ chết đi được, mắt mở không lên. Cô quờ quạng tay trên tủ đầu giường. Sờ trúng đèn ngủ, sờ trúng sách, sờ trúng son dưỡng môi, sờ trúng dây buộc tóc, mà mãi không trúng cái đồng hồ.

 

Mãi đến khi một bàn tay con gái khác từ sau lưng vươn tới, vòng qua vai, tóm chính xác cái đồng hồ cách đầu ngón tay Khương Tư Ý vài cm. Tắt ngóm.

 

Phòng ngủ yên tĩnh trở lại.

 

Mặt hơi ngưa ngứa vì tóc cọ vào, Khương Tư Ý nheo mắt quay người lại.

 

Lâm Gai hiện ra trong tầm mắt lờ đờ của Khương Tư Ý.

 

Mười sáu tuổi, Lâm Gai đã dậy thì. Đường nét rõ ràng hơn, đôi mắt đào hoa quyến rũ, ngũ quan ngày càng sắc sảo. Chỉ có điều, thiếu nữ không hay cười, nhất là lúc mới ngủ dậy, tính tình hơi cộc, càng ra dáng lạnh lùng bẩm sinh.

 

Tuy ngày nào cũng gặp, nhưng thỉnh thoảng liếc qua gương mặt ngày càng "người lớn" của Lâm Gai, bản thân Khương Tư Ý, người thân thuộc với chị nhất, mà còn có lúc thoáng ngẩn ngơ, thấy hơi lạ lẫm.

 

Thấy Khương Tư Ý ngơ ngác nhìn mình, Lâm Gai lấy ngón trỏ chọc vào má em, "Hôm qua đã bảo đừng xem mà? Nửa đêm không ngủ được, giờ mặt còn ngơ ngơ."

 

Hôm qua là ngày cuối cùng trước khi khai giảng. Lâm Gai mang quà của Lâm Tuyết Bạc và Khổng Úc Sâm tặng Khương Tư Ý, qua nhà em chơi.

 

Một người vừa lên cấp hai, một người nhảy lớp đã lên cấp ba. Sau này học hành sẽ bận rộn hơn, nên cái đuôi cuối cùng của kỳ nghỉ thì phải gặp nhau.

 

Chơi quên trời đất, tối muộn, Lâm Gai ngủ lại luôn.

 

Cái giường của Khương Tư Ý, cô nằm từ nhỏ đến lớn, quen thuộc như giường nhà mình.

 

Hai người quen nhau bao nhiêu năm, đồng hành và tình cảm y hệt như đôi bạn thân nối khố.

 

Khương Tư Ý vẫn giữ cái kiểu gọi "chị vợ" từ bé đến giờ, chưa bao giờ thấy ngại.

 

Nhưng cô thấy, lâu rồi chị không gọi cô là "bé vợ".

 

Tối hôm qua, Khương Tư Ý nằng nặc đòi mượn điện thoại Lâm Gai, muốn xem thử bộ phim kinh dị mà dạo này cả lớp ai cũng xem, trừ mình, không biết họ diễn gì cái gì ở trong.

 

Lâm Gai: "Em chắc đấy là phim kinh dị à?"

 

Khương Tư Ý: "Siêu kinh dị luôn, nghe nói ai xem xong cũng sợ chết khiếp."

 

"Thôi. Gan em bé lắm, em biết mà?" Lâm Gai cưng thì cưng thật, nhưng nghiêm túc cực kỳ. Cô không muốn Khương Tư Ý tiếp xúc với mấy thứ "ô nhiễm tinh thần" vớ vẩn.

 

Song Khương Tư Ý cứ r*n r* năn nỉ, lì kinh khủng.

 

Thật ra, Lâm Gai đã bị cái giọng nỉ non và gương mặt đáng yêu của ai kia làm cho lung lay. Tuy nhiên, cô muốn tận hưởng thêm chút màn làm nũng của Khương Tư Ý. Mồm vẫn cứng: "Xem xong sợ không ngủ được thì sao?"

 

Khương Tư Ý hừ hừ "dạ dạ vâng vâng", cuối cùng còn tung cả chiêu "Chị vợ siêu cấp vũ trụ của em, chị đồng ý đi mà" ra, làm Lâm Gai phải quay mặt đi chỗ khác.

 

Lâm Gai gằn giọng: "Em đòi xem đấy nhé, sợ thì chị bỏ luôn."

 

"Có chị ở đây, em sợ gì được."

 

Khương Tư Ý hớn hở chạy đi đóng cửa phòng ngủ, cầm điện thoại Lâm Gai ngồi lên giường hí hoáy.

 

Lâm Gai nằm nghiêng bên cạnh, mi mắt rũ xuống nhìn em bé.

 

"Tới luôn bác tài ơi!"

 

Cô mở video mờ mờ ra, thấy một dòng chữ: Căn phòng mùa xuân 1708.

 

Khương Tư Ý: ?

 

Nghe đâu giống phim kinh dị?

 

Kệ đi, sắp chiếu rồi. Cô quẳng điện thoại cho Lâm Gai, còn mình thì trốn tót ra sau lưng chị, thập thò nhìn qua vai chị.

 

Lâm Gai: ...

 

Thấy sai sai.

 

Thực sự phim kinh dị à?

 

Mới thôi nghĩ, dưới cái tiêu đề lớn lại lòi ra một dòng phụ đề: Căn phòng mùa xuân 1708 - Sự quyến rũ của chị vợ.

Bình Luận (0)
Comment