Vượt Rào - Ninh Viễn

Chương 90

Sự quyến rũ của chị vợ.

 

Từ "vợ", một cách xưng hô không thể quen thuộc hơn, giờ lại chễm chệ xuất hiện trong phần mở đầu của bộ "phim kinh dị" mờ ám.

 

Cả hai cùng sững người.

 

Khương Tư Ý sống trong một môi trường khá trong sáng; mẹ, chị gái và cả Lâm Gai, không ai muốn cô tiếp xúc sớm với những kiến thức "người lớn" không cần thiết.

 

Bản thân Khương Tư Ý cũng chẳng mặn mà gì với "chuyện đó". Nhưng không mặn mà không có nghĩa là khi vô tình đập vào mắt, cô vẫn giữ được bình tĩnh.

 

Ực.

 

Hai người ngồi quá gần, Lâm Gai nghe rõ tiếng nuốt nước bọt đầy gượng gạo của cô bé đang trốn sau lưng mình.

 

Lâm Gai nghiêng mặt nhìn em.

 

Khương Tư Ý bịt chặt miệng.

 

Lâm Gai: "Giờ còn bịt à, nghe hết rồi."

 

Mặt Khương Tư Ý nóng bừng. Cô nhận ra mình đã bị lừa. Đám bạn quảng cáo đây là phim kinh dị cực sốc, hóa ra lại là "phim heo"! Chết rồi, Lâm Gai mà nghĩ cô biết tỏng, cố tình rủ chị xem thì sao?

 

Thế cô sẽ thành b**n th** à?

 

Ý nghĩ đó khiến cô hoảng hốt, vội chồm tới định tắt đi.

 

Ai mà ngờ, cái phim đó không thèm dạo đầu. Cảnh một, ngay sau câu "Vợ ơi, em về rồi", hai cô gái đẹp lao vào "cắn xé" nhau, r*n r* ử ử ử.

 

Động tác vươn tay lấy điện thoại của Khương Tư Ý bị cảnh tượng đó làm cho cứng đờ.

 

Lạ quá... Cái này... sao lại thế này? Cái kia... sao lại thế kia? Cái đó... sao lại chui vào trong cái đó...?

 

Sau khi Khương Tư Ý bị cảnh tượng quá sốc làm cho đơ mất hai giây, Lâm Gai đã giật lấy điện thoại.

 

Giữa mớ hình ảnh hỗn loạn, tiếng gọi "vợ ơi" đầy khêu gợi vang lên. Lâm Gai khóa màn hình.

 

Tạch

 

Mọi hình ảnh và âm thanh không qua kiểm duyệt bị cắt đứt không thương tiếc.

 

Lâm Gai im lặng nhìn Khương Tư Ý, mặt em bé đỏ như gấc.

 

Khương Tư Ý vội thanh minh: "Em... em thật sự không biết... Em thề 100% em tưởng đó là phim kinh dị. Chị... chị đừng mách mẹ em nhé?"

 

Lâm Gai ném phắt điện thoại ra sô pha, cứ như thể quẳng nó đi xa thì thứ bẩn thỉu đó cũng sẽ cách xa em gái hơn.

 

"Chị giống kiểu người hay đi mách lẻo lắm hở?" Lâm Gai sửa lại gối cho em, nói: "Giờ ngủ được chưa?"

 

Nghe vậy, Khương Tư Ý vui vẻ trở lại, ngoan ngoãn nằm ngay ngắn.

 

Lâm Gai cũng nằm xuống, lùa tóc lên cao để lúc ngủ không bị đè phải. Vừa quay mắt sang, bắt gặp Khương Tư Ý đang nhìn mình.

 

Lâm Gai: "Hửm?"

 

Khương Tư Ý: "...Không có gì ạ."

 

Miệng thì chối, mà mắt đã lảng đi chỗ khác.

 

Khỏi nói cũng biết là em bé còn ám ảnh cái "phim kinh dị". Bởi vì Khương Tư Ý luôn luôn vô tư gọi "chị vợ" oang oang. Cái tiếng "vợ" trong video ban nãy chắc dọa em sợ hết hồn.

 

Xét về mặt nào đó, thì nó phim kinh dị thật.

 

Lâm Gai tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối. "Ngủ đi, mai đi khai giảng."

 

Khương Tư Ý: "Vâng vâng."

 

Ngủ không ngon.

 

Ngay lúc này, cảm giác ngón tay Lâm Gai chạm lên má khiến Khương Tư Ý nhớ tới mấy cảnh trong video.

 

Cô né khỏi ngón tay chị, rồi lồm cồm bò dậy. Khương Tư Ý không dám nhìn thẳng Lâm Gai: "Em... em đi vệ sinh."

 

Trốn trong nhà vệ sinh, nhìn vào gương thấy tai mình đỏ rực, ối giồi, chắc chắn Lâm Gai thấy rồi.

 

"Trời ơi..." Khương Tư Ý xoa xoa cái mặt nóng bừng.

 

Bình tĩnh, bình tĩnh nào. Vốn đã ngại muốn chết, giờ mà còn bày ra mặt nữa thì quan hệ giữa hai người càng khó xử. Thể nào chị cũng nghĩ mình đang nghĩ bậy bạ gì cho xem.

 

Tuy đúng là... nghĩ bậy bạ thật...

 

Rửa mặt mũi xong đẩy cửa bước ra, thấy Lâm Gai đang dựa tường. Chị không nghịch điện thoại, chị không làm gì khác, mái tóc đen dài xõa trên vai, tay khoanh trước ngực, nhìn cô chằm chằm.

 

Khương Tư Ý: "Sao ạ?"

 

Lâm Gai: "Đợi em."

 

"...Đợi em?"

 

Mấy cảnh trong "phim kinh dị" như một đội quân, ồ ạt xông vào đầu óc, chiếm trọn tâm trí cô. Vả lại, cái tiếng "vợ ơi" đầy khêu gợi, não cô tự động thay bằng giọng của Lâm Gai.

 

Nhưng mà, cái giọng lạnh tanh của Lâm Gai cách xa cái cảm giác "khêu gợi" cả ngàn cây số. Mớ suy nghĩ lung tung bị kéo về thực tại.

 

Lâm Gai thấy mắt Khương Tư Ý đảo lia lịa, cái tai đỏ ửng lúc trong nhà vệ sinh không những không đỡ mà còn đỏ hơn, thừa biết em nghĩ gì.

 

Cô gập hai ngón tay, gõ nhẹ lên trán em, "Có một cái nhà vệ sinh thôi, chờ em chứ chờ ai."

 

"Ơ..." Khương Tư Ý vội né ra khỏi cửa, "Mời chị."

 

Lâm Gai đi vào không nói gì.

 

Sáng ra, Khương Tư Ý ăn sáng ở nhà, Lâm Gai xắn tay vào bếp cùng Đào Tự.

 

Đào Tự khen Lâm Gai nấu ăn còn khéo hơn cả mình, vừa nhanh nhẹn vừa kỹ lưỡng, lại còn biết đổi món. "Giờ bọn trẻ chịu nấu ăn hiếm lắm. Nhìn Tư Ý với Tư Linh kìa, tụi nó mà nấu gói mì là mẹ sợ nổ luôn cái bếp. Lâm Gai đảm đang nhất, món con nấu là Tư Ý mê nhất."

 

Lâm Gai cười nhẹ: "Con cũng nấu linh tinh thôi, may là hợp khẩu vị em ạ."

 

Hai chị em Khương Tư Ý và Khương Tư Linh xắn tay vào bếp, nhưng Đào Tự đẩy ra. Bà bảo hai con dọn bát đũa, bưng đồ ăn ra là được rồi.

 

Công ty phục chế tác phẩm nghệ thuật của Đào Tự mấy năm nay làm ăn rất khá. Bà không chỉ nhận việc cho bảo tàng mà còn hợp tác với mấy nhà đấu giá lớn, công việc phất lên như diều gặp gió.

 

Mấy năm trước, khi Khương Lạc - chồng bà qua đời, bà cũng từng lo lắng một thời gian, không biết một mình mình có cáng đáng nổi hai con không.

 

Và bà không buồn vì chồng mất. Gã chồng ngoại tình, nuôi bồ nhí bên ngoài, mà con bồ cũng có bầu. Trớ trêu thay, ngày Đào Tự biết chuyện này đúng vào cái ngày hai người đó chết, chết chung trong một vụ tai nạn xe. Hết sốc này đến sốc khác, bà chẳng kịp buồn, mà chuyển thẳng sang trạng thái nhẹ nhõm. Thứ bà lo là làm sao một mình nuôi con.

 

May mà có mẹ con Lâm Gai. Thực ra đâu vì mỗi chuyện đính ước, mà hai nhà thật sự hợp tính. Mỗi lúc Đào Tự bận, Lâm Tuyết Bạc lại giúp bà trông bọn trẻ, bà hay hỏi han kinh nghiệm làm ăn của Lâm Tuyết Bạc. Ngược lại, nhà họ Lâm có việc gì cần, bà sẽ xắn tay giúp ngay. Hai bà mẹ qua lại với nhau nhiều năm, thân thiết như người nhà.

 

Bữa sáng dọn ra, cả nhà ăn vội vàng rồi ai đi đường nấy. Người đi học, người đến công ty.

 

Trước khi ra cửa, Khương Tư Ý khoác cái áo phao bên ngoài đồng phục, mới định đi, cái mũ áo phao đã bị một bàn tay kéo giật lại. Cô lùi hai bước, quay lại đối diện Lâm Gai.

 

"Quên khăn quàng." Lâm Gai đưa khăn cho em.

 

"Ơ, quên mất, cảm ơn..." Khương Tư Ý đón lấy, buột miệng cảm ơn.

 

Bình thường, cô sẽ nói: "Cảm ơn chị vợ". Trong đầu Khương Tư Ý, "chị vợ" là một cái tên khác của Lâm Gai, cũng như "Tiểu Hữu".

 

Nhưng hôm nay, nó bị nuốt ngược vào trong.

 

Cô lúng túng quàng khăn, thắt thế nào lại thành nút chết.

 

Lâm Gai nhìn ngứa mắt, gỡ ra, quàng lại cho em.

 

Suốt quá trình đó, mắt Khương Tư Ý nhìn thẳng đi chỗ khác. Cô nín thở, thấy thời gian trôi qua thật chậm.

 

Lâm Gai vẫn nhìn xuống, "Thở đi em."

 

Khương Tư Ý: ...

 

Cô thắt cái nút kiểu chữ X, chỉnh lại cẩn thận, kéo khăn che kín nửa dưới mặt em, vừa đẹp vừa ấm.

 

Ba chị em học cùng trường; Khương Tư Linh và Lâm Gai học khu cấp ba, Khương Tư Ý học khu cấp hai. Trường học ngay bên kia đường, đi bộ một xíu là tới.

 

Khương Tư Linh ăn no quá, ôm bụng đi chậm rì. Mỗi lần Lâm Gai qua nhà, bữa ăn lại thịnh soạn lạ thường, Khương Tư Linh dễ ăn lố. Hôm nay cô nàng đã tự nhủ ăn no bảy phần thôi, ai ngờ não không thắng được cái miệng, giờ chắc phải no mười bảy phần.

 

Khương Tư Linh và Lâm Gai mặc đồng phục cấp ba, đi song song. Khương Tư Ý đi được một đoạn lại chạy tót lên trước. Hai chị gọi mà chẳng chịu quay đầu lại, vọng ra: "Trễ rồi đó!"

 

Đến cổng trường, Khương Tư Ý thấy Đoạn Ngưng, vội gọi bạn. Cô quay đầu lại, nói: "Em đi trước đây, trễ quá rồi." Nói với Khương Tư Linh.

 

Lúc đi, cô liếc Lâm Gai một cái, rồi ôm cặp chạy biến.

 

Khương Tư Linh quay sang Lâm Gai: "Cái đuôi của bà nay bị sao thế? Bỏ chạy không thèm đợi?"

 

Lâm Gai nhìn cái đuôi ngựa của em lắc lư xa dần, đáp: "Chắc muốn chơi với bạn mới." Nhưng trong lòng thừa hiểu.

 

Khương Tư Ý mười ba tuổi, sau đêm "phim kinh dị" đó, cuối cùng đã hiểu ra, từ "vợ" mà mình gọi bao năm nay... có ý nghĩa gì.

 

...

 

Đào Tự đi làm, trưa không có ai ở nhà. Thế nên dù trường gần xịt, Khương Tư Ý và Khương Tư Linh vẫn phải ăn ngoài.

 

Cơm căn tin, đồ ăn vặt, quán xá quanh trường... Khương Tư Ý thực sự ngán tận cổ. Ngày nào cũng đau đầu không biết trưa nay ăn gì.

 

Nhưng Đoạn Ngưng lại là chuyên gia. Cô nàng ngửi mùi là biết hôm nay đầu bếp nào trực, quầy nào ngon. Đi ăn theo bạn là chuẩn bài.

 

Hôm nay Đoạn Ngưng phím hàng, căn tin có món Bánh Flan Dâu (Strawberry Brûlée) cực phẩm, đi sớm kẻo hết.

 

Khương Tư Ý nghe tới "Bánh Flan Dâu" là mắt sáng rực. Món đó là hàng đặc biệt ngày khai giảng, bình thường không bao giờ có.

 

Phải ăn!

 

Nhưng càng vội thì càng có biến.

 

Giáo viên chủ nhiệm phát hiện ra vụ "phim kinh dị" lan truyền trong lớp. Tan học, thầy gọi riêng Khương Tư Ý, Đoạn Ngưng và mấy bạn khác lên văn phòng.

 

Nhờ tài lanh miệng của Đoạn Ngưng "Em không biết ạ", "Có chuyện đó nữa ạ?", "Thế thì phải phạt nặng ạ!", thầy cũng bị cho qua chuyện.

 

Thầy chủ nhiệm nghi ngờ, song không có bằng chứng, đành dặn dò: "Tập trung học hành, đừng xem mấy thứ vớ vẩn, phí công."

 

Tối qua ngủ không ngon, cộng thêm cái "hội chứng ngày khai trường", Khương Tư Ý lúc này đứng gật gù, Em xin thề, đúng là phí công thật.

 

Ra khỏi văn phòng, năm sáu cô bạn cùng lớp hớt hải chạy xuống căn tin, tá hoả rằng món bánh flan dâu đã bị vét sạch từ lâu, nên tiếc hùi hụi.

 

Mới bưng cơm về bàn, cô bạn ngồi đối diện Khương Tư Ý bỗng "Giời ơi" lên một tiếng, rồi ghé sát, huých tay bạn bên cạnh.

 

"Là chị gái nhảy lớp kìa!"

 

"Ui giồi, không ngờ gặp được chị ở đây. Lão Hồ (thầy chủ nhiệm) coi như lấy công chuộc tội' rồi."

 

"Sao lắm người mặc đồng phục y chang, buộc tóc đuôi ngựa xấu như nhau, mà tao vẫn tia thấy chị ấy ngay nhỉ?"

 

"Do 'tạo hình' khác biệt. Chị ta là mẫu trả phí cao cấp rồi."

 

"Ê hình như mình nói to quá, chị ấy nghe? Tao thấy chị ấy đang nhìn về phía mình..."

 

Khương Tư Ý nghe họ tả, sao thấy quen quen... Mới quay đầu lại, thực sự là Lâm Gai.

 

Lâm Gai đang ngồi với mấy người bạn ở góc khác. Trước mặt chị là một suất bánh flan dâu còn nguyên. Bạn bè thì đang nói chuyện, riêng chị dựa lưng vào ghế, nhìn thẳng về phía Khương Tư Ý.

 

Khương Tư Ý: !

 

Cô giật mình, vội quay mặt đi.

 

Bạn học hỏi: "Tư Ý, quen chị Lâm Gai à? Chị đang nhìn đó?"

 

Khương Tư Ý không kể cho bạn bè ở trường về chuyện đính hôn. Tại nói ra ở trường thì hơi kỳ. Hồi hai chị em chuẩn bị học chung, hai bên gia đình đã thống nhất là không nhắc chuyện này ở ngoài. Bọn trẻ tuổi dậy thì thích trêu nhau, ồn ào.

 

Thật ra, nói là "quen" thì cũng chẳng sao. Nhưng Khương Tư Ý có tật giật mình, nên cô lắc đầu.

 

Lâm Gai đứng dậy cùng mấy người bạn cấp ba của mình. Cô bưng dĩa bánh flan dâu, từ từ đi về phía bàn Khương Tư Ý.

 

Trước ánh mắt ngơ ngác của cả hai bàn, cô đặt dĩa bánh xuống cạnh tay Khương Tư Ý, không nói tiếng nào, rồi quay đi.

Bình Luận (0)
Comment