Lâm Gai đặt cái bánh flan dâu xuống rồi đi, bỏ lại một bàn đầy ánh mắt tò mò.
Khương Tư Ý, đang là tâm điểm của mọi ánh nhìn, khựng tay lại, miếng mì xào lơ lửng giữa không trung.
"Ủa, bảo không quen mà? Sao chị ấy lại mang đồ ăn cho?"
"Tư Ý thích ăn bánh flan dâu đúng không? Cố ý chừa cho hả?"
"Ối giời ơi! Phát hiện bí mật động trời!"
Tay Khương Tư Ý run run.
Tiêu rồi, sắp lộ chuyện đính hôn.
Cô định mở miệng, nhỏ bạn đã lấy nĩa chỉ vào mặt, cười gian: "Chị ấy thầm thương trộm nhớ mày!"
Nhớ tới hứa hẹn của hai nhà là không công khai ở trường, Khương Tư Ý chữa cháy: "Trộm nhớ gì đâu, là... biết chị từ lúc còn nhỏ xíu."
"Thế sao ban nãy hỏi có quen không lại lắc đầu?"
"Tối qua ngủ sái cổ, vẹo cổ không được à?" Cảm giác bị trêu khó chịu thật, Khương Tư Ý bèn gắt lại.
Mẹ từng dạy, bình thường phải lễ phép, đối xử tốt với mọi người. Nhưng nếu người ta đụng thì mình trụng.
Đoạn Ngưng cũng hùa vào đỡ lời: "Suốt ngày hóng hớt chuyện người khác. Thế dạo này đu ai? Kể ra tao cười vào mặt cái coi."
Cô bạn đối diện đu idol dính phốt, bị Đoạn Ngưng chọc đúng chỗ đau, "Hừ" một tiếng rồi im re.
Khương Tư Ý nhìn Đoạn Ngưng đầy biết ơn, Đoàn Ngưng nhướng mày ra chiêu "chị đại".
Tuy đã giải thích xong vụ "bánh flan dâu", người tin cũng chẳng có mấy ai. Huống hồ hôm đó ở căn tin, bao nhiêu ánh mắt khác dán vào Lâm Gai, mọi người chứng kiến hết.
Tin đồn "Chị gái nhảy lớp siêu cấp giỏi giang thầm thương em gái cấp hai" bay một vòng quanh trường, lọt lại vào tai Khương Tư Ý.
Lại một cuối tuần nữa, Lâm Gai qua nhà Khương Tư Ý, nằm ườn trên giường em bé đọc sách. Còn chủ nhân cái giường thì đang ngoan ngoãn ngồi bàn học làm bài tập.
Khương Tư Ý lén quay lại nhìn trộm Lâm Gai, rồi lại nhìn trộm.
Lâm Gai nằm nghiêng, một tay chống đầu, một tay lật sách, trong lòng còn ôm cục nấm bông của Khương Tư Ý, chẳng thèm ngẩng đầu lên.
"Nói đi."
Khương Tư Ý: ...
Mắt mọc trên đỉnh đầu hay gì.
Khương Tư Ý bỏ bút xuống, lết ra giường, nằm sấp, nhìn chị.
Lâm Gai nhướng mắt, mí mắt cong cong như cánh đào hé mở. Đôi mắt đen láy nhìn em qua trang sách, chờ em mở lời.
Nghĩ đến đám bạn suốt ngày bàn tán xem Lâm Gai top 1% tỉnh trâu bò cỡ nào, rồi "tạo hình" khuôn mặt còn trâu bò hơn. Hồi xưa cô chẳng bao giờ thắc mắc, giờ mới hiểu: Lâm Gai nổi bật vì chị xuất sắc toàn diện, từ năng lực đến mặt tiền.
Thấy em bò ra mà nửa ngày không phun chữ nào, Lâm Gai chọc ngón tay vào cái má mềm của em.
"Ngớ à?"
Khương Tư Ý mặc kệ chị chọc.
"Đã hứa rồi mà..." "Hửm?"
"Ở trường không công khai."
"Có công khai đâu."
"Người ta đồn chị thầm mến em, thế có khác gì công khai không?"
Lúc đó Lâm Gai muốn mang cho Khương Tư Ý món bánh em bé thích. Bao nhiêu năm nay, cô luôn như vậy. Giữ thứ Khương Tư Ý thích nhất, đưa cho em, nhìn em vui...
Một ý nghĩ đơn giản, không ngờ lớn rồi, lại không thể làm thế nữa.
Dĩ nhiên, cũng một phần vì sáng nay Khương Tư Ý đã chạy trước. Lòng dâng lên một nỗi buồn bực mơ hồ vì bị tránh, mà bản thân cô còn không nhận ra.
Cô rút tay về, lại cắm cúi vào trang sách.
"Lần sau chị để ý hơn."
Mặt Lâm Gai luôn lạnh tanh, người ngoài khó mà đoán được chị đang nghĩ gì. Nhưng Khương Tư Ý thì cảm nhận được. Tuy chỉ một chút, cô vẫn cảm nhận được.
Khương Tư Ý lồm cồm bò tới, rúc cái đầu tròn vo vào dưới cằm chị, chiếm trọn tầm mắt. Cuốn sách trên tay Lâm Gai suýt thì rơi. Từ bé đã thích làm nũng kiểu này. Hễ Lâm Gai lơ đi là y như rằng sẽ tìm cách chui vào tầm mắt chị cho bằng được.
"Chị dỗi ạ?" Khương Tư Ý lấy ngón tay xoắn xoắn lọn tóc của chị.
"Thì... tại em sợ bạn bè trêu chị thôi. Người ta đồn chị thầm thương trộm nhớ em cơ mà. Nếu chị không vui, mặt em đây, cho chọc này, chị đừng ngại."
"Không có." Lâm Gai đáp, "Buồn ngủ, chị chợp mắt đã."
"Dạ..."
Gấp sách, Lâm Gai quay lưng đi. Nhưng chỉ mấy giây sau, cô lại quay người lại, đối diện với Khương Tư Ý, xoa đầu em. Cô là người kiệm lời, song hiếm khi giải thích dài dòng.
"Thật sự không có gì, đừng nghĩ lung tung. Tại chị muốn em ăn được cái bánh đó thôi. Em không biết đâu, mấy bạn cùng lớp chị vừa ăn vừa vơ vét, không nhanh tay thì lâu mới có phần."
Khương Tư Ý vui vẻ dụi đầu vào lòng bàn tay chị, "Bánh ngon lắm luôn!"
Lâm Gai cười dịu dàng. "Biết mà."
"Hửm?"
"Em chỉ biết có ăn thôi."
Khương Tư Ý: ...
Cái kiểu ngắt câu khó hiểu.
Lâm Gai đã nhắm mắt, ngủ rồi.
Bài tập của Khương Tư Ý chưa õng. Kệ đi, tối làm nốt. Bây giờ, cô muốn nắm tay Lâm Gai, đánh một giấc trưa ngon lành.
Sau hôm đó, Lâm Gai và Khương Tư Ý cố gắng giữ khoảng cách ở trường.
Lâm Gai thì sao cũng được, nhưng Khương Tư Ý còn nhỏ, cô không muốn mấy đứa bạn trêu. Có món gì muốn mang cho em, chị sẽ lén gọi em ra chỗ vắng người, dúi vào tay, dúi xong là đi ngay.
Và nhiều lần, Khương Tư Ý đứng ngẩn ngơ nhìn bóng lưng chị xa dần.
Hồi bé, cô không chịu nổi cảnh nhìn bóng lưng của Lâm Gai. Vì thấy là y như rằng giây sau sẽ lao tới ôm chầm chị, bắt chị cõng, bắt chị bế. Phải ở sát bên chị, cô mới thấy yên tâm.
Còn bây giờ...
Cơ thể ngày một lớn.
Chân dài ra, tay dài ra.
Con người cũng khác đi.
...
Một hôm tan học một mình, Khương Tư Ý ôm quai cặp, lững thững bước đi. Bỗng, đuôi ngựa bị ai đó từ sau lưng búng một cái rõ đau.
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang một cách thô lỗ, cảm giác rất tệ.
Khương Tư Ý lạnh mặt quay lại.
Tống Đề đút tay túi áo đồng phục, lượn ra trước mặt Khương Tư Ý, hất cằm, cố tình đè giọng: "Tiếc thật, lần này không chung lớp."
Khương Tư Ý lơ Tống Đề, rảo bước về phía trước, "Đừng bắt chước chị Tiểu Hữu, không giống đâu."
Tống Đề hiện nguyên hình ngay, cái giọng chưa vỡ lại chói lên: "Bắt chước hồi nào!"
Từ hành động, giọng nói, đến cách nói chuyện, toàn là học lỏm. Có điều, Lâm Gai không bao giờ búng đuôi ngựa của cô. Mà có búng cũng chẳng búng mạnh thế.
Khương Tư Ý lười đôi co, Tống Đề còn định nói gì đó, cô đã rẽ vào khu nhà mình.
Tống Đề bĩu môi, "Hừ", rồi đi hướng khác, leo lên xe nhà.
Về đến nhà, Tống Đề thấy mẹ, Lâm Vân Thinh, đang ngồi làm móng. Cô quẳng cặp sách lên sô pha, chất vấn: "Mẹ, tại sao người đính hôn với Khương Tư Ý không phải là con?"
Đây không phải lần đầu Tống Đề có suy nghĩ này. Trước kia đã bóng gió vài lần, nhưng Lâm Vân Thinh đều giả điếc. Chẳng hiểu sao hôm nay con phát điên.
Đã nói thẳng ra thế này, Lâm Vân Thinh không nể nang nữa. Bà nhìn bộ móng của mình, "Người ta đính hôn từ nhỏ, tình cảm tốt như vậy, có dính dáng gì tới con?"
Tống Đề: "Thế sao hồi đó mẹ không đính hôn với nhà Khương Tư Ý? Nếu mẹ nhanh hơn dì, thế giờ em là vợ chưa cưới của con còn gì?"
Ánh mắt Lâm Vân Thinh rời khỏi bộ móng, nhìn thẳng vào Tống Đề.
Tống Đề ấm ức đến đỏ cả mắt, "Tại sao chị họ có mà con không có? Mẹ không đi nói một tiếng, để Khương Tư Ý được tự do lựa chọn được hả?"
Lâm Vân Thinh đứng dậy, khiến Tống Đề theo phản xạ lùi lại nửa bước.
"So với chị mày cái đó à? Sao không so thành tích? Tiểu Hữu luôn nhất khối, nhất thành phố, nhất tỉnh. Còn mày? Mẹ dám nói điểm cuối kỳ ra không? Mày dám nghe không? Sao con bé Tư Ý phải chọn mày? Vì mày học dốt? Hay vì cái nết mày xấu?"
Tống Đề đỏ bừng mặt, "Tại sao cứ phải so mấy cái đó!?"
"Ồ? Thế mày muốn so cái gì, nói nghe xem, mày có cái gì ra hồn?"
Tống Đề sập cửa rầm một tiếng, chạy vào phòng ngủ.
Càng ngày càng quá quắt. Mới tí tuổi đầu mà đầu óc đã lệch lạc đi đâu. Lâm Vân Thinh uống cạn một ly nước mà vẫn không nguôi giận.
Không được, cứ thế này con bé sẽ toang mất. Hay là cho nó ra nước ngoài, nhờ dì nó tìm trường tốt, uốn nắn lại. Ra ngoài chịu khổ, mài giũa bớt cái tính cô hai con nhà giàu đi, không thì sau này khổ.
Lâm Vân Thinh liên lạc với Tống Tuệ. Thủ tục chuyển trường cho Tống Đề được hoàn tất nhanh chóng.
Tống Đề không ngờ, xúi mẹ đi "đổi vợ" không thành, lại bị mẹ tống thẳng ra nước ngoài. Một khóc, hai làm loạn, ba dọa tự tử cũng không lay chuyển được mẹ, Tống Đề khóc lụt nhà.
Trong lúc Tống Đề đang "khóc lụt cả Thái Bình Dương", Lâm Gai có bạn cùng bàn mới. Đó là Nghiêm Du, một học sinh khiến giáo viên đau đầu.
Lâm Gai biết. Cô gặp trong một buổi tiệc của Lâm Tuyết Bạc, là cô con nhà giàu xinh đẹp, nổi bật giữa đám đông. Thích ra trò người lớn, tò mò lén lấy rượu uống thử, bị mẹ gõ cho mấy cái vào đầu.
Lâm Gai không hứng thú với tiệc tùng, ra nhìn một cái rồi chuồn đi xem triển lãm công nghệ với Khương Tư Ý.
Sau khi nhảy lớp, vào lớp của Khương Tư Linh, hai người chênh lệch chiều cao nên không ngồi gần nhau được, một đứa đầu bàn, một đứa cuối bàn.
Không ngờ lại gặp phải cô nàng Nghiêm Du.
Câu đầu tiên Nghiêm Du nói với bạn cùng bàn mới là: "Chị Hữu, cho em chép ké bài tập với?"
Lâm Gai khá nổi tiếng trong giới của họ, vừa nổi tiếng vì lạnh lùng, vừa nổi tiếng vì là đám mây đen - học giỏi siêu cấp vũ trụ trên đầu mọi người. Nghiêm Du biết tên ở nhà của Lâm Gai là cái chắc.
Lâm Gai không ngờ lại có người suồng sã như vậy, lạnh lùng liếc Nghiêm Du.
"Chị lớn hơn tôi."
Nghiêm Du: ...
Cái nết của Nghiêm Du là thấy gái đẹp sẽ tự động gọi bằng chị. Mà Lâm Gai nhìn kiểu gì cũng "chất chị đại" ngời ngời. Mồm mép tép nhảy nên được lòng đám con gái xung quanh lắm. Ai ngờ chiêu này gặp Lâm Gai lại tắt điện?
Học xin giỏi xịn sò ngồi sờ sờ bên cạnh, không tận dụng thì phí của giời. Nghiêm Du bám Lâm Gai như đỉa đói, ngày nào cũng lải nhải, bám từ trong lớp ra ngoài.
Và hay lọt vào mắt Đoạn Ngưng.
Giờ ăn trưa, Đoạn Ngưng tới "chúc mừng" Khương Tư Ý: "Tin đồn của mày với chị Lâm Gai chắc sắp tự chìm rồi."
Khương Tư Ý cắn cọng giá đỗ, đơ miệng ra.
"Hả? Sao vậy?"
"Tại tao thấy chị ấy đang lằng nhằng với một chị gái siêu cấp xinh đẹp khác, quấn nhau như sam, hình như là bạn cùng bàn." Mặt Đoạn Ngưng đầy ao ước, "Giời... ạ... thế giới của các chị đẹp đúng là đặc sắc thật."
Khương Tư Ý nói gì thì Đoạn Ngưng tin nấy. Khương Tư Ý bảo Lâm Gai là chị quen từ bé, cô bạn cũng tin sái cổ. Và giờ Đoạn Ngưng hoàn toàn chúc mừng bạn mình thoát khỏi "bể khổ" tin đồn.
Ai ngờ lại làm Khương Tư Ý hồn bay phách lạc.
Tan học, Khương Tư Ý lén lút chạy tới ngoài cửa lớp Lâm Gai, nấp sau tường, thò cái đầu tròn vo ra ngó.
Trong lớp đông người là thế, mà Khương Tư Ý vẫn tia thấy Lâm Gai ngay.
Lớp chị cũng tan, học sinh lục tục kéo ra. Lâm Gai đang ngồi trên bàn, tay khoanh trước ngực, lắc đầu, ra chiều từ chối. Ở cái bàn ngay cạnh, có người đang chắp tay cầu xin chị.
Hai người nói gì đó, xa quá không nghe được. Nhưng mà... bạn cùng bàn, chị đẹp, trông đúng là có hơi lằng nhằng thật...
Cái vị trí sát rạt bên cạnh Lâm Gai, cái chỗ đáng lẽ là của mình, giờ đã bị người khác chiếm.
Cô lẳng lặng thu tầm mắt lại, buồn không tả xiết. Vừa quay đầu, suýt nữa đâm sầm vào một người.
Khương Tư Ý: "Xin lỗi ạ..."
Sầm Lộc mới từ văn phòng giáo viên ra, liếc cô bé một cái, thản nhiên: "Không sao."
Khương Tư Ý chuồn lẹ. Sầm Lộc quay về lớp, thấy Nghiêm Du còn bám dính Lâm Gai, bèn gõ đầu nhỏ.
Sầm Lộc: "Sao làm phiền người ta mãi thế?"
Nghiêm Du: "Thì tối nay lại có tiệc, tao không làm kịp bài tập, mà chị Hữu có độ tao đâu."
Sầm Lộc: "Nhất thiết phải là nó à?"
Nghiêm Du: "Thế mày độ tao đi, cho tao chép bài mày."
Sầm Lộc: ?
Ý tao là vậy hả?
Sầm Lộc ấn đầu Nghiêm Du xuống, quay sang Lâm Gai: "Bé con quen lâu năm của mày ấy, ban nãy đứng ngoài rình nửa ngày trời."
Lâm Gai bước ra ngoài, từ hành lang nhìn xuống, thấy bóng lưng bé xíu của Khương Tư Ý, lủi thủi cúi gằm mặt.
Nghiêm Du: "Đi mà, tao bao trà sữa cho hai đứa mày."
Lâm Gai xách cặp, rảo bước xuống lầu: "Hôm nào đi."