Vượt Rào - Ninh Viễn

Chương 92

"Ui da..."

 

Trên đường đi như người mất hồn, thế là trật chân. Khương Tư Ý cà nhắc về nhà.

 

Cô không hay biết Lâm Gai lẳng lặng bám theo sau chừng hơn chục mét.

 

Ban nãy thấy Khương Tư Ý té trẹo chân, Lâm Gai vội rảo bước định tới đỡ. Nhưng đúng lúc đó một đám học sinh cùng trường ríu rít đi ngang qua, cô dừng bước.

 

Cô không tiến lên, mà lẳng lặng bám theo.

 

Mãi đến khi Khương Tư Ý đi tới cái cầu thang dốc vừa cao vừa hẹp trước mặt. Đây là con đường bắt buộc phải đi về nhà, đối với một Khương Tư Ý đang đau cổ chân, nó thực sự là ác mộng.

 

Lâm Gai đứng sau lưng Khương Tư Ý, thấy em vịn tường, nhón chân thử một cái, đau đến mức nghiêng cả người, run run đứng không vững, cái cặp sách lại nặng.

 

Liếc ngang liếc dọc, thấy không có ai, Lâm Gai bước tới, kéo tay em.

 

Thấy cái gáy nhỏ của em toát một lớp mồ hôi lạnh vì đau, lòng cô xót xa.

 

Khương Tư Ý quay đầu, mắt tròn xoe ngạc nhiên.

 

Lâm Gai: "Đừng có cố. Chân trẹo rồi còn xuống cầu thang, không sợ lăn xuống à?"

 

Khương Tư Ý thấy chị giọng thì cứng ngắc, mà mặt thì lo thấy rõ, cô cười tủm tỉm.

 

"Còn cười? Đi đường mà cũng trật chân được. Lớn rồi đó Khương Tư Ý."

 

Thật ra chị thường gọi tên cô, kiểu mấy lúc châm chọc hoặc mỉa mai. Tại cũng bỏ gọi "em gái" một thời gian rồi. Lý do thì Khương Tư Ý thừa hiểu. Giờ mà bắt chị gọi "chị vợ", chắc cô ngại thôi rồi...

 

"Chị mới là người em phải hỏi đấy, sao tự dưng lù lù xuất hiện sau lưng em? Bộ nãy giờ đi theo em hả?"

 

"Theo gì mà theo. Tiện đường thôi."

 

"Tiện đường? Đây đâu phải đường về nhà chị."

 

"Đến nhà em, kiếm chị em có công chuyện."

 

"Hai người học chung lớp, còn phải về tận nhà tìm?"

 

"Ừ, có chuyện phải nói ở nhà em."

 

Cả hai nói mấy câu vô nghĩa, cãi nhau như con nít, mà chẳng thấy chán.

 

Thực sự vẫn thích cảm giác có Lâm Gai ở bên.

 

Thích vô cùng.

 

Khương Tư Ý nghe lý do củ chuối của chị mà buồn cười. Lâm Gai bỗng cúi người xuống, "Leo lên."

 

"Làm gì ạ..."

 

"Bắn em ra khỏi Trái Đất."

 

"???"

 

Lần này đến lượt Lâm Gai cạn lời, cô vẫn giữ nguyên tư thế cúi lưng, quay đầu lại liếc Khương Tư Ý.

 

"Chứ làm gì? Cõng em đấy."

 

"Không ổn đâu... Chị cõng nổi em không?"

 

Hồi bé, Khương Tư Ý suốt ngày nhảy lên lưng Lâm Gai, có khi đang đứng cũng đu lên. Cân nặng thì tăng vù vù, lâu lâu suýt làm Lâm Gai tắc thở.

 

Lâu rồi chị không cõng, Khương Tư Ý cao lên, giờ tầm mét sáu, nặng hơn xưa nhiều. Lỡ Lâm Gai cõng không nổi thì quê chết.

 

Lâm Gai: "Trên lưng cõng em, trên đầu còn đội thêm Khương Tư Ý cũng được."

 

Khương Tư Ý: ...

 

Trước khi leo lên lưng Lâm Gai, cô ngó nghiêng xung quanh.

 

"Khỏi lo, chị ngó giùm cô Khương rồi, không có ma nào hết."

 

Khương Tư Ý bĩu môi, rồi mới chịu leo lên, vòng tay ôm lấy cổ Lâm Gai.

 

"Em có nặng không?"

 

"Ừm, đúng là... khác với chị nghĩ."

 

"Hả?"

 

"Trên đầu chắc còn đội thêm hai Khương Tư Ý nữa cũng vừa."

 

Khương Tư Ý bật cười, "Cái gì vậy trời!"

 

"Xuống dốc đây, vịn chắc vào."

 

Khương Tư Ý siết chặt tay, ôm cứng chị.

 

"Bám chắc rồi ạ."

 

Tay cô còn rúc vào trong khăn quàng của chị, ấm ghê.

 

Lâm Gai cõng Khương Tư Ý trên lưng. Sức nặng quen thuộc này khiến cô thấy lòng bình yên đến lạ. Ở nơi Khương Tư Ý không nhìn thấy, ánh mắt Lâm Gai ngập tràn hạnh phúc.

 

Cô cẩn thận bước xuống từng bậc thang, rất chậm, rất chắc. Nắng mùa đông ấm áp chiếu lên người, bầu trời xanh biếc một màu.

 

Lâm Gai vừa đi vừa kể cho Khương Tư Ý nghe chuyện bạn cùng bàn mới. Rằng cô bạn này toàn nhăm nhe chép bài, đuổi hoài không đi.

 

Thì ra là muốn chép bài...

 

Nghe giọng điệu của Lâm Gai, hình như hai người họ chỉ là bạn bè, không có gì hơn. Khương Tư Ý bất giác thở phào, dù bản thân chẳng hiểu tại sao.

 

Cổ chân của Khương Tư Ý sưng mất mấy hôm, nhưng chưa đầy một tuần đã khỏi hẳn, chạy nhảy ngon ơ.

 

Tuy nhiên, hội thao đã cận kề.

 

Hồi tiểu học, vì chạy nhanh nên Khương Tư Ý toàn bị thầy chủ nhiệm lôi đi thi, lần nào cũng mệt bở hơi tai. Lên cấp hai, cô quyết tâm giấu nhẹm tài năng. Lần trật chân này đúng là trời cho cơ hội, thế là cô "đau" cho qua luôn hội thao.

 

Năm nay, hội thao tổ chức chung cho cả khối cấp hai và cấp ba. Ba ngày đó không học, nhưng cũng không được nghỉ, vẫn phải đến trường điểm danh. Ai thi thì đi thi, ai không thi thì đi cổ vũ, hoặc khuân vác bàn ghế, dụng cụ.

 

Đoạn Ngưng không muốn khuân vác, bèn đăng ký thi chạy 800m. Ai ngờ, thầy chủ nhiệm lại điều cô nàng sang môn... đẩy tạ.

 

Đoàn Ngưng: ??? Thầy bị sao vậy? Bắt một thiếu nữ xinh đẹp tay chân yếu ớt như em đi đẩy tạ? Thầy còn bảo, sức tay cô khỏe, chắc chắn sẽ đạt thành tích tốt.

 

Đoạn Ngưng: ?????

 

Cô còn có tiềm năng này nữa à?

 

Khương Tư Ý xách một túi nước và đồ ăn vặt, cùng Đoạn Ngưng ngồi nghỉ ở một góc khán đài. Bỗng, từ nhà thi đấu phía sau lưng vang lên một tràng hét thất thanh.

 

Hai đứa gặm bánh quy, tò mò nhìn vào qua lớp kính trên tầng hai.

 

Đoạn Ngưng nhai bánh rôm rốp, "Chung kết bóng chuyền nữ khối 11 kìa! Chị Lâm Gai! Má ơi, chị gái xinh đẹp học giỏi cân luôn bóng chuyền? Khoan, tỉ số bao nhiêu rồi? Bên kia quên lật bảng à?"

 

Tỉ số trận là 1-0, lớp 11/7 của Lâm Gai đang dẫn trước.

 

Còn tỉ số hiệp này đã là 15-0.

 

Lâm Gai và Nghiêm Du, một chủ công, một phụ công. Sầm Lộc từ cấp hai đã là đội trưởng, giữ vị trí chuyền hai cốt cán, tổ chức tấn công hiệu quả đến đáng sợ.

 

Đây không còn là thế trận một chiều, mà là một cuộc tàn sát.

 

Lâm Gai đập một cú trời giáng, tiếng "bốp" vang lên khiến người ta thót tim. Bên kia thấy quả bóng bay tới như một trái đại bác, đừng nói là đỡ, né còn không kịp.

 

Thêm một điểm nữa.

 

Cô bạn suýt bị bóng đập trúng sợ muốn đỏ mắt. Lâm Gai trơ mặt, hoàn toàn không biết "thương hoa tiếc ngọc" là gì, giữa tiếng hò reo vang trời, cô lùng đập tay với Sầm Lộc.

 

Đoạn Ngưng kích động: "Má ơi má ơi, ngầu dữ vậy? Tư Ý, chị mày đỉnh quá!"

 

Toàn chân dài miên man! Bóng chuyền nữ đã vậy sao?

 

Khương Tư Ý ngẩn ra. Lâm Gai có năng khiếu thể thao thật, cầu lông, tennis chị cân tất, nhưng chưa thấy chị chơi bóng chuyền bao giờ. Chị tập riêng cho hội thao à? Tập cùng bạn mới... mà mình không biết...

 

Khương Tư Ý nhận ra, không chỉ Đoạn Ngưng mà vô số khán giả trong sân, ai nấy cũng phấn khích đến đỏ bừng mặt.

 

Mọi khi hội thao, các môn thi đấu khán giả lèo tèo vài mống, chủ yếu là bạn bè thân thiết, ngồi không nổi hai hàng ghế. Ấy vậy mà trận của Lâm Gai lại hút cả đám đông. Người ta bỏ luôn bóng rổ, điền kinh, kéo hết sang đây ngắm "chị khoá trên đẹp siêu cấp vũ trụ", nhà thi đấu chật gần một nửa.

 

Lại một pha bóng nữa, Sầm Lộc tổ chức tấn công, Lâm Gai bật cao, chuẩn bị đập bóng. Bên kia hai người cùng nhảy lên giơ tay chắn, kệ có cản được hay không.

 

Không ngờ, lần này Lâm Gai giả vờ, bóng thực chất được chuyền sang cho Nghiêm Du. Nghiêm Du bay người đập một cú trời giáng, bóng rơi ngay vào khoảng trống không người phòng thủ.

 

Lại thêm một điểm!

 

Nhà thi đấu vỡ òa trong tiếng hò reo. Đây mà là hội thao trường cấp ba làng nhàng, bị giáo viên lùa đi cho có lệ à? Không bán vé thì thiệt cho mấy chị quá.

 

Nghiêm Du đập bóng mạnh quá, tê cả tay, vừa xoa xoa vừa xuýt xoa. Lâm Gai và Sầm Lộc tới vỗ vai, vỗ mông, rồi cả ba túm tụm đồng đội lại, thì thầm bàn chiến thuật.

 

Đội đối thủ: ???

 

Có cần phải thế không...

 

Bọn này đã bị đánh cho tơi tả rồi mà còn chiến với chả thuật.

 

Cuối cùng, theo đề nghị của Sầm Lộc, cả đội thả cho đối phương một điểm danh dự, không để họ thua trắng, rồi kết thúc hiệp hai.

 

Trận đấu kết thúc, khán giả trên khán đài ùa cả xuống sân.

 

Khương Tư Ý trợn mắt, thấy khuỷu tay phải của Lâm Gai hình như bị xước chảy máu, chắc là do pha cứu bóng cuối cùng. Và cô có mang băng cá nhân. Cô dúi túi đồ ăn vặt vào tay Đạàn Ngưng, vội cầm băng chạy về phía nhà thi đấu.

 

Nhưng khi đến nơi, cô khựng lại. Cần gì đến cô nữa... Lâm Gai, Sầm Lộc, và Nghiêm Du đã bị một đám dàn em vây kín trong ba lớp ngoài ba lớp.

 

Đưa nước, đưa khăn giấy, đưa nước tăng lực, đưa băng cá nhân... Nếu mà chưa đủ tuổi, chắc có người kéo đi đăng ký kết hôn luôn.

 

Lâm Gai khổ lắm mới lách ra khỏi đám đông để đi lấy cặp. Hai cô bé lớp 10 chạy tới, chỉ vào vết thương trên khuỷu tay. Lâm Gai hờ hững liếc xuống, trước đó cô còn không biết mình bị thương.

 

Hai cô bé kia định đâu đưa băng cá nhân cho Lâm Gai. Ngón tay đang cầm miếng băng của Khương Tư Ý siết chặt lại.

 

Lần đầu tiên trong đời, Khương Tư Ý cảm nhận sâu sắc đến thế cái vực sâu ngăn cách của tuổi tác.

 

Lâm Gai thuộc về thế giới xa lạ đó, cùng những người bạn đồng trang lứa của chị nói những chuyện không liên quan đến cô. Còn Khương Tư Ý, chỉ là một đứa trẻ con, đứng ngoài thế giới của mấy chị học sinh cấp ba.

 

Tai cô ù đi, tim đập loạn xạ, cảnh vật trước mắt nhòa đi trong cơn thất thần.

 

Mãi đến khi.

 

"Khương Tư Ý."

 

Một giọng nói quen thuộc gọi tên. Khương Tư Ý ngước lên, thấy ánh mắt Lâm Gai xuyên qua đám đông, nhìn thẳng về phía mình.

 

Một ánh nhìn chuyên chú, mang theo sự tha thiết quen thuộc.

 

Đó là hình ảnh quen thuộc nhất của chị.

 

Mớ suy nghĩ vẩn vơ ban nãy, bị ánh nhìn tĩnh lặng ấy thiêu rụi.

 

Ánh mắt kiên định của Lâm Gai như kéo Khương Tư Ý lại gần. Cô đưa cho chị miếng băng cá nhân đã hơi nhàu.

 

"Cảm ơn em." Lâm Gai lấy miếng băng hình thỏ con kiểu đáng yêu chẳng ăn nhập gì với mình dán lên vết thương.

 

Khương Tư Ý: "...Phải sát trùng bằng cồn i-ốt trước chứ ạ."

 

Lâm Gai: "Ừm, về nhà em làm cho chị."

 

Khương Tư Ý chắp tay sau lưng, mặt bỗng hơi nóng ran, "Vâng" một tiếng thật khẽ.

 

Cô vừa dán băng vừa liếc em, "Sao lại chạy qua? Không sợ bị đồn nữa à?"

 

Khương Tư Ý đan tay, các ngón tay bấu vào nhau, "Em thì không sợ. Sợ chị sợ thôi."

 

Lâm Gai cạn lời, xoa đầu em bé trước bàn dân thiên hạ, "Về ăn cơm? Đói quá."

 

Khương Tư Ý: "Đi ạ!"

 

Lâm Gai em vui vẻ trở lại, trái tim ban nãy còn treo lơ lửng cũng thả lỏng.

 

Hồi nãy cô sợ em bật khóc.

 

Cả hai sóng vai rời khỏi nhà thi đấu, ai đang dòm ngó thì kệ ai.

 

Sau đó tin đồn lại rộ lên một thời gian. Lâm Gai không quan tâm, Khương Tư Ý bèn hỏi chị xem mình nên làm thế nào.

 

Lâm Gai: "Ai thích đồn thì kệ họ, đó là cuộc đời của họ. Mình đâu sống vì người khác."

 

"Chị vợ" là chị đẹp học giỏi, là chị gái khoá trên, câu nào câu nấy ngầu chết đi được.

 

Ngôi trường đang tuổi nổi loạn này lúc nào cũng lắm tin đồn. Chuyện của Lâm Gai và Khương Tư Ý nhanh chóng bị một tin "bom tấn" hơn đè bẹp.

 

Khương Tư Ý chẳng hơi đâu bận tâm xem người khác nhìn mình thế nào. Vì cô có một mục tiêu lớn hơn.

 

Thi đại học,cô phải đỗ vào ngôi trường hàng đầu về Lịch sử Nghệ thuật Trung Quốc, ngay tại thành phố mà Lâm Gai đang ở.

 

Bình Luận (0)
Comment