Vượt Rào - Ninh Viễn

Chương 93

Sát nút kỳ thi đại học.

 

Học sinh cuối cấp ngày nào cũng túm tụm trước bảng vàng danh dự, vái lạy các thủ khoa đời trước để xin vía, cầu thi cử thuận lợi.

 

Cái ảnh của Lâm Gai, thủ khoa toàn tỉnh, luôn luôn cả biển người tới lại. Vô số sĩ tử vái lấy vái để tấm ảnh thẻ lạnh tanh, môi mím thành một đường thẳng của Lâm Gai.

 

Khương Tư Ý cũng vái, nhưng... vái ở nhà.

 

Lâm Gai bay về thành phố J, ở bên Khương Tư Ý trong những ngày quan trọng nhất cuộc đời em.

 

Mới về đến, Khương Tư Ý đã lôi chị vào phòng, bắt chị đứng nghiêm trước bàn học.

 

Lâm Gai khoanh tay, "Làm gì đấy?"

 

Khương Tư Ý gỡ tay chị ra, để xuôi theo người, rồi còn nâng cằm chị lên.

 

Lâm Gai: ?

 

Khương Tư Ý: "Chị học sinh giỏi, chị bỏ cái dáng bố đời đi được không? Em sợ vái không linh."

 

Vái học sinh giỏi mà còn xét nét cả dáng đứng. Lâm Gai: "Hay để chị tạo dáng Quan Âm cầm bình tịnh thuỷ nhé?"

 

Khương Tư Ý: "Thôi ạ, khác hệ tâm linh."

 

Lâm Gai: ...

 

Mặt mày chị học sinh giỏi thì khó đăm đăm, miệng làu bàu mấy câu, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn để Khương Tư Ý xếp đặt. Lâm Gai đứng nghiêm trang trước bàn học, nhìn em chắp tay vái mình lia lịa.

 

Vái xong, cô chụp ảnh chị lại, photoshop thêm vầng hào quang ánh sáng chư Phật sau lưng, rồi thay luôn cái hình nền hai người đi trượt tuyết bằng tấm ảnh ấy.

 

Lâm Gai nhìn vầng hào quang kỳ quái, "Thế này thì cùng hệ rồi à?"

 

Khương Tư Ý: "Chị không hiểu đâu, tâm thành ắt linh."

 

Tay đang thoăn thoắt chỉnh ảnh, mặt bỗng bị hai bàn tay Lâm Gai kẹp chặt, nâng lên.

 

Môi Khương Tư Ý chu ra.

 

"Ưm ưm?"

 

Gì nữa?

 

Chị gái học giỏi lộ nguyên hình hung thần ác sát, "Có thời gian mê tín, sao không đi cày thêm mấy bài nữa đi."

 

Khương Tư Ý tức tối giãy giụa, "Méo hết cả mặt em rồi!"

 

Lâm Gai: "Không méo thì chị véo làm gì."

 

Một người phản kháng cho có lệ, một người nắm cho có nắm.

 

"Cô vợ chưa cưới" bé nhỏ giãy giụa bất lực trông đáng yêu chết đi được. Lâm Gai đang cười, bỗng nhận ra khoảng cách giữa hai người gần quá.

 

Gần đến mức hơi thở quyện vào nhau, gần đến mức nhìn rõ từng sợi lông tơ trên má Khương Tư Ý.

 

Tuy học ở hai thành phố khác nhau, ngày nào cũng gửi ảnh, gọi video, nghỉ lễ là gặp, nhưng con gái tuổi dậy thì mỗi ngày mỗi khác. Em bé đã lớn lên tự lúc nào, nét ngây thơ vẫn còn đó, song ngũ quan em có nét trưởng thành.

 

Hai người từng vô số lần gần gũi như thế này, vả lại còn gần hơn.

 

Nhưng chưa bao giờ Lâm Gai có cảm giác, đây là một tư thế... có thể hôn.

 

Ựcccccc.

 

Tiếng nuốt nước bọt, y hệt như lúc xem bộ "phim kinh dị" năm nào. Khác là, khi đó là Khương Tư Ý, lần này là Lâm Gai.

 

Không khí dần đặc quánh lại. Tâm trí Khương Tư Ý từ từ chìm vào đôi mắt sâu thẳm của chị.

 

Bỗng, tiếng mở cửa từ dưới nhà mơ hồ vọng lên: "Tiểu Hữu về rồi hả con?"

 

Lý trí đột ngột quay về. Lâm Gai cũng không biết mình đã buột miệng nói câu đùa gì đó, nhân cơ hội kéo dãn khoảng cách ra.

 

Trước kỳ thi, tuyệt đối không làm gì ảnh hưởng đến em.

 

Lâm Gai trấn tĩnh lại, búng trán Khương Tư Ý. "Chị về đây không có để làm cảnh. Dạng bài nào không chắc thì em hỏi chị."

 

Khương Tư Ý ngoan ngoãn gật đầu. Một cảm giác kỳ lạ không tên dâng lên, tai nóng ran.

 

Trong lòng nhen nhóm một cảm giác lạ lùng.

 

Hình như cô hơi sợ ở một mình với Lâm Gai. Nhưng ngoài nỗi sợ đó ra, phần nhiều hơn lại là mong chờ. Mong được ở riêng với chị và còn mong chờ hơn cái cảm giác chiếm hữu khi ánh mắt chị xoáy sâu vào mình.

 

Cô tạm gác lại những suy nghĩ mâu thuẫn. Kỳ thi đã ở ngay trước mắt, không thể phân tâm.

 

Cô không thể phụ lòng gia đình và phải bám thật sát tương lai của mình, cùng với Lâm Gai.

 

.

 

Tháng Bảy, nắng như thiêu như đốt.

 

Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, Khương Tư Ý và chị gái Khương Tư Linh mới về nước hò hét vang nhà, chạy từ lầu trên xuống lầu dưới. Hét hăng quá, cả hai bị sặc, bò ra lan can lầu hai ho sặc sụa.

 

Đào Tự đứng dưới lầu, nhìn hai cô con gái mà vừa mừng vừa bó tay. "Đừng chạy nữa, coi chừng ngã bây giờ."

 

Khương Tư Ý: "Mẹ, mẹ chỉ con mua vé máy bay được không ạ?"

 

Đào Tự nhắm mắt cũng biết con gái mình định giở trò gì.

 

"Tính đi kiếm chị Tiểu Hữu hả? Khi nào con muốn đi?"

 

Khương Tư Ý: "Hôm nay luôn!"

 

"Hôm nay qua nửa ngày rồi, sao mà kịp. Mai đi?"

 

Thôi được rồi, mai vậy.

 

Sau khi ở lại với Khương Tư Ý thi xong, Lâm Gai quay về thành phố N. Chị vừa học cao học vừa khởi nghiệp, mấy ngày về coi thi đã là ứng trước kỳ nghỉ của mấy tháng sau. Dạo này chị bận tối mắt, tin nhắn cho Khương Tư Ý cũng thưa dần.

 

Cuộc gọi video mỗi tối trước khi ngủ thì không bao giờ thiếu, có điều nói chưa được mấy câu là gật tới gật lui.

 

Chị đang trong giai đoạn vất vả, mệt mỏi, Khương Tư Ý hiểu, nên cô càng muốn đến bên chị, san sẻ chút nào hay chút đó.

 

Sáng hôm sau.

 

Đào Tự và Khương Tư Linh ra sân bay thành phố J tiễn Khương Tư Ý.

 

Đào Tự dặn dò con gái: "Đừng làm phiền chị Tiểu Hữu quá, chị con đang bận đến mức ăn còn không có thời gian."

 

Khương Tư Ý: "Con thi đại học xong rồi, người lớn đúng chuẩn, không cần chị chăm, con đi chăm chị mà."

 

Lâm Tuyết Bạc, đứng cạnh chen vào: "Chị mà bảo Tư Ý đừng phiền Tiểu Hữu, Tiểu Hữu không chịu đâu. Yên tâm đi, Tiểu Hữu dậy từ sớm, giờ đang trên đường ra sân bay rồi."

 

Chào tạm biệt mọi người, Khương Tư Ý nhanh chóng khuất dạng sau cổng an ninh.

 

Nhìn bóng lưng con gái út dần rồi khuất hẳn, Đào Tự thở dài, lòng man mác buồn, "Năm đó Tư Linh đi nước ngoài, tôi không nỡ rồi. Giờ đến Tư Ý cũng đi tỉnh khác học. Trong ký ức của tôi, chúng nó vẫn là mấy đứa trẻ con bé xíu, đi còn chưa vững ở ngoài đảo... Chớp mắt một cái, là rời vòng tay mẹ, bay đi xa."

 

Mấy lời của Đào Tự làm Lâm Tuyết Bạc thấy cay cay mắt, "Nhanh thật, bọn trẻ lớn hết cả rồi."

 

Hai bà mẹ đang sướt mướt sụt sùi, Khương Tư Linh đứng bên cạnh uống cà phê lắc đầu, khịa: "Về chưa hai Thái Hậu? Không về là lát mưa to đó."

 

Hai bà mẹ: ...

 

Chuyến bay chở Khương Tư Ý hăm hở từ J sang N. Cô mới ló mặt ra khỏi cửa đến, đã thấy ngay Lâm Gai lẫn trong đám đông.

 

Lên đại học, trừ những lúc làm việc thấy vướng víu, Lâm Gai hiếm khi buộc tóc đuôi ngựa. Phong cách ăn mặc cũng trưởng thành hơn, thỉnh thoảng còn trang điểm.

 

Hôm nay Lâm Gai diện sơ mi trắng dáng suông, cổ bẻ, thắt cái dây nịt da mỏng ngang eo, trông ra dáng hẳn, lại còn đi cao gót, chân dài miên man. Tóc đen dài uốn sóng bồng bềnh lơi lơi, đeo kính râm. Chị đứng hàng đầu, trông như đại ca khó đụng nhất trong đám.

 

Khương Tư Ý nhận ra chị, nhưng cô sững sờ. Con người quen thuộc nhất bỗng dưng xuất hiện với hình ảnh xa lạ, ở một nơi xa lạ, cảm giác thật vi diệu. Tim cô đập lỡ mất mấy nhịp.

 

Gần như ngay lúc Khương Tư Ý thấy chị, chị cũng thấy em.

 

Lâm Gai tháo kính râm xuống, gương mặt lạnh tanh bỗng tan chảy bởi nụ cười dịu dàng. Chị rảo bước về phía Khương Tư Ý, đón lấy cái vali một cách tự nhiên.

 

Khương Tư Ý ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc, mùi đàn hương trắng thoang thoảng. Đúng là mùi lần trước chị về nhà.

 

Từ khi lên đại học, Lâm Gai đổi nước hoa xoành xoạch. Cô thử đủ loại, từ hàng phổ thông đến hàng hiếm, nhưng chẳng hiểu sao cứ đổi liên tục. Mãi đến năm ngoái, cô thử mùi đàn hương, lúc về nghỉ, nằm ườn trên giường Khương Tư Ý đọc sách. Khương Tư Ý đang ngồi bên cạnh cày đề, vô tình buột miệng: "Ơ, mùi này thơm."

 

Lâm Gai: "Thế à? Cũng tạm."

 

Khương Tư Ý rướn người tới, hít hà kỹ sau tai chị. "Thơm thật. Mùi này hợp với chị hơn hẳn mấy mùi trước."

 

Từ đó, Lâm Gai dùng chết một chai, không đổi nữa. Và cũng từ hôm đó, Lâm Gai mới phát hiện ra, tai là điểm nhạy cảm của mình.

 

Hôm nay Lâm Gai cũng sử dụng mùi hương mà Khương Tư Ý thích. Thơm quá. Khương Tư Ý mê mẩn mùi hương của chị. Nỗi nhung nhớ được thỏa mãn, bung xòe thành hạnh phúc ngọt ngào. Từ lúc thấy Lâm Gai, khóe miệng cô cứ toe toét mãi. Cô khoác tay chị cực kỳ tự nhiên, đính con người mình vào Lâm Gai.

 

Lâm Gai len lén liếc xuống chỗ hai người đang dính nhau. Cánh tay cảm nhận được một thứ mềm mại lạ lùng... Bé này, mồm thì oang oang người lớn, mà vẫn vô tư như thường.

 

Nhưng không thể đẩy em ra. Đẩy ra thì gượng gạo, mà không nỡ.

 

Lâm Gai: "Mệt không?"

 

Khương Tư Ý lắc đầu, "Có hai tiếng, không mệt ạ."

 

Lâm Gai lấy mắt đo em một lượt, "Hình như lại cao lên?"

 

Khương Tư Ý ưỡn ngực, vênh váo: "Đã bảo em mét sáu lăm rồi, không tin. Vài năm nữa là em cao hơn chị!"

 

Tiếc là, Khương Tư Ý tự tin ngút trời đó chẳng bao giờ cao thêm nữa. Chiều cao chốt hạ ở đó, mãi mãi lùn hơn Lâm Gai mười centimet.

 

Suốt đường ra bãi xe, cả hai nói toàn chuyện tào lao mà cười như điên. Khương Tư Ý đến được thành phố N, cả hai cùng vui, trong lòng hiểu rõ vì sao.

 

Lâm Gai thi đỗ đại học ở N trước, rồi định học thạc sĩ, khởi nghiệp ở đây. N có một trường đại học khác, ngôi trường top đầu về ngành Khương Tư Ý muốn học. Hai mục tiêu lớn nhất đời cô đang nằm ở thành phố N.

 

Nếu không thi đỗ, lại phải tiếp tục yêu xa. Trước kỳ thi, Khương Tư Ý áp lực kinh khủng. May mà cô biết phấn đấu và thi đỗ thật.

 

Trút được gánh nặng thi cử, khoảng cách địa lý cũng không còn, sau này muốn gặp là gặp. Tương lai mong muốn nhất đã nằm trong tay, hai người đùa giỡn mấy câu ngớ ngẩn rồi cười tiếp.

 

Lúc Lâm Gai cài định vị, Khương Tư Ý ghé đầu qua, "Ủa?".

 

"Sao lại về nhà chị?"

 

Lâm Gai đã mua nhà ở riêng tại N, vừa tiện vừa thoải mái.

 

Lâm Gai hỏi vặn lại: "Không về nhà chị, thế em định ở đâu?"

 

"Khách sạn ạ..."

 

Lâm Gai liếc em, kiểu: "Có nhà không ở, đi ở khách sạn?"

 

Khương Tư Ý: "...Thì em sợ làm phiền chị..."

 

Lâm Gai: "Phiền gì? Một thân một mình ở khách sạn, chị yên tâm được à?"

 

Khương Tư Ý gân cổ cãi: "Em sắp là sinh viên đại học rồi, con nít nữa đâu!"

 

Trong mắt Lâm Gai, Khương Tư Ý vẫn là bé con hay khóc nhè, dỗ cả buổi mới nín. Chẳng liên quan gì đến mấy chữ "sinh viên đại học". Biết là em đã lớn, nhưng đột ngột đối mặt với sự thật "Khương Tư Ý là sinh viên đại học", cô thấy hơi hoang mang.

 

Nói mới nhớ, lúc này Lâm Gai mới thấy hôm nay Khương Tư Ý mặc cái váy trông hơi ra dáng người lớn. Son môi cũng có màu. Màu hồng anh đào, nhàn nhạt, không để ý không thấy. Nhưng một khi đã thấy, mắt sẽ bị hút vào màu son đó.

 

Bờ môi căng mọng, lọt vào mắt, rồi lọt vào tim. Trông vừa mềm vừa thơm, chắc ăn rất ngon.

 

Lâm Gai hơi mất tự nhiên, quay mặt đi,

 

"Chị dọn sẵn phòng cho em rồi."

 

Khương Tư Ý thật lòng mong được ở lì nhà Lâm Gai cho đến lúc khai giảng, chẳng qua ngoài miệng còn làm giá chút đỉnh. Vì đó là không gian riêng của Lâm Gai. Không phải nhà họ Lâm, mà là nhà của Lâm Gai.

 

Là người lớn, lần đầu tiên bước vào nhà vợ sắp cưới, vào lãnh địa riêng của chị, cô không tránh khỏi hồi hộp. Khương Tư Ý lén lút móc hai ngón trỏ vào nhau.

 

"Ơ, thế thì... đành miễn cưỡng ở nhà chị vậy."

 

Lâm Gai véo nhẹ gáy em. Giữa tiếng em la oai oái, cô khởi động xe, hòa vào dòng xe cộ đã lên đèn.

 

Chở vợ chưa cưới về nhà.

Bình Luận (0)
Comment