Ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ tràn ngập căn phòng, tạo thành những mảng sáng trên sàn gỗ và chiếc điều hoà đơn độc trên tường. Nhiệt độ trong phòng dễ chịu, thỉnh thoảng vang lên tiếng bút sột soạt trên giấy cùng âm thanh gõ phím nhẹ nhàng, tạo cảm giác buồn ngủ. Vì thế khi Ôn Từ tỉnh giấc, cô không kìm được nhắm mắt lại một chút, cố gợi nhớ giấc mơ đêm qua, rồi mới chậm rãi vén chăn ngồi dậy. Sau đó, khi nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Đậu Dĩ Tình. Đậu Dĩ Tình đang ngồi trước máy tính, mặc bộ đồ ngủ hoa nhí quê mùa, tóc buộc gọn ra sau bằng dây chun, đeo kính gọng đen, vẻ mặt mệt mỏi, một chân gác lên ghế – trông chẳng giống chút nào với cô nàng tóc xoăn xinh đẹp tối qua. Đậu Dĩ Tình kẹp một cây bút trên tai: “Ban đầu không định đánh thức cậu đâu, nhưng cậu biết đấy, tuần sau tớ có tiết dạy công khai, còn vài chi tiết chưa sửa xong.” Ôn Từ không đáp lời, cô giữ nguyên tư thế ngồi cứng đờ một lúc lâu, rồi không nói gì mà nhắm mắt nằm xuống lại, kéo chăn đắp kín người. “Cậu làm gì vậy?” “Hình như tớ vẫn chưa tỉnh ngủ.” Ôn Từ lịch sự chào tạm biệt, “Gặp lại sau nhé, Đậu Dĩ Tình trong mơ.” “Tạm biệt.” Đậu Dĩ Tình đáp, “Vậy khi tỉnh nhớ gửi tin nhắn cho mẹ cậu đấy, Ôn Từ à. Cậu đúng là hết thuốc chữa, tối qua dám lén trốn đi, sáng mẹ cậu thức dậy không thấy cậu đâu, gọi điện cho tớ trước tiên. Cậu có biết tớ phải vất vả thế nào để giúp cậu biện hộ không…” Ôn Từ bật dậy khỏi giường! Hoá ra không phải mơ! Cô thật sự đang ở nhà Đậu Dĩ Tình! Thấy cô phản ứng dữ dội như vậy, Đậu Dĩ Tình giật mình: “Cậu đừng hoảng hốt thế, tớ đã giúp cậu tìm lý do rồi. Tớ bảo cậu không đi dự sinh nhật Tần Vận, mà gọi điện cho tớ nửa đêm, lúc cậu lén đi ra thì tớ đã ở nhà rồi. Sau khi về cậu nhắn tin cho họ một chút…” “Tối qua tớ đến đây kiểu gì vậy?” Ôn Từ ngắt lời. “Chu Vụ đưa tụi mình về chứ sao.” Đậu Dĩ Tình ngạc nhiên, “Sao thế, cậu say quá à?” Ôn Từ nắm chặt mép chăn, há miệng nhưng không nói được gì. Còn đáng sợ hơn cả việc say không nhớ gì, là việc nhớ từng chi tiết nhỏ khi say. Thật sự không phải mơ sao? Làm sao có thể?? Ôn Từ vẫn chưa từ bỏ: “Tối qua… sau khi say… tớ có… nói linh tinh gì không, có làm gì kỳ quặc không…” “Kỳ quặc á? Là việc cậu đòi đến nhà Chu Vụ ngủ; hay là lúc xuống xe tớ kéo không nổi cậu, hỏi cậu đang đợi gì, cậu bảo đang đợi Chu Vụ ôm; hay là lúc Chu Vụ cõng cậu lên lầu, cậu cứ thì thầm bên tai anh ta ‘cảm ơn anh Chu Vụ’ ‘cảm ơn anh Chu Vụ’; hay là khi tớ bảo cậu trả áo khoác cho Chu Vụ, cậu cứ ôm chặt không chịu buông?” Mỗi lời Đậu Dĩ Tình nói ra, đầu Ôn Từ lại cúi thấp thêm một phần, đến câu cuối cùng, cô đã vùi đầu hoàn toàn vào chăn, cổ đỏ bừng. Muốn chết quá. Muốn chết quá. Xấu hổ chết mất. Cô xong rồi. Thấy cô như đà điểu chôn đầu xuống đất, Đậu Dĩ Tình cười: “Giờ mới biết xấu hổ à? Sao tối qua không biết uống ít thôi, khuyên mấy cũng không nghe. May là cậu gặp được Chu Vụ, ngộ nhỡ gặp phải người xấu, thừa lúc cậu say đưa cậu vào nhà nghỉ làm này làm nọ, cậu biết làm sao?” Ôn Từ – người đã thừa lúc say đưa Chu Vụ vào nhà nghỉ làm này làm nọ: “…” “Mà cậu say xỉn thì đúng là không nhận ra ai thật, người không biết còn tưởng cậu với Chu Vụ thân thiết lắm,” Đậu Dĩ Tình an ủi, “Thôi kệ, dù sao sau này chúng ta cũng không gặp Chu Vụ thường xuyên đâu, mất mặt thì mất.” Ôn Từ – người còn đang mong được gặp Chu Vụ thường xuyên: “…” “Hơn nữa Chu Vụ là người tốt, cậu ấy cũng chẳng nói gì đâu, cậu yên tâm.” Đầu óc Ôn Từ đã quay cuồng, cô cúi gập người, vùi mặt vào chăn: “Dĩ Tình ơi, để tớ yên tĩnh một lúc…” “Được.” Đậu Dĩ Tình quay đầu lại, “Vậy cậu cứ tự nhiên, tớ tiếp tục làm bài.” Ôn Từ nằm im nửa tiếng vẫn chưa hoàn hồn, quyết định đứng dậy. Đậu Dĩ Tình đã chuẩn bị sẵn đồ vệ sinh dùng một lần. Ôn Từ đứng trước gương đánh răng, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một câu — “Lần đầu em hôn tôi, như muốn làm gãy hết răng tôi vậy.” Ôn Từ tuyệt vọng nhắm mắt ngước mặt lên trời. Vậy rốt cuộc tại sao cô lại đút ngón tay vào miệng Chu Vụ chứ!!! Không được nhớ lại nữa, cô cần phải tìm việc gì đó để làm. Ôn Từ lấy điện thoại ra, nhìn giờ, hơi giật mình. Cô ngủ một mạch đến tận hai giờ chiều. Điện thoại đầy tin nhắn chưa đọc, Ôn Từ vừa đánh răng vừa lướt xem. Hầu hết là từ mẹ cô. Rất nhiều tin, mỗi tin đều dài, nội dung như thể cô đã đọc cả ngàn lần. Đại khái toàn là trách móc, nói không ngờ cô dám tự ý bỏ đi, nói mọi chuyện tối qua đều vì tốt cho cô, nói không tìm thấy cô họ lo lắng thế nào, hy vọng không có lần sau, bảo cô mau về nhà. Lần *****ên Ôn Từ không trả lời những tin nhắn dài dòng của mẹ. Tin tiếp theo là từ Tần Vận, gửi tối qua: [Ôn Từ, tớ chưa ký tên lên đồng phục của cậu.] Ôn Từ che mặt, vội trả lời: [Xin lỗi, mới tỉnh, vừa thấy tin. Tối qua tớ say quá, chưa kịp đưa cho cậu, để lần sau nhé?] Ở một nơi khác, tại phòng tập quyền anh. Tần Vận giơ điện thoại lên, bấm nút ghi âm: “Được thôi. Giờ cậu thế nào rồi? Sao tối qua cậu say đến mức đó, Đậu Dĩ Tình tối qua sợ đến suýt khóc.” “Ôn Từ?” Tần Vận giật mình, quay đầu nhìn người bên cạnh. Chu Vụ để trần nửa thân trên, đang tháo băng tay. Anh vừa đánh quyền xong, những đường nét cơ bắp rõ ràng còn lấm tấm mồ hôi. Nghe thấy Tần Vận gửi tin nhắn thoại, anh đột nhiên quay mặt lại hỏi. Tần Vận đáp: “Ừ. Có vẻ như cậu ấy thật sự say đến mức không nhớ gì, giờ mới tỉnh.” Vừa nói xong, điện thoại của Tần Vận lại kêu một tiếng, Chu Vụ cụp mắt nhìn xuống. [Ôn Từ: Tớ không sao đâu, tối qua thật ngại quá, đã làm ảnh hưởng đến sinh nhật của cậu.] “Thôi có gì đâu, đừng để tâm quá. Lần sau đãi tớ bữa cơm là được rồi. À mà này Ôn Từ, cậu đang ở nhà Đậu Dĩ Tình phải không? Hỏi giúp tớ xem sao cậu ấy không trả lời tin nhắn của tớ đi.” Chu Vụ cầm điện thoại lên nhìn. Không có tin nhắn nào. Cuộc trò chuyện cuối cùng với Ôn Từ là khoản tiền 200 nghìn anh chuyển lại sáng nay. Chu Vụ nhíu mày, vô thức dừng lại ở khung chat đó một lúc. Bình thường hai người họ ít khi nhắn tin cho nhau, nhưng anh cảm thấy lúc này đáng lẽ phải nói gì đó mới phải. Đang suy nghĩ thì màn hình hiện lên dòng chữ “Đang nhập…” Chu Vụ đợi khoảng 5 phút, dòng thông báo biến mất. Điện thoại anh vẫn im lặng, ngược lại điện thoại Tần Vận reo lên. Có lẽ vì Tần Vận toàn gửi voice nên Ôn Từ cũng trả lời bằng voice: “Cậu ấy đang soạn giáo án, chắc tối mới về.” Giọng cô khàn khàn, nhỏ nhẹ, chắc là do uống rượu. “Được rồi, tớ vừa gửi tin nhắn nữa, không phải cậu ấy không trả lời mà là block tớ luôn rồi. Bảo cậu ấy soạn xong thì bỏ block tớ đi.” Nói thêm vài câu với Ôn Từ nữa, thấy người bên cạnh im lặng, Tần Vận gửi voice message, không hiểu sao lại hỏi: “Chu Vụ, sao mày chưa đi tắm? Mọi người đang đợi mày đi xem ngựa đấy. Đang chat với ai thế?” Thấy chắc không nhận được tin nhắn gì nữa, Chu Vụ cười nhạt một tiếng, ném điện thoại lên bàn, kéo khăn tắm vào phòng tắm: “Không ai cả.” Ôn Từ thay bộ quần áo mới ở nhà Đậu Dĩ Tình rồi mới về. Về đến nhà, cô ngồi nghe mẹ thuyết giáo gần một tiếng ở tầng một. May là mẹ không biết cô trèo cửa sổ trốn đi, chỉ nghĩ cô lén lút ra ngoài lúc mọi người ngủ, nên cũng không mắng nặng lời. Lúc trèo cửa sổ, Ôn Từ cứ nghĩ mình đang làm chuyện gì ghê gớm lắm, lo lắng đề phòng, vừa hồi hộp vừa phấn khích. Nhưng sau một đêm tỉnh giấc, cô chợt thấy chuyện đó cũng chẳng có gì to tát. Có lẽ vì gia đình không trách móc nhiều, cũng có thể vì đêm qua cô đã làm quá nhiều chuyện khác thường, nên việc này bỗng trở nên nhỏ nhặt không đáng kể. Về đến phòng, Ôn Từ mở túi ra, thấy áo khoác của Chu Vụ, không kìm được lại úp mặt vào lòng bàn tay. Vì hoàn cảnh gia đình, từ nhỏ đến lớn Ôn Từ làm gì cũng rất cẩn trọng, chưa bao giờ làm mất thể diện. Ai ngờ vừa say là phá đảo. Mà lại còn là trước mặt Chu Vụ. Ôn Từ không ngờ có ngày cô lại may mắn vì hai người không gặp nhau thường xuyên. Theo thói quen trước giờ, lần sau gặp mặt sẽ là nửa tháng sau hoặc lâu hơn, hy vọng lúc đó Chu Vụ đã quên chuyện tối qua. Ôn Từ đứng tại chỗ hoàn hồn một lúc, bỏ áo khoác của Chu Vụ lại vào túi, định chiều mai tan học sẽ mang đi giặt. Trưa hôm sau. Tiết đầu buổi chiều là tiết của cô, nên Ôn Từ không về nhà, chỉ tranh thủ chợp mắt một lát trong văn phòng. Khi cô tỉnh dậy, mấy giáo viên vừa định đi ăn trưa. “Xin lỗi cô Ôn, làm cô tỉnh giấc rồi?” Thấy vẻ mặt cô, cô Lý giật mình nói: “Mọi người nhìn kìa, văn phòng mình nóng đến mức nào rồi? Đến cô Ôn cũng chịu không nổi.” Lúc này trán Ôn Từ lấm tấm mồ hôi, mặt đỏ bừng, trông như bị nóng quá. Cô Lý: “Cô Ôn, cái quạt nhỏ cô mượn tôi hôm trước, cô lấy về dùng đi. Tiện thể mang cơm trưa cho cô luôn nhé?” Ôn Từ ngượng ngùng nói không phải do nóng, mà là do mơ. Cô lại mơ thấy Chu Vụ. Trong mơ là cảnh đêm đó về nhà Đậu Dĩ Tình, Chu Vụ đặt cô lên giường, định đi, cô nắm tay anh lại, dưới ánh mắt nghi hoặc của anh, hỏi: “Anh thích mặc như thế nào?” Chết thật. Càng muốn quên lại càng nhớ rõ. Trong lòng Ôn Từ rối bời, nhưng mặt vẫn phải tỏ ra bình thường, nhận lấy cái quạt: “Không cần đâu ạ, em không đói, cảm ơn chị.” Mấy giáo viên cùng rời đi, văn phòng chìm vào tĩnh lặng. Ôn Từ bật quạt lên, nhắm mắt quạt mặt, vừa để hạ nhiệt vừa cố xua tan những ký ức khó nói khó mở miệng này. Điện thoại đổ chuông, đầu óc Ôn Từ rối bời, không nhìn màn hình đã bắt máy: “Alo?” Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi giọng Chu Vụ vang lên theo làn gió mát của quạt: “Chào.” Cạch, cái quạt rơi xuống sàn. Ôn Từ hoàn hồn, luống cuống nhặt lên, cơn nóng vừa dịu đi lại dồn lên: “Chu Vụ? Có… có chuyện gì không…” “Tối nay rảnh không?” Ôn Từ vài phút trước vừa chứng kiến cảnh mình xấu hổ chết đi trong mơ, hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý đối mặt với Chu Vụ. Não cô chưa kịp phản ứng, miệng đã vội chạy trốn: “Tối nay ạ? Hôm nay á? Em… không được, tối nay em có việc, em… các thầy cô trong văn phòng hẹn em đi liên hoan.” Chu Vụ im lặng hai giây: “Tối mai thì sao?” “Tối mai, tối mai là… nhà em có tiệc.” “Ngày kia.” Không đợi Ôn Từ nghĩ ra câu trả lời, Chu Vụ lười biếng nói: “– Ngày kia cũng không rảnh, đúng không?” “Vâng.” Ôn Từ sờ mũi, “Xin lỗi, em, em sẽ liên lạc với anh sau… được không?” Qua điện thoại, hình như Chu Vụ khẽ cười một tiếng, Ôn Từ vừa nói dối vừa rối trí, nhất thời không nghe rõ. “Được. Cô giáo Ôn.”