Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông

Chương 16

Ôn Từ vừa cúp máy đã thấy hối hận rồi. Không nên từ chối nhanh như vậy, lỡ như ngày mai cô vượt qua được cảm giác xấu hổ thì sao… Thật kỳ lạ. Nếu là trước mặt người khác mà cô lỡ miệng như vậy, có lẽ cả đời này Ôn Từ sẽ cố gắng tránh mặt họ. Nhưng người này là Chu Vụ, dù Ôn Từ cảm thấy mất mặt và xấu hổ, nhưng ý nghĩ “muốn gặp mặt” vẫn chiếm ưu thế trong lòng cô. Một bên tự thấy mình vô phương cứu chữa, một bên Ôn Từ mở khung chat với Chu Vụ, gõ: “Xin lỗi, em nghĩ lại, ngày mai có thể…” Khoan đã, vừa mới cúp máy đã đổi ý, có phải quá rõ ý định không? Ôn Từ vô thức cắn móng tay, trong lòng nhượng bộ thêm bước nữa, đổi thành: “Xin lỗi, thứ sáu gặp lại được không?” Chu Vụ trả lời rất nhanh, chỉ ba chữ: “Không được.” Ôn Từ lại nằm úp mặt xuống bàn, gương mặt vùi vào khuỷu tay, tay vẫn nắm điện thoại. Ôi… Sao lúc nãy miệng mình nhanh thế nhỉ… Nằm một lúc, Ôn Từ chậm rãi ngẩng đầu lên, lại gõ: “Vậy thứ bảy…” Ngoài cửa có tiếng động, vài giáo viên đi ăn cơm đã quay về, trong đó có người bước thẳng về phía bàn làm việc của cô. Ôn Từ như học sinh đang làm chuyện xấu, vội vàng khóa màn hình. Đợi tối về nhà hỏi lại vậy. Một phần đồ ăn được đặt lên bàn Ôn Từ, cô Lý cười nói: “Cô Ôn, tuy em bảo không ăn, nhưng chị vẫn mang cho em một phần. Thời tiết nóng thế này không muốn ăn cũng bình thường, nhưng không ăn trưa không được đâu, em gầy quá rồi.” “Cô ấy chỉ muốn cô Ôn ăn một chút thôi, để chiều vào lớp cô giảng bài có sức hơn thôi mà.” Người bên cạnh trêu đùa. Cô Lý kêu oan: “Tôi đâu có!” Ôn Từ cũng bật cười, cô vén tóc ra sau tai: “Cảm ơn cô Lý, em sẽ ăn.” Thời tiết quá nóng người ta thường không muốn ăn, hơn nữa Ôn Từ đang bận suy nghĩ chuyện khác, ăn được vài miếng đã thấy không nuốt nổi. Nhưng nghĩ tới cô Lý đặc biệt mang cho mình, Ôn Từ cố gắng ăn thêm chút nữa rồi mới bỏ cuộc. Sắp tới giờ vào lớp, Ôn Từ dọn dẹp bàn làm việc xong thì ôm sách giáo khoa đi về phía lớp học. Cô vừa ra khỏi văn phòng thì bất ngờ bị ai đó đụng mạnh vào lưng, Ôn Từ suýt ngã, chưa kịp phản ứng đã cảm thấy sau lưng ướt đẫm một mảng ngọt lịm… “Cô Ôn!” Một giọng nói non nớt hoảng hốt vang lên, “Em xin lỗi!!” Ôn Từ quay đầu lại, là một học sinh lớp cô Lý, trong tay em ấy đang cầm ly trà sữa đã đổ một nửa. Nghe thấy tiếng học sinh mình, cô Lý vội chạy ra cửa, thấy rõ tình hình liền mắng: “Em lại mang đồ ăn vặt từ ngoài vào trường! Còn chạy nhanh trong hành lang! Em xem giờ làm sao đây?! Tan học đến phòng giáo viên gặp cô! Gọi phụ huynh lên!” Cậu học sinh mắt đã đỏ hoe, Ôn Từ vội can ngăn: “Không sao đâu, quần áo ướt thôi mà.” “Cô Ôn, em không biết đâu, nó không phải lần đầu… Thôi được, còn đứng đây làm gì? Mau về lớp đi, sắp vào học rồi!” Sau khi mắng học sinh đuổi đi, cô Lý lấy khăn giấy cẩn thận lau cho Ôn Từ, lo lắng nói: “Giờ làm sao đây cô Ôn, vết này vẫn còn rõ lắm.” Hôm nay Ôn Từ mặc áo len màu cam, bên trong là áo lót màu trắng, phía dưới là quần jean thoải mái. Trà sữa đổ lên áo len cardigan, không chỉ để lại vết rõ ràng mà mùi cũng nồng. “Trong lớp còn bật điều hòa, em mặc áo ướt vào, ngộ nhỡ cảm lạnh thì sao?” Cô Lý suy nghĩ một lát, “Thế này nhé, em đứng đây đợi chị, chị chạy lên ký túc xá lấy cho em cái áo khoác, để lớp tự học mười phút.” “Không cần đâu cô Lý.” Ôn Từ nghĩ nghĩ, “… Hôm nay em còn mang theo một cái áo khoác.” Ôn Từ ngập ngừng lấy từ trong túi ra áo khoác của Chu Vụ. Dù sao mấy ngày nay cũng chưa gặp được Chu Vụ, hôm nay cô mặc, ngày mai đem đi giặt rồi trả anh cũng kịp. May mắn là cô Lý vừa nãy kịp thời chạy tới, giúp cô vắt bớt nước trên áo len, áo lót bên trong không bị ướt nhiều lắm. Ôn Từ mặc áo khoác của Chu Vụ vào, kéo khóa lên, xắn tay áo lên một chút, rồi vội vã chạy đến lớp học khi tiếng chuông vào học vang lên. Buổi chiều Ôn Từ dạy xong, cuối cùng cũng đến giờ tan học, một đám học sinh đuổi theo cô chạy ra khỏi lớp. “Cô Ôn ơi! Cô nói cho tụi em biết đi! Rốt cuộc khi nào nghỉ hè vậy ạ?” Ôn Từ bước nhanh: “Cô không biết, các em hỏi cô Lý đi.” “Cô Lý keo kiệt lắm, không bao giờ nói cho tụi em biết đâu, cô Ôn làm ơn đi ạ.” “Cô Ôn! Hôm nay áo khoác của cô ngầu quá…” Ôn Từ xoa đầu cậu học sinh vừa nói, cười đáp: “Cảm ơn em, nhưng cô thật sự không biết.” Cuối cùng cũng thoát khỏi đám học sinh, Ôn Từ đẩy xe đạp của mình ra khỏi nhà xe của trường, thở dài một hơi thật dài. Giờ tan học, xung quanh trường có nhiều học sinh, vì an toàn nên Ôn Từ thường đi bộ một đoạn rồi mới bắt đầu đạp xe. “Ôn Từ à, cô được lũ học sinh yêu quý quá.” Cô giáo dạy tiếng Anh cùng khối đi theo sau, cũng đang đẩy xe đạp. Cô giáo này họ Dương tên Vận Phi, dạy lớp 4, năm nay cùng Ôn Từ chuyển thành giáo viên chính thức, hai người bằng tuổi nhau, quan hệ cũng khá tốt. Nhà họ ở cùng một con đường, thỉnh thoảng tan học cùng giờ thì sẽ rủ nhau đạp xe về nhà. “Đâu có.” Ôn Từ cười, “Chỉ là khí chất của tôi yếu quá, bọn nó thấy dễ bắt nạt thôi.” Dương Vận Phi đẩy đẩy gọng kính, cảm thán: “Không đâu, tôi hiểu bọn nó mà. Hồi đi học tôi cũng đặc biệt thích mấy cô giáo xinh đẹp.” Ôn Từ từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ mình đẹp, những lời này cô đều cho là khách sáo, chỉ cười không đáp lại. Hai người cùng nhau đi ra cổng trường. Trường tiểu học Giang Thành dù sao cũng chỉ là phân hiệu, cổng trường không hoành tráng như trường chính, chỉ là một cổng lớn với hai lối đi nhỏ hai bên, xung quanh là các quầy ăn vặt đầy màu sắc, mùi thơm bay thoang thoảng. Dương Vận Phi bước nhanh hơn: “Ôn Từ đi nhanh lên! Không là tôi lại bị cám dỗ mất!” Ôn Từ đi theo: “Được.” “Khoan đã.” Dương Vận Phi dừng lại, “Bên kia sao có nhiều người vây quanh thế?” Ôn Từ nhìn theo hướng của Dương Vận Phi, dưới gốc cây đa trước cổng trường có một đám học sinh đang vây quanh, tất cả đều tò mò nghển cổ, xì xầm bàn tán không biết chuyện gì. Ôn Từ hơi nhón chân nhìn qua nhưng chẳng thấy gì. “Nhiều học sinh vây quanh thế này, chắc chắn là quầy đồ ăn mới ngon lắm đây!” Dương Vận Phi ngắt lời, “Không được, Ôn Từ, chúng ta phải đi xem. Lát nữa nếu tôi định mua thì nhớ ngăn tôi lại nhé, tôi đang ăn kiêng đấy.” Ôn Từ: “Thực ra không nhìn thì sẽ không thèm…” “Người càng lúc càng đông! Nhanh lên! Ôn Từ!” “Được rồi.” Hai cô giáo đẩy xe đứng ngoài đám đông, vẫn chẳng nhìn thấy gì. Dương Vận Phi khẽ ho một tiếng, quen thuộc nói: “Làm gì đấy, tan học không về nhà, cẩn thận tôi mách với các cô giáo của các em đấy.” Ôn Từ đưa tay định giữ cô ấy lại nhưng không kịp, đối phương đã lên tiếng mất rồi. Có vài học sinh nghe thấy quay đầu nhìn, đám đông cuối cùng cũng hé ra một khoảng trống. Ôn Từ chưa kịp nhìn xem bên trong có gì thì nghe thấy một tiếng sủa trong trẻo – “Gâu!” Ngay sau đó, một khối màu trắng to đùng đột nhiên nhảy ra khỏi đám đông, lao thẳng về phía Ôn Từ. Ôn Từ không kịp phòng bị, giật mình. Đang thấy khối màu trắng sắp nhảy lên người mình thì may sao nó có dây xích buộc, giới hạn phạm vi hoạt động, “khối to” đó dừng lại cách cô vài xentimét. Ôn Từ định thần lại, cuối cùng cũng nhìn rõ, đó là một con chó Samoyed. Con Samoyed này rõ ràng được nuôi rất tốt, bộ lông dày mượt sáng bóng, miệng luôn như cười, mắt long lanh, lè lưỡi thở, giờ đang sốt ruột vì không tới được chỗ Ôn Từ nên sủa nhỏ và vẫy chân. Đáng yêu quá mức. Ôn Từ nhìn mà lòng mềm nhũn, nói thì lạ nhưng dù những con chó giống này trông đều khá giống nhau, cô vẫn cảm thấy con Samoyed này có gì đó quen mắt. Ôn Từ rất muốn ***** nó, cô ngước mắt lên, định xin phép chủ nhân của nó. Dây xích của Samoyed bị kéo nhẹ, chủ nhân lười biếng lên tiếng: “Ngoan nào, đừng nhảy.” Tim Ôn Từ như ngừng đập một nhịp. Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao mình thấy đôi mắt con chó này quen thuộc. Chu Vụ mặc áo ba lỗ đen, quần túi hộp màu xám, tay đeo dây xích chó, lúc này đang ngồi trên ghế đá thấp dưới gốc cây đa. “Hóa ra không phải quầy đồ ăn.” Dương Vận Phi đảo mắt nhìn cánh tay rắn chắc của Chu Vụ, âm thầm nuốt nước bọt, rồi nhìn lên mặt anh. Sau đó, cô quay sang thì thầm với Ôn Từ: “Nhưng trông còn ngon hơn cả đồ ăn.” Ôn Từ: “…” Chu Vụ ngồi tư thế lười nhác, lưng hơi cong nên mới bị đám đông che khuất. Anh kéo Samoyed lại gần một chút rồi chậm rãi ngẩng mắt lên. “Cô Ôn.” Thấy vẻ mặt ngây người của Ôn Từ, anh nhướng mày, tỏ vẻ bất ngờ, “Thật trùng hợp.” Ôn Từ: “…” Dương Vận Phi ngạc nhiên, cô nhìn qua nhìn lại hai người: “Hai người quen nhau à?” Hoàn toàn không ngờ sẽ gặp Chu Vụ ở cổng trường, Ôn Từ đầu óc trống rỗng, mãi mới thốt ra được một từ: “… Ừm.” Chu Vụ đứng dậy, chìa tay về phía Dương Vận Phi: “Xin chào. Tôi là bạn của cô Ôn.” Chu Vụ người cao, vừa đứng lên đã trở thành người nổi bật nhất trong đám đông. Dương Vận Phi ngửa cổ hít một hơi, vội vàng bắt tay anh: “Chào anh, chào anh, tôi là đồng nghiệp của Ôn Từ.” Trong lúc hai người nói chuyện, con Samoyed vẫn cứ xoay qua xoay lại trước mặt Ôn Từ, liên tục cố gắng nhảy lên người cô. “Bảo sao nó thích Ôn Từ thế, hóa ra họ quen nhau.” Dương Vận Phi cười nói. Chu Vụ buông tay ra, ậm ừ một tiếng đầy ẩn ý: “Nó nhận ra mùi hương quen thuộc.” Ôn Từ đang mặc áo khoác của Chu Vụ: “…” “Hai người định đi ăn à?” Chu Vụ như thể hỏi cho có. Ôn Từ cảm thấy da đầu căng ra. Chết rồi. “Chúng tôi á? Ai cơ? Tôi với Ôn Từ hả? Làm gì có, chúng tôi đang định về nhà.” Dương Vận Phi cười nói, “Ai lại đi ăn uống vào thời điểm nóng như địa ngục thế này chứ.” Ôn Từ: “…” Chẳng cười nổi. Cô cúi đầu, cố tìm một khe đất chui xuống bên cạnh con Samoyed đang nhảy nhót “Vậy à.” Giọng Chu Vụ nhạt nhẽo, chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên chút nào. Ôn Từ bất lực há miệng, định nói gì đó để cứu vãn tình hình thì bị người bên cạnh cắt ngang. “Anh đến đây dắt chó đi dạo à?” Dương Vận Phi nhiệt tình mời, “Cũng đi về hướng này hả? Đi cùng nhau đi, tôi với Ôn Từ vừa hay cũng về nhà.” “Không,” Chu Vụ khẽ cười, “Tôi đi hướng kia.” Dương Vận Phi tiếc nuối: “Thế à, vậy thôi vậy.” Nhìn theo một người một chó đi xa về hướng khác, Dương Vận Phi thu hồi tầm mắt, cuối cùng không kìm được sự phấn khích trong giọng nói. “Ôn Từ! Anh chàng đó là ai vậy? Đẹp trai quá!!! Là bạn cậu đúng không? Gửi WeChat của anh ấy cho tớ đi! Làm ơn đi…” “Xin lỗi.” Ôn Từ hoàn hồn, nắm chặt tay lái xe đạp. Cô quay đầu xe lại, vội vàng nói, “Vận Phi à, tớ chợt nhớ ra trong trường còn việc chưa làm xong, cậu về trước đi.” “Hả? Được thôi, vậy còn WeChat của anh ấy có thể…” Dương Vận Phi chưa nói hết câu, “Ê, Ôn Từ! Tớ chưa nói xong mà! Sao cậu đi nhanh thế!” Thấy rõ hướng Ôn Từ đi, Dương Vận Phi sững người, “Khoan đã, không phải cậu bảo còn việc trong trường sao? Sao cậu lại đi hướng đó…”

Bình Luận (0)
Comment