Giữa mùa hè tháng Bảy, tiếng ve kêu râm ran, Giang Thành bước vào những ngày oi bức kéo dài. Nhiệt độ không khí liên tục tăng cao, không gian như có những gợn sóng nhiệt, ngay cả Ôn Từ vốn không sợ nóng cũng phải bật điều hòa. Đêm *****ên nghỉ hè chính thức của Ôn Từ, Đậu Dĩ Tình gọi điện đến. Ôn Từ bật loa ngoài, đặt điện thoại lên giường. “Hu hu hu, ghen tị quá, sao cậu được nghỉ sớm thế, ngày mai tớ vẫn phải đi làm hu hu hu…” Đậu Dĩ Tình giả vờ khóc lóc. Tiểu học nghỉ hè sớm hơn cấp ba một tuần, Ôn Từ đã được giải thoát, chỉ còn lại một mình Đậu Dĩ Tình vẫn phải “chịu nóng”. Ôn Từ bật cười trước cách diễn của bạn: “Cậu cũng sắp được nghỉ rồi, chỉ còn một tuần nữa thôi.” “Một tuần dài đằng đẵng… Này, cậu đang làm gì đấy?” Ôn Từ khựng lại. Cô cúi đầu, liếc nhìn chiếc vali đang mở trên sàn, mấy chiếc mũ xếp trên bàn, và hai chiếc váy ngắn trong tay cô vừa lấy ra để thử trước gương. Dù thế nào đi nữa thì việc mới bắt đầu kỳ nghỉ đã vội vã sắp xếp hành lý đi du lịch cũng… hơi kỳ lạ. Vì thế Ôn Từ nói dối: “Đang đọc sách.” “Không hổ danh là cậu. Không sao, cứ chúi mũi vào sách đến 80 tuổi đi, tớ không phản đối đâu.” Đậu Dĩ Tình nói, “Đầu óc tớ giờ toàn nghĩ về kỳ nghỉ thôi, muốn đi chơi xa quá, muốn đến đảo, muốn lướt sóng, muốn bơi lội.” “Tớ cũng thế.” Ôn Từ khẽ thừa nhận. Đậu Dĩ Tình cười khẩy: “Thôi đi, cậu làm gì có.” “…” Giờ nói thật thì ngược lại chẳng ai tin, Ôn Từ ngước nhìn trời, thở dài ngao ngán. “Thôi được, cậu tiếp tục tận hưởng niềm vui đi, tớ phải soạn bài đây, tranh thủ mấy ngày cuối ôn lại trọng điểm cho bọn nhỏ… Khoan đã – rõ ràng là đám học trò đó thi cuối kỳ, sao lúc này chạy đến ôm chân Phật lại là tớ chứ?!” Đậu Dĩ Tình càu nhàu rồi cúp máy. Ôn Từ cười một lúc, gửi cho Đậu Dĩ Tình một sticker “Cố lên”, vừa định tiếp tục thử đồ thì một tin nhắn bật lên. [Chu Vụ: Đang làm gì vậy.] Mấy ngày nay, lịch sử trò chuyện của họ bỗng nhiên trở nên phong phú hơn. Không hiểu sao, Chu Vụ thường xuyên nhắn tin cho cô, dù nội dung trò chuyện không nhiều, nhưng so với trước đây chỉ toàn tin nhắn trong nhóm, Ôn Từ đã cảm thấy cực kỳ mãn nguyện. Tim Ôn Từ đập nhanh một nhịp, lập tức trả lời: [Đang thu xếp hành lý.] Sau những chuyện trước đây, Ôn Từ đã âm thầm quyết định, sau này cố gắng không nói dối trước mặt Chu Vụ. [Chu Vụ: Muốn xem Gia Gia không?] [Ôn Từ: Muốn ạ.] Ôn Từ vốn tưởng đối phương sẽ gửi ảnh, ai ngờ điện thoại rung lên, một cuộc gọi video đến. Ôn Từ giật mình, vội vàng chỉnh trang lại mái tóc hơi rối do vừa thử đồ, rồi nhận video. Gương mặt to tròn của Gia Gia chiếm trọn màn hình điện thoại. Chỉ cần nhìn thấy chú cún đáng yêu là tâm trạng đã tốt hơn, Ôn Từ không nhịn được cong môi cười, dịu dàng gọi: “Gia Gia.” Gia Gia sủa một tiếng “Gâu”, đuôi vừa vẫy lên thì một bàn tay lớn ấn xuống đầu nó, giọng lạnh nhạt ra lệnh: “Được rồi, tránh ra.” Ôn Từ chưa kịp phản ứng thì điện thoại đã được người bên kia cầm lấy, gương mặt đáng yêu của cún con biến thành mặt Chu Vụ. Chu Vụ vừa tắm xong, đang lau tóc. Camera hướng xuống, mi mắt Chu Vụ hơi cụp, dừng lại một lúc trong ánh mắt như trăng non của cô, rồi mới dời đi, lướt qua khung cảnh phía sau cô. Nội thất gỗ, giấy dán tường họa tiết, trên kệ sách xếp ngay ngắn, trong đó có hai tầng trưng khung ảnh. Do đang thu xếp quần áo nên tủ đồ của cô mở một nửa, bên trong quần áo được phân loại theo màu sắc và mùa, ngắn dài khác nhau. Trong toàn bộ khung hình, chỗ duy nhất lộn xộn là góc dưới bên phải lộ ra nửa chiếc vali. Căn phòng sạch sẽ, thoải mái, rất phù hợp với Ôn Từ. Ôn Từ cũng đang quan sát môi trường bên phía Chu Vụ, phía sau anh không phải căn phòng gác mái quen thuộc nữa, mà là một phòng khách rộng rãi đến mức hơi phô trương với thiết kế tối giản: “Anh đang ở ngoài ạ?” “Không, ở nhà.” Ánh mắt Chu Vụ quay lại khuôn mặt cô, “Vừa mua nhà mới, sau này không cần đi khách sạn nữa, đến thẳng đây.” Không cần đi khách sạn? Trực tiếp đến nhà Chu Vụ làm? Ôn Từ đối diện với Chu Vụ qua màn hình, biểu cảm nhất thời trông có vẻ ngốc nghếch. Cô hỏi: “Gia Gia cũng ở nhà anh sao?” “Ừ, vừa chuyển đến liền đón nó tới.” Chu Vụ liếc nhìn góc vali trong màn hình, “Sao giờ đã bắt đầu thu xếp hành lý rồi? Muốn đi chơi đến thế à?” Ôn Từ gật đầu: “Vì lâu rồi không đi du lịch.” Cô chưa nói đây là lần *****ên mình ra ngoài một mình. Chu Vụ định bảo cô đừng mang quá nhiều, nặng, phần lớn đồ dùng bên khách sạn đều có. Nhưng khóe mắt anh chợt thoáng thấy túi nilon đặt ở góc vali. Túi hé mở, đồ bên trong lộ ra trong tầm nhìn. Dù khoảng cách khá xa, thực ra không thể thấy rõ là gì, nhưng Chu Vụ đã dùng quá nhiều lần, chỉ cần nhìn màu sắc và hình dạng là có thể nhận ra. Nghe thấy vài tiếng sủa khẽ, Ôn Từ cười tươi: “Gia Gia đã quen chưa ạ?” “Cũng được.” Chu Vụ nhướng mày, qua màn hình nhìn thẳng vào cô, một lúc sau, anh bỗng bật cười. Ôn Từ bị nụ cười của anh làm cho ngẩn người, vừa định mở miệng thì nghe Chu Vụ hỏi với giọng lười biếng: “Sao lại nhét bộ đồ vào vali thế, cô Ôn?” “…” Ôn Từ đơ người. Cô cố che đậy bằng cách nâng màn hình điện thoại lên cao hơn, gương mặt đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Đầu óc ong ong vì xấu hổ, cô nghe thấy mình nói: “Anh không phải bảo không thích dùng bao của khách sạn, hôm nay em về nhà tình cờ đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, nên… tiện thể… mua.” Để không gây nghi ngờ cho gia đình và có thể ra ngoài thuận lợi trong kỳ nghỉ, họ đã thỏa thuận, mấy ngày nay Ôn Từ tạm thời ngoan ngoãn ở nhà. Chu Vụ kìm nén thở dài, kiềm chế ý định bảo cô đêm nay lại trèo cửa sổ một lần nữa. “Mua mấy hộp?” “… Một hộp.” “Ít quá.” Chu Vụ cười nhạt, “Mấy ngày này nếu cô Ôn còn đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, giúp tôi mang thêm một hộp nhé, cảm ơn.” Ôn Từ dịch người ra khỏi màn hình: “Được… được ạ.” Lo lắng đề phòng một hồi, may mắn lần này ra ngoài rất thuận lợi. Bố mẹ cô mấy ngày trước đã xuất phát đi tham gia hội thảo, Ôn Từ lấy được hai tấm ảnh từ giáo viên thật sự được chọn đi tập huấn, gửi cho mẹ, bà Ôn hoàn toàn không nghi ngờ gì. Ngày Đậu Dĩ Tình nghỉ hè, hai người hẹn nhau ăn sáng rồi cùng đi sân bay. Đậu Dĩ Tình tối qua trả lời tin nhắn của phụ huynh cả đêm, còn phải thu xếp hành lý, lăn lộn đến nửa đêm mới ngủ. Vừa lên taxi đã gối đầu lên vai Ôn Từ, rên rỉ: “Buồn ngủ chết mất.” Ôn Từ điều chỉnh tư thế một chút để bạn dựa thoải mái hơn. Cô xoa xoa đầu Đậu Dĩ Tình, cười nói: “Trước đây tớ đã bảo, đợi cậu nghỉ ngơi hai ngày rồi hẵng đi cũng được mà.” “Ai muốn nghỉ ngơi ở nhà chứ, tớ muốn nghỉ ngơi ở bờ biển! Tớ muốn nghỉ ngơi trên cát!” Đậu Dĩ Tình chợt nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra lẩm bẩm, “Nói đến chuyện này, sao Tần Vận vẫn chưa trả lời tin nhắn của tớ nhỉ? Cậu ta vẫn chưa gửi định vị resort cho tớ, không lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ?” Tần Vận nói muốn xem triển lãm xe, hai ngày trước đã đi thành phố mới với Chu Vụ. Ôn Từ: “Không sao đâu, chúng ta còn phải bay hai tiếng nữa, chắc trước khi chúng ta hạ cánh cậu ấy sẽ trả lời thôi.” Vừa nói xong, điện thoại của Ôn Từ bỗng reo lên, cô cầm lên xem rồi khựng lại. Cô do dự một lát, định từ chối cuộc gọi thì Đậu Dĩ Tình nghe tiếng nhìn sang, thắc mắc: “Sao Chu Vụ lại gọi video cho cậu?” Ôn Từ dừng tay: “… Không biết, có thể bấm nhầm đi.” “Sao cậu không nghe?” Ôn Từ đành phải căng thẳng bắt máy. Nhìn rõ hình ảnh trên điện thoại, biểu cảm của Ôn Từ cứng đờ. Tình huống lo lắng nhất vẫn xảy ra. Trong video, Chu Vụ không nhìn màn hình, rõ ràng là sau khi gọi video cho cô thì tiện tay để điện thoại sang một bên. Anh không mặc áo, đang quay lưng về phía cô pha cà phê, đường nét cơ bắp trên lưng rõ ràng, mượt mà. Tóc anh rối bời có vẻ hơi tùy ý, trông như vừa mới tỉnh ngủ: “Đã xuất phát đi sân bay chưa?” Cảm nhận được ánh mắt tò mò của người bên cạnh, Ôn Từ não báo động căng thẳng. Cô cứng ngắc trả lời: “Vâng…” “Gửi tôi ảnh thông tin vé máy bay, tôi đi đón em. Tối nay…” “Em và Dĩ Tình đang ở trên taxi ạ!” Ôn Từ vội vàng cắt ngang lời anh, dùng giọng như khi đi học, “Cô ấy đang ở cạnh em! Chúng em còn khoảng mười phút nữa là đến sân bay! Dự kiến khoảng 3 giờ chiều đến thành phố mới ạ!” Chu Vụ: “…” Đậu Dĩ Tình: “…” Chu Vụ xoay người, đối diện với hai đôi mắt trong video. May mà điện thoại không đặt quá xa, chỉ lộ ra nửa thân trên của Chu Vụ. “Tối nay tổ chức BBQ, có muốn ăn gì không? Lát nữa đi đón các em tiện thể mua luôn.” Chu Vụ nói nốt câu dang dở. “Thịt bò thịt heo thịt dê, tất cả các loại thịt đều cho tôi một phần nhé, cảm ơn cậu.” Đậu Dĩ Tình lập tức gọi món. Ôn Từ: “… Em gì cũng được ạ.” “Được.” Chu Vụ nói nhạt, “Chiều gặp.” “… Chiều gặp ạ.” Ôn Từ cúp video, màn hình tắt, qua màn đen cô và Đậu Dĩ Tình nhìn nhau vài giây. Đậu Dĩ Tình: “Gọi video thì thôi đi, sao cậu ta chưa mặc áo đã gọi cho cậu vậy?” “Không biết,” Ôn Từ ngập ngừng, “Có lẽ… là thói quen của anh ấy, anh ấy trước đây du học ở Mỹ mà? Có thể bên nước ngoài không để ý mấy cái này.” Đậu Dĩ Tình vừa nảy sinh nghi ngờ, nghĩ lại cũng thấy có lý, lần trước ở tiệc sinh nhật Tần Vận cũng toàn là đám con trai để trần vai. Tuy nhiên Chu Vụ vẫn có chút khác với đám đó. Cô liếc nhìn tài xế taxi phía trước, ghé sát vào tai Ôn Từ, thì thầm: “Trời ơi, lúc nãy cậu thấy cơ bắp của Chu Vụ không?” “Thấy.” “Tớ nói trước nhé, tớ không thích mấy anh cơ bắp đâu, nhưng cơ bắp kiểu của Chu Vụ vừa phải lắm, cậu hiểu không? Không phô trương cũng không gầy gò, nhìn thích mắt lắm, còn có cái ngực ấy—” Đậu Dĩ Tình tấm tắc, “Tớ từng lướt thấy trên app, người ta nói cơ bắp chạm vào rất thích, mềm mại, không biết có thật không nhỉ.” Ôn Từ hồi tưởng một chút: “… Đúng vậy.” Điện thoại Đậu Dĩ Tình reo lên, cô liếc nhìn rồi cười khẩy: “Giờ Tần Vận mới trả lời tin nhắn của tớ, trả lời muộn còn hơn không trả lời, đến lượt tớ không thèm để ý cậu ta nữa.” Đậu Dĩ Tình bị phân tâm, cuối cùng không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa. Mới ra khỏi nhà đã hãi hùng khiếp vía thế này, Ôn Từ nhắm mắt, thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, ở thành phố mới cô nhất định phải cảnh giác, cảnh giác và cảnh giác hơn nữa, tuyệt đối không được để lộ chuyện gì trước mặt Dĩ Tình.