Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông

Chương 23

“Sao lúc nãy còn nói tối nay đi nhà hàng Tây ăn bít tết ở bờ biển, mà giờ đột nhiên lại thành nướng BBQ vậy?” Trong siêu thị, Tần Vận đẩy xe đi theo và hỏi người đang cúi đầu chọn thịt ở kệ hàng phía trước. Chu Vụ không ngẩng đầu lên: “Đột nhiên muốn ăn thôi.” Tần Vận: “Được rồi. Vậy gọi người ta mua giúp không phải xong à, nhất định phải hai đứa mình đích thân đi chọn thịt sao?” Không có cách nào, lỡ nói ra miệng rồi, lát nữa đón người mà trong tay không có gì thì không giải thích được. Chu Vụ tùy tiện cầm mấy miếng thịt có giá đắt nhất ném vào xe: “Không muốn đi dạo thì về xe ngồi chờ.” “Thôi, tao tiện thể mua ít đồ ăn vặt, tối xem phim ăn, mấy đứa con gái không phải đều thích ăn mấy thứ đó sao — nhất là Đậu Dĩ Tình, hồi cấp ba ngày nào cũng ăn vụng trong lớp, khoan đã, sao hồi đó cổ không nhớ tên tao nhỉ?” Tiếng WeChat vang lên, cắt ngang lời lải nhải của Tần Vận, cậu ta cúi đầu nhìn, sửng sốt. “Sao vậy? Sao Đoạn Vi đột nhiên nhắn tin hỏi tao là gần đây mày có đi lại gần với cô gái nào không?” Chu Vụ vẫn không nhìn lên: “Đừng quan tâm đến cô ta.” “Dù tao có muốn quan tâm cũng không được, dạo này bên cạnh mày ngoài cô thư ký ra còn có ai đâu?” Tần Vận băn khoăn, gõ tin nhắn trả lời không biết, “Cổ hỏi tụi mình đang ở đâu, nói muốn tới tìm, tao có nên nói không?” Chu Vụ bình thản nhắc nhở: “Lúc mày hẹn Đậu Dĩ Tình, đâu có nói sẽ có người khác.” Tần Vận suy nghĩ: “Cũng đúng… Thôi, nhìn lần trước ngày kỷ niệm thành lập trường họ còn chẳng nói mấy câu, chắc không thân thiết lắm, lỡ đến lúc đó ai cũng không vui thì phiền.” Từ chối khéo Đoạn Vi xong, Tần Vận đẩy xe đuổi theo Chu Vụ, vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm thằng bạn. “Làm gì?” Chu Vụ liếc nhìn. “Không, tao chỉ thấy dạo này mày có vẻ không còn nhớ Đoạn Vi nhiều như trước nữa.” Chu Vụ nói: “Là không nhiều như mày nhớ thôi. Tao cần nhắc mày là tao với cổ chia tay mấy năm rồi không?” “Vậy sao mày vẫn ở khách sạn nơi cổ làm đám cưới? Còn ngày cổ kết hôn, mày uống nhiều vậy, còn nói với cổ…” Tiếng chuông điện thoại ngắt lời Tần Vận. Chu Vụ bắt máy, là điện thoại công việc, anh nói ngắn gọn hai câu rồi cúp máy, hỏi: “Mày vừa nói gì?” Tự thấy nhắc lại mấy chuyện này không hay ho gì, Tần Vận lắc đầu: “Không có gì, đi, qua khu đồ ăn vặt dạo một vòng.” Ra khỏi siêu thị, họ xếp các túi đồ lớn nhỏ vào cốp xe rồi lái đến sân bay trước giờ máy bay hạ cánh. Mùa hè là cao điểm du lịch, Tân Thành là đảo du lịch nổi tiếng nên người đông nghịt, cứ từng đợt từng đợt người trào ra ở cửa đến. Tần Vận cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại cho Đậu Dĩ Tình: “Đậu Dĩ Tình, tớ đến rồi nè, đang đứng ở cửa ra đây, là thằng đẹp trai nhất trong đám người này, cậu vừa ra là thấy tớ liền.” Vài phút sau, cửa kính tự động mở ra, dòng người ùa ra. Chu Vụ thoáng nhìn đã thấy Ôn Từ đi ra từ đám đông. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài rộng kiểu dây đeo thanh nhã, tóc dài xõa ngang vai, tóc mái được kẹp gọn sau tai, làn da trắng hơn những người xung quanh vài độ. Ôn Từ cũng gần như ngay lập tức nhìn thấy anh. Ánh mắt hai người chạm nhau, Chu Vụ khẽ nhướng mày với cô, ngay sau đó, Ôn Từ vội vã dời mắt đi, nhìn về phía Tần Vận bên cạnh anh. Chu Vụ: “?” Tần Vận lập tức vẫy tay: “Đậu Dĩ Tình! Bên này!” Đậu Dĩ Tình ăn mặc rất thoải mái trẻ trung, áo trắng không tay cùng quần short đơn giản, thân hình khỏe khoắn cân đối. Nghe thấy tên mình, cô đảo mắt một cái rồi nhanh chóng bước về phía họ. Ôn Từ hai tay nắm cán vali, chạy nhỏ theo sau. Chiều cao của Ôn Từ chỉ miễn cưỡng được 1m6, người hơi gầy, chiếc vali 24 inch đứng bên cạnh cô trông còn to hơn người, đẩy lên nhìn rất vất vả. Tần Vận cười khẽ: “Thấy chưa, tớ nói rồi mà, thằng đẹp trai nhất trong đám người, cậu vừa ra là thấy…” Đậu Dĩ Tình gật đầu: “Đúng vậy, đẹp trai quá trời luôn, Chu Vụ.” Chu Vụ mỉm cười: “Cảm ơn.” Tần Vận tức cười: “Đậu Dĩ Tình, cậu có lương tâm không vậy, tớ cố ý ra tận sân bay đón cậu…” Đậu Dĩ Tình: “Cảm ơn, lần sau đừng tới nữa, tớ thật không muốn cả sân bay đều biết tên tớ đâu.” “OK, chúc mừng, cậu đã thành công chọc tức tài xế hôm nay rồi đấy — Ê! cậu đi đâu đấy? Bãi đỗ xe ở bên này!” “Bắt taxi.” “Đâu phải ý tớ là vậy…” Hai người vẫn như xưa, gặp mặt là cãi nhau, nhưng không khí căng thẳng rõ ràng đã nhẹ đi nhiều so với trước. Chu Vụ lười can thiệp, anh đưa tay về phía người bên cạnh, định đỡ lấy vali trong tay cô. Ôn Từ nhanh chóng kéo vali sang một bên, khiến Chu Vụ chạm vào khoảng không. “Em tự đẩy được.” Ôn Từ lịch sự cười với anh, “Cảm ơn anh.” Ôn Từ đẩy vali đuổi theo hai người đang ồn ào phía trước, Chu Vụ nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh của cô vài giây, bỗng nhiên hiểu ra, khẽ quay mặt đi cười nhạt một tiếng, chậm rãi đi theo sau. Từ cửa ra sân bay đến bãi đỗ xe có một đoạn ngắn, buổi trưa vừa qua, ngoài trời vẫn nắng gắt. Đậu Dĩ Tình lấy tay che trán, cảm thấy mình bị lừa, đâu phải tránh nóng, rõ ràng còn nóng hơn Giang Thành! Cô định quay lại xin Ôn Từ tờ giấy lau mồ hôi, mới phát hiện hai người phía sau đã tụt lại một đoạn dài. Trong bãi đỗ xe, xe cộ qua lại, Ôn Từ bị mấy chiếc xe chặn đường một chút, tay còn phải đẩy vali cồng kềnh nên bước chân chậm chạp. Chu Vụ khoanh tay đi theo sau cô, chân dài nhưng bước còn chậm hơn cô. Ánh nắng kéo dài bóng anh, vừa vặn phủ bóng râm lên người Ôn Từ phía trước. Tần Vận ném vali của Đậu Dĩ Tình vào cốp xe, quay đầu liếc nhìn họ một cái, rồi vui vẻ nói: “Chu Vụ, dù gì cũng là bạn học cấp ba, sao không giúp người ta đẩy vali một chút?” Chu Vụ trả lời không đầu không đuôi: “Không biết.” “?” Tần Vận định hỏi “không biết” là cái quỷ gì thì Ôn Từ đã đi nhanh tới: “tớ tự đẩy được, chỉ là một đoạn đường ngắn thôi. Cốp xe còn chỗ để được không ạ?” Tần Vận tránh ra để lộ cốp xe rộng rãi: “Đùa à, nhét thêm hai người nữa còn được.” Ôn Từ nói tốt, cô thu cán vali lại, nắm tay cầm, cố gắng nhấc lên. Vali chỉ rời mặt đất được một giây rồi lại rơi xuống. Ôn Từ lúng túng, vali của cô quả thật hơi nặng quá, lúc nãy ở khu nhận hành lý cũng phải nhờ Đậu Dĩ Tình giúp mới nhấc được xuống. Ôn Từ định dùng sức lần nữa thì trọng lượng trong tay bỗng biến mất, mùi gỗ chanh quen thuộc thoang thoảng, ngón tay bị chạm nhẹ một cái rồi rời đi. Chu Vụ bỏ vali của cô vào xe, nghiêng đầu hỏi như không để ý: “Vali nặng vậy, đựng gì thế?” Ôn Từ: “…” “Đựng sách, một đống sách! Còn có laptop công việc của cậu ấy nữa!” Đậu Dĩ Tình nói không hiểu nổi, “Sao lại có người mang mấy thứ này đi du lịch chứ!” “… Chỉ mang vài cuốn thôi.” Ôn Từ nói. Chu Vụ khen: “Cô Ôn vẫn luôn yêu học tập như vậy.” Ôn Từ há miệng, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu khô khan: “Ừ.” Đậu Dĩ Tình bị say máy bay nên đã thương lượng để ngồi ghế phụ phía trước. “Đậu Dĩ Tình à, cậu đúng là bị phân liệt thật đấy. Hồi đi học thì ăn mặc kiểu này, giờ lại…” Tần Vận vừa lái xe vừa liếc nhìn đôi chân của cô bạn rồi vội thu ánh mắt lại. Đậu Dĩ Tình khoanh chân lại: “Chuyện ăn mặc của gái đẹp không phải việc cậu phải lo.” “Gái đẹp? Ai cơ? Ôn Từ hả?” Tần Vận chống trả lại, nói xong liếc nhìn gương chiếu hậu. Chu Vụ và Ôn Từ ngồi ở ghế sau, một bên trái một bên phải, ai nấy đều nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa họ là một khoảng cách dài. “Lúc trước thấy hai người cùng về nhà, ở buổi tiệc còn ôm nhau thắm thiết thế kia, tưởng hai người thân lắm chứ.” Tần Vận phá vỡ bầu không khí im lặng ở ghế sau, “Hóa ra không phải.” “Cùng về nhà á?” Đậu Dĩ Tình hỏi. Tần Vận giải thích: “Con gái của em họ tớ học cùng lớp với Ôn Từ. Hôm trước có chút chuyện rắc rối nên nhờ cô ấy giúp, mời cô ấy ăn bữa cơm, xong Chu Vụ đưa cô ấy về.” “Tụi em ở gần nhau.” Ôn Từ vội nói, “Lần trước ở buổi tiệc… em say nên mới thế, tụi em không thân lắm đâu.” Chu Vụ nhướng mày, quả nhiên, lại bắt đầu giả vờ không thân thiết với anh rồi. “À đúng rồi, sao lúc nãy cậu đột nhiên gọi video cho Ôn Từ vậy? Lại còn chưa mặc áo nữa.” Đậu Dĩ Tình quay đầu lại, tò mò nhìn về phía Chu Vụ. Tần Vận: “Chưa mặc áo?!” Cảm nhận được người bên cạnh căng vai lên, Chu Vụ bình thản giải thích: “Gọi nhầm. Nhưng đã gọi rồi thì tiện thể hỏi luôn.” Đậu Dĩ Tình gật đầu: “À vậy à.” Tần Vận cười nói: “Ôi, còn có chuyện này nữa… Không sao, chơi chung lần này là thân thôi. Đúng không Chu Vụ?” Chu Vụ nửa cười không cười nhìn những cây dừa vụt qua ngoài cửa sổ: “Phải không?” – Suốt chặng đường, Chu Vụ không mở miệng lấy một lời. Trên đường Đậu Dĩ Tình thỉnh thoảng hỏi Ôn Từ vài câu, sau khi trả lời xong, Ôn Từ không nhịn được lén nhìn người bên cạnh, chỉ thấy được đường cằm lạnh lùng của anh. Xe đến làng du lịch, Ôn Từ xuống xe đi lấy hành lý. Khi chạy đến cốp xe thì Chu Vụ đã lấy hành lý của cô ra và đưa cho nhân viên khách sạn. “Cảm ơn anh.” Cô vội nói. Chu Vụ xoay lưng về phía cô, chỉ ậm ừ một tiếng nhạt nhẽo. Ôn Từ nhìn tấm lưng rộng thẳng của anh, một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ ập đến. Cô ngẩn người một lúc, cho đến khi bị Tần Vận cắt ngang. “Đói quá.” Tần Vận đề nghị, “Để tớ bảo người ta mang hành lý lên phòng, chúng ta đi ăn BBQ trước đi.” Đậu Dĩ Tình vui vẻ nhận lời mời nghỉ dưỡng của Tần Vận, lý do lớn nhất là vì Tần Vận nói sẽ bao ăn ở và vui chơi. Nhưng cô không ngờ đó lại là một khách sạn xa hoa đến vậy — Mỗi phòng đều là biệt thự riêng ven biển, có bể bơi vô cực riêng, suối nước nóng, thậm chí còn có một khu vườn cỏ rộng gấp rưỡi phòng học. BBQ được tổ chức trên sân thượng trong vườn. Vì là người khéo tay, Đậu Dĩ Tình phụ trách nướng BBQ, Ôn Từ đứng bên cạnh phụ giúp mở đồ. Đến khi BBQ được dọn lên bàn, trời đã dần tối, hoàng hôn ở bãi biển rực rỡ hơn trong thành phố nhiều, ánh hoàng hôn đỏ ẩn sau những đám mây đen, tỏa ra ánh sáng vàng rực. Trên bếp nướng vẫn còn vài xiên thịt, Đậu Dĩ Tình và Tần Vận đang bàn về lịch trình ngày mai, Ôn Từ không chú ý lắm, cô nhân lúc trời tối liếc nhìn người bên cạnh. Chu Vụ lười biếng ngồi tựa ghế, cúi đầu chơi điện thoại, đôi chân dài duỗi thoải mái, từ khi ngồi xuống chưa nói câu nào, cũng chẳng ăn gì, trông có vẻ thiếu hứng thú. Không hiểu sao, cô cảm thấy Chu Vụ có vẻ không vui. Sáng nay lúc gọi video còn bình thường, trên đường đã xảy ra chuyện gì sao? Ôn Từ cắn một miếng bắp trong tay, kìm nén xung động muốn nhắn tin hỏi thăm. Chu Vụ đang chơi một game mobile nào đó, sau khi phá kỷ lục một cách qua loa, anh đột nhiên thấy chán, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện đĩa BBQ trước mặt mình dường như nhiều hơn. Anh mở một ván mới, thỉnh thoảng liếc mắt không để lộ, vừa hay thấy Ôn Từ từ chỗ bếp nướng bưng thêm một đĩa thức ăn lại, rồi nhân lúc Đậu Dĩ Tình và Tần Vận đang cãi nhau không để ý bên này, lén đặt vào đĩa trước mặt anh. Chu Vụ bật cười. Người bên cạnh vẫn ngồi im không động đậy, chẳng ăn gì cả. Ôn Từ suy nghĩ một lát, lại một lần nữa khởi động chiến dịch vận chuyển bí mật lần thứ ba. Lần này cô chọn ít rau củ, và còn có hàu nướng bọc giấy bạc với tỏi băm. Món sau khá nóng, bên trong còn có dầu sôi, Ôn Từ phải dùng giấy lót mới có thể nhấc được góc chén giấy bạc lên. Đang định đặt xuống trước mặt Chu Vụ, người bên cạnh đột nhiên bất ngờ nhấc tay lên, va ngay vào Ôn Từ. Ôn Từ chưa kịp phản ứng, chén hàu nướng tỏi băm đã đổ hết lên người Chu Vụ. Chu Vụ khẽ hít một hơi. “Xin lỗi, xin lỗi, em không cẩn thận…” Ôn Từ ngây người, lập tức rút khăn giấy phủi đồ ăn trên áo Chu Vụ, rồi vén áo anh lên, muốn xem có bị bỏng không, nhưng ánh đèn quá mờ, chẳng thấy rõ gì cả, nên theo bản năng cô dùng ngón tay tìm chỗ nóng, từng chút một xác nhận trên bụng anh, “Anh có bị bỏng không? Chỗ nào nóng? Có đau không?” Không nhận được câu trả lời, cô lo lắng ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Chu Vụ. Không còn là vẻ lạnh nhạt ban nãy nữa. Chu Vụ như mọi khi, trong mắt mang theo nụ cười lười biếng, nhìn thẳng vào cô. “Không sao, không nóng. Chỉ là —” Chu Vụ cụp mắt, liếc nhìn vạt áo bị vén lên của mình và những ngón tay của Ôn Từ đang nhẹ nhàng chạm lên đó, lịch sự hỏi, “Cô Ôn này, chúng ta đâu có thân, cô làm vậy không hay lắm đâu?”

Bình Luận (0)
Comment