Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông

Chương 24

Ôn Từ theo hướng ánh mắt của anh nhìn xuống. Khu vườn được thắp sáng bởi vài ngọn đèn, ánh sáng dìu dịu hắt qua từ một góc, càng làm nổi bật đường nét rõ ràng của cơ bụng Chu Vụ. Làn da của Chu Vụ ngăm đen hơn cô nhiều, khi Ôn Từ đặt ngón tay lên, sự tương phản càng rõ rệt. Xung quanh bỗng im lặng đến kỳ lạ. Cảm nhận được hai luồng ánh mắt nóng rực sau lưng, Ôn Từ giật mình rụt ngón tay lại, vội đứng thẳng người. “Xin lỗi.” Cô lúng túng nói, “Em chỉ muốn xem anh có bị bỏng không thôi.” Chu Vụ kéo thẳng lại áo: “Không sao đâu.” “… Vậy có bị nóng không?” Cô vẫn khăng khăng hỏi. “Không,” Chu Vụ khẽ cười, “Không nóng lắm đâu.” Ôn Từ lúc này mới yên tâm, ngồi về chỗ cũ, đối diện với hai ánh mắt đang nhìn về phía mình. Thấy cảnh vừa rồi, Đậu Dĩ Tình ngừng nhai, một lúc sau giơ ngón cái về phía Ôn Từ. “Sáng mới nói xong, tối đã dám sờ luôn.” Đậu Dĩ Tình khen ngợi, “Khả năng hành động của cậu luôn nhanh nhạy thật.” “Chuyện gì vậy?” Chu Vụ tò mò lên tiếng. Ôn Từ chưa kịp ngăn lại thì Đậu Dĩ Tình đã kể: “Thì sáng nay, tình cờ nhìn thấy cậu… Bọn mình có bàn luận xem cơ bắp là mềm hay cứng.” Chu Vụ nhìn về phía Ôn Từ, hỏi với vẻ thờ ơ: “Cô Ôn chưa từng sờ thử à?” Ôn Từ: “…” Ôn Từ: “Chưa ạ.” Ôn Từ không dám nhìn anh, nhưng cô nghe thấy tiếng Chu Vụ cười. “Nghĩa là sao? Tớ cũng có cơ bắp đấy chứ!” Tần Vận vén áo lên, hào phóng nói, “Đậu Dĩ Tình, đến đây, sờ thử đi.” “?” Đậu Dĩ Tình che mắt lại, bình thản đáp, “tớ đã bảo cậu rủ tôi đi nghỉ chắc chắn có mưu đồ gì đó mà. Nếu không dừng lại, tớ sẽ kiện anh quấy rối tình dục đấy.” “???” Tần Vận vừa tức vừa buồn cười, quay sang người còn lại, “Ôn Từ, đến đây nào làm chứng giúp tớ, cậu xem, tôi có cơ bụng đúng không? Không phải là còn cường tráng hơn cả Chu Vụ sao? Không đẹp hơn Chu Vụ à??” Nghe thấy tên mình, Ôn Từ theo phản xạ ngẩng đầu lên. Vừa kịp liếc qua thì đã bị bàn tay Chu Vụ che mắt lại. Chu Vụ hạ tay xuống, ra hiệu với Đậu Dĩ Tình: “Cứ kiện đi, phí luật sư tôi lo.” “Này, tôi là đàn ông, khoe chút cơ bụng sao lại thành quấy rối tình dục được? Ngày mai tôi còn định mặc quần bơi đấy, có gan thì lúc đó đừng ai nhìn nhé!” Tần Vận vừa tức vừa cười, “Chu Vụ, tao chỉ sợ Ôn Từ nhìn thấy, rồi phát hiện ra tao đẹp trai hơn cậu thôi——” “Không phải vậy.” Ôn Từ lên tiếng. Tần Vận: “Gì cơ?” Ôn Từ nắm lấy tay Chu Vụ, kéo xuống một chút để lộ đôi mắt của mình. Cô đánh giá cơ bụng Tần Vận thêm lần nữa, rồi phán xét một cách công tâm: “Xin lỗi, tớ thấy không đẹp bằng Chu Vụ.” Tần Vận: “Cậu——” Đậu Dĩ Tình: “Thua rồi!” Tần Vận: “Các cậu——!!” Chu Vụ quay mặt đi, bật cười khúc khích. Khi Ôn Từ buông tay ra, Chu Vụ rút tay về, nhân lúc hai người kia đang cãi nhau, anh khẽ xoa đầu cô. Ôn Từ chưa kịp phản ứng thì Chu Vụ đã trở về tư thế ban đầu. Cảm nhận được chút cảm xúc không vui quanh người anh dường như đã tan biến, Ôn Từ cũng vô thức thả lỏng người. Cô khẽ nghiêng người về phía Chu Vụ: “Anh có muốn đi thay quần áo không?” “Không cần đâu, không sao.” Chu Vụ cầm lấy một xiên que nướng, bất chợt nói, “Cô Ôn này, khi nào chúng ta mới thân thiết hơn được?” Ôn Từ hơi giật mình: “Gì ạ?” “Ý tôi là, làm quen thân thiết hơn một chút.” Giọng Chu Vụ lười biếng, “Cứ giả vờ xa cách thế này phiền lắm, em còn chẳng chịu nói chuyện với tôi nữa.” “…” Trên máy bay hôm nay, Ôn Từ đã suy đi tính lại, muốn không bị phát hiện thì cách an toàn nhất là ít nói chuyện. Cô đã thực hiện suốt một buổi chiều, nhận ra cách này quả thật an toàn thật, nhưng như vậy thì ít nhất một nửa kỳ nghỉ sẽ trở nên rất nhạt nhẽo, rất khó chịu. Không nói chuyện với Chu Vụ thật chẳng vui vẻ gì, nhìn bóng dáng anh mà không được nói chuyện thì thật khổ sở. Trái tim vốn trĩu nặng cả ngày giờ lại đập rộn ràng, Ôn Từ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.” Sau bữa tối, Ôn Từ và Đậu Dĩ Tình tạm thời trở về biệt thự của họ. Vừa tắm xong và định thu dọn vali, Ôn Từ giật mình khi Đậu Dĩ Tình đột ngột đẩy cửa bước vào. Cô vội vàng đóng sập vali lại. Đậu Dĩ Tình không để ý điều đó, ôm gối chạy vào: “Cứu với! Ôn Từ ơi! Cậu đoán xem cái gối này giá bao nhiêu?” Ôn Từ vẫn giữ tay trên nắp vali, hỏi cho có: “Bao nhiêu?” “Trên mạng bán 3 triệu 988.” Đậu Dĩ Tình nói không cảm xúc. “Thề luôn, sữa tắm ở đây còn đắt hơn kem nền của tớ. Tớ mới search giá phòng, mùa cao điểm này một đêm ở biệt thự này là 68 triệu. Tớ phải đấu tranh với tên tư bản Chu Vụ này mới được…” “Sao không phải với Tần Vận?” Ôn Từ hỏi ngược lại. “Vì khách sạn này Chu Vụ có cổ phần, nên chúng ta ở free. Tần Vận nói cho tớ biết đấy.” Đậu Dĩ Tình ôm gối than trời, “Lương tớ có 4 triệu 8! Ghét nhà tư bản quá!!!” Điện thoại Ôn Từ rung lên, là tin nhắn từ “nhà tư bản”: [Chu Vụ: Em qua được không?] Tim Ôn Từ đập thình thịch, vội vàng nhắn lại “Được”, miệng thì nói: “Tớ cũng ghét… À Dĩ Tình này, tớ… tớ hơi mệt, muốn ngủ trước.” “Hả?” Đậu Dĩ Tình liếc đồng hồ, “Sinh học của cậu thế nào thế, chưa đến 9 giờ đã đòi ngủ?” “Chắc… chắc tại đuổi máy bay, nên giờ buồn ngủ quá.” Ôn Từ vừa nói vừa cố tình ngáp một cái thật to. Đậu Dĩ Tình nhìn cái ngáp giả tạo đó mà sững người: “… Thôi được, vậy cậu ngủ trước đi. Sáng mai tớ gọi cậu dậy ăn sáng nhé, khách sạn xịn thế này buffet sáng chắc ngon lắm.” “Ừ.” Ôn Từ gật đầu, “Ngủ ngon.” Khi Đậu Dĩ Tình đóng cửa rời đi, Ôn Từ thở phào nhẹ nhõm. Cô mở vali ra một lần nữa, cẩn thận lén lút lấy ra một cái túi. Định bước ra cửa thì nhìn thấy bóng mình trong gương, cô dừng lại. Tối nay cô đang mặc bộ đồ ngủ họa tiết gấu, áo quần rời – nhìn thế nào cũng không gợi cảm chút nào. Ôn Từ quay lại, thay sang váy ngủ màu trắng có dây đeo. Váy ngủ không có túi, Ôn Từ đành phải cầm túi trên tay. Sau khi chắc chắn Đậu Dĩ Tình đang tắm, cô tắt đèn phòng, khóa cửa, đi qua sân dài, rón rén ra khỏi cửa gỗ lớn của biệt thự. Dù Chu Vụ và Tần Vận không ở chung biệt thự nhưng cũng rất gần, ba căn biệt thự của họ đều liền kề nhau. Lối đi ngoài biệt thự được thiết kế như đường mòn trong rừng núi, hai bên là cây cối xanh um, tiếng ve kêu liên hồi bên tai. Lo ngại trang phục không được đàng hoàng và sợ người qua đường nhìn thấy, Ôn Từ chạy nhanh đến trước cửa biệt thự của Chu Vụ như một tên trộm vậy. Cô ôm ngực, cố kiểm soát nhịp tim đang đập loạn, đưa tay bấm chuông cửa nhà Chu Vụ. Ngay lập tức, một luồng ánh sáng trắng bất ngờ chiếu thẳng vào người cô. “Ai đấy? Ôn Từ à?” – Trong biệt thự, Chu Vụ cúi đầu lau tóc, cầm điện thoại gõ: Lấy cái áo choàng màu đen– Chưa gõ xong thì chuông cửa reo. Biết ai đến, Chu Vụ không cần xem camera chuông cửa, trực tiếp mở cổng ngoài, rồi đứng ở hiên biệt thự chờ. Cửa biệt thự mở ra, Ôn Từ đứng ngoài với vẻ mặt hoảng hốt, nhìn anh với đôi mắt bối rối. Chu Vụ chỉ nghĩ cô lén đi ra nên mới sợ thế, anh liếc nhìn chiếc váy ngủ ren mỏng manh trên người Ôn Từ, kéo một cái, đưa tay định nắm lấy cô — nhưng lại bị nhét vội một vật vào tay. Chu Vụ cúi đầu nhìn cái túi trong tay, bật cười: “Ôn Từ này, đừng nói là em chỉ mang một cái…” “Sao không vào đi?” Giọng Tần Vận vọng từ bên ngoài vào, “Đứng ở cửa nói gì thế?” Chu Vụ: “…” Trong phòng khách biệt thự nhà Chu Vụ, bốn người đang ngồi trên sofa, không khí có phần căng thẳng. Tần Vận ngồi ở bên trái sofa lên tiếng: “Không phải, tớ đã nói là tối nay muốn xem phim mà. Lúc trưa đi siêu thị mua thịt tớ còn nhắc cậu đó, có mua cả một túi đồ ăn vặt nữa.” Chu Vụ khẽ giật mí mắt, nghĩ thầm: “Sao lại phải xem ở phòng tao?” “Dĩ nhiên là vì căn biệt thự mày to nhất rồi.” Dù biệt thự của họ ở cạnh nhau, nhưng căn của Chu Vụ có kiến trúc đẹp nhất, chỉ riêng bể bơi ngoài trời đã gần bằng diện tích nhà Ôn Từ. “Vậy cho tớ hỏi…” Ngồi bên phải sofa, Đậu Dĩ Tình vừa được Tần Vận gọi đến, đang đắp mặt nạ và khoanh tay nhìn người bạn thân vừa chúc ngủ ngon với mình đang ngồi ở sofa bên cạnh: “Thế còn cô này, vì sao lại có mặt ở đây?” Ngồi giữa sofa, Ôn Từ khoác áo của Chu Vụ, đắp chăn trên đùi: “…” Cô chỉ muốn biến mất khỏi đây. Đầu Ôn Từ đã trống rỗng. Khi ánh đèn từ điện thoại của Tần Vận chiếu vào người, cô cảm giác như mình đã bị đưa đến một thế giới khác. Cô há miệng *****, không thốt nên lời… “Cô ấy đến đưa thuốc bỏng cho tôi.” Chu Vụ bên cạnh lên tiếng với giọng điệu bình thản. Tần Vận: “Cậu không phải không bị bỏng sao?” “Lúc đó tối quá không thấy rõ, về nhà mới phát hiện đỏ một mảng.” Chu Vụ nói dối trôi chảy đến mức tự nhiên, không để ý Ôn Từ bên cạnh nghe xong liền nhanh chóng liếc nhìn anh. Đậu Dĩ Tình đầy vẻ nghi hoặc. Đúng là Ôn Từ ra ngoài thường mang theo một số thuốc cấp cứu, nhưng cô vẫn thấy kỳ lạ. Cô đánh giá Ôn Từ: “Lúc nãy cậu mặc bộ đồ ngủ này à? Sao tớ nhớ cậu mặc bộ pijama họa tiết gấu hai mảnh đâu?” Chu Vụ hơi nhếch đuôi lông mày, liếc mắt nhìn sang bên cạnh. Ôn Từ câm nín, đỏ tai, từ bỏ việc giãy giụa trước mặt Chu Vụ: “Bộ đó… lúc rửa mặt, không cẩn thận bị bắn nước, nên… đổi bộ khác.” Vậy cũng không đến mức ăn mặc thế này ra ngoài đưa thuốc cho Chu Vụ, hoàn toàn không giống phong cách của Ôn Từ. Dù đang đắp mặt nạ nhưng không giấu được vẻ nhíu mày của Đậu Dĩ Tình, cô vừa định hỏi tiếp… “À vậy à, lúc nãy thấy cậu ở cửa tớ còn giật mình, tưởng ai. Ven biển này, ban đêm gió to lắm, lần sau qua tìm Chu Vụ nhớ mặc thêm áo khoác nhé.” Tần Vận vui vẻ dặn dò, rồi cầm điều khiển từ xa, bật máy chiếu và màn chiếu trong phòng khách, “Nào nào, chọn phim thôi, cậu muốn xem gì Đậu Dĩ Tình?” Đậu Dĩ Tình: “Ai muốn xem phim với cậu chứ, cậu ồn chết đi được.” “Vậy cậu đến đây làm gì?” Tần Vận dừng lại, “Khoan đã, ai ồn cơ?” “Cậu bảo Ôn Từ ở đây nên tớ mới qua xem.” Đậu Dĩ Tình cười lạnh, “Cần tớ nhắc cậu không? Hội thao cấp 3, ai là người kêu to nhất lúc lén xem phim ma? Đến nỗi thầy cô phải chạy đến, mất mặt chết đi được.” “… Đệt, lúc đó tao là vì tăng trải nghiệm xem phim cho các bạn thôi, mày hiểu cái gì! Nói nữa, lần đó thầy cô đâu phải tao gọi đến, rõ ràng là mày nhát gan không dám xem nên mới đi mách thầy.” Đậu Dĩ Tình gật đầu: “Mày bảo ai nhát gan? Được, tối nay xem ai nhát gan nào.” Chu Vụ đang nghĩ cách đuổi hai người họ đi, không ngờ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hai người đã cãi nhau xong và trong lúc chửi nhau cũng đã chọn được phim, tắt đèn… Năm phút sau, Chu Vụ ngồi trong phòng khách tối om, nhìn phim kinh dị bắt đầu chiếu trên màn ảnh, không nhịn được bật cười. Để tiện xem phim, và để giám sát xem đối phương có nhắm mắt không, Đậu Dĩ Tình và Tần Vận ngồi xuống bên cạnh họ. Ôn Từ nhường chỗ cho họ, lặng lẽ dịch về phía Chu Vụ một chút. Chân hai người chạm nhau dưới tấm chăn trên đầu gối Ôn Từ, Chu Vụ thầm nghĩ, được rồi, ít ra cũng gần hơn lúc ngồi trong xe chiều nay. Đậu Dĩ Tình và Tần Vận lải nhải, Chu Vụ không mấy hứng thú với loại phim này. Anh lười nhác tựa khuỷu tay lên tay vịn sofa, trong bóng tối không hề kiêng dè mà nhìn chằm chằm người bên cạnh. Ôn Từ đang mặc chiếc áo sơ mi khoác ngoài mà anh vừa lấy đại ra, quá rộng, không thể ôm sát người cô, cổ áo lỏng lẻo, để lộ khoảng hở lớn, anh dễ dàng nhìn thấy dây đai màu trắng thon dài trên vai cô, xương quai xanh xinh đẹp rõ ràng, và vài sợi tóc rơi xuống cổ thon dài. Nhìn từ bên cạnh, lông mi cô rất dài, đang chăm chú nhìn màn ảnh phía trước, xem rất nghiêm túc… Chu Vụ vốn nghĩ vậy, cho đến khi Đậu Dĩ Tình bị dọa bởi một cảnh ma đột ngột xuất hiện, quay đầu nhào về phía Ôn Từ, Ôn Từ bị ôm bất ngờ mới hoàn hồn: “Sao thế?” Đậu Dĩ Tình: “Ma!” Ôn Từ lúc này mới dường như chú ý đến con ma trên màn hình, vội vàng nhắm chặt mắt lại, còn vỗ vỗ đầu Đậu Dĩ Tình, an ủi như dỗ học sinh: “Không sao không sao, giả thôi mà.” Thì ra căn bản không xem. Ôn Từ bị đẩy nghiêng về phía Chu Vụ, mùi sữa tắm trên người cô cũng theo đó thoang thoảng bay đến. Chu Vụ ngửi mùi hương của cô, nghĩ đến thứ trong túi mình, đang phiền muộn, thì người bên cạnh đột nhiên đứng bật dậy. “Đi đâu vậy?” Đậu Dĩ Tình hỏi thay anh. “Hơi khát, đi rót ly nước, cậu muốn không?” Trong bóng tối, giọng Ôn Từ rất dịu dàng. Đậu Dĩ Tình chưa kịp trả lời, Tần Vận đã giơ tay trước: “Lấy giúp tớ chai Coca trong tủ lạnh nhé, cảm ơn!” Ôn Từ dạ một tiếng, Chu Vụ ngẩng mắt lên, chờ cô quay lại hỏi mình. Rồi anh đành trơ mắt nhìn Ôn Từ buông chăn, nhẹ nhàng đi về phía bếp sau. Chu Vụ: “.” Không phải đã nói sẽ thân thiết với anh hơn sao? Trên bàn phía trước bày đầy đồ ăn vặt, Chu Vụ không động đậy, anh không biểu lộ gì cầm lên lon bia, vừa định uống một ngụm. Điện thoại trong túi khẽ rung. [Ôn Từ: Chu Vụ, anh ra đây một chút được không?] Trong bóng tối, nghe thấy Chu Vụ đứng dậy, Tần Vận vỗ ngực trấn tĩnh trái tim đang đập loạn: “Dọa tớ giật cả mình… Đi đâu thế?” “Toilet.” Chu Vụ đi ngang qua cậu ta, đưa cho cậu ta lon bia vừa mở chưa uống, Tần Vận ngơ ngác: “Làm gì vậy?” “Không uống, mày uống đi.” Chu Vụ nhanh chóng rời đi, Tần Vận nhấp một ngụm, lẩm bẩm: “Tớ đã bảo Ôn Từ lấy Coca rồi mà… Không uống sao lại mở ra làm gì?” – Ôn Từ đi lại một lúc trong bếp sau, cuối cùng quyết định về lấy thuốc bỏng. Cô đi ra hành lang dài, vừa hay gặp Chu Vụ đi tới. Cô dừng bước: “Anh đợi em ở đây một chút được không? Em về lấy…” Chưa nói hết câu, cổ tay đã bị nắm lấy, Ôn Từ bị kéo vào toilet gần đó. Cửa đóng lại, chưa kịp bật đèn, lưng Ôn Từ đã bị ép vào cánh cửa, cằm bị nâng lên hôn môi. Môi lưỡi bị quét một hồi, đầu lưỡi bị mút lấy, quấn *****, rất nhanh lại tách ra. Trong bóng tối, Chu Vụ nuốt lấy hương vị của cô, cụp mắt hỏi: “Lấy gì?” Ôn Từ bị hôn đến ngẩn ngơ, môi ướt át, nhỏ giọng đáp: “Thuốc bỏng.” “Em dễ bị lừa thật.” Chu Vụ lại thêm một nhận xét nữa, “Không bị bỏng đâu, lừa họ thôi.” “…” “Muốn xem phim không?” Chu Vụ hỏi. Đầu óc Ôn Từ trống rỗng, theo bản năng lắc đầu. Chu Vụ nhướng mày hài lòng, hỏi ý kiến cô: “Vậy chơi một lát nhé?” “…” Ở đây sao? Trong khi bên ngoài còn có người? Quá kỳ quặc, quá nguy hiểm, quá sức chịu đựng. Ôn Từ nhìn gương mặt Chu Vụ đang nhuốm màu *****, lý trí mách bảo. Âm thanh bộ phim vọng qua cánh cửa, không át được tiếng tim đập thình thịch của Ôn Từ. Cô ngẩng đầu, hôn nhẹ lên cằm Chu Vụ, coi như câu trả lời.

Bình Luận (0)
Comment