Ôn Từ là người có khả năng tự kiểm soát bản thân rất tốt. Hồi nhỏ, khi trò chơi điện tử đang thịnh hành trong trường, người khác thường lén chơi game khi giờ học máy tính, nhưng vì ba mẹ đã nhiều lần dặn dò và giải thích không cho phép cô tiếp xúc, nên cô luôn hoàn thành bài tập xong là tắt máy ngay, kiên nhẫn ngồi đợi đến hết giờ. Cô có thể kìm nén không ăn đồ ăn vặt từ những quầy hàng không có giấy phép vệ sinh an toàn thực phẩm bên đường, nhịn không uống những loại nước ngọt có ga kích thích, thậm chí còn có thể nhịn không lướt những video ngắn thú vị trên mạng. Nhưng khi đứng trước mặt Chu Vụ, tất cả khả năng tự kiểm soát đó bỗng chốc biến mất. Cửa nhà vệ sinh đã khóa chặt, áo sơ mi và áo khoác bị cởi ra vứt sang một bên, Ôn Từ bị ép vào cánh cửa, môi hầu như không được phép ngưng nghỉ. Cô luôn cảm thấy nụ hôn của Chu Vụ rất quyến rũ, không có sự dịu dàng lưu luyến như trong phim truyền hình, mà là sự quấn quýt đầy khiêu khích và chiếm hữu, khiến người ta khó thở nhưng không thể không đắm chìm. Viền váy bị vén lên, chạm phải thứ gì đó, Chu Vụ buông cô ra, cười khẽ nói: “Em còn mặc áo ngực à?” Trong nhà vệ sinh chỉ bật một ngọn đèn vàng nhạt, dù ánh sáng mờ ám vẫn có thể thấy rõ gương mặt đỏ bừng của Ôn Từ, không biết là vì ngại ngùng hay nhớ lại chuyện vừa rồi: “… May là còn mặc.” Đúng thế. Chu Vụ cởi nút thắt, cúi xuống hôn tiếp. Chẳng bao lâu sau Ôn Từ đã bị hôn đến chân mềm nhũn, Chu Vụ bế cô đặt lên bệ rửa mặt. Bệ rửa không cao lắm, Ôn Từ ngồi lên vừa đủ ngang tầm với Chu Vụ. Chiếc váy ngủ màu trắng vẫn còn trên người cô, chỉ là đã nhàu nát, Ôn Từ hé môi, vừa được thả ra đã vô thức nghiêng người hôn nhẹ lên môi Chu Vụ. Chu Vụ để mặc cô hôn, không đáp lại, anh với tay lấy nước rửa tay bên cạnh bồn rửa mặt, rửa qua tay một chút, bàn tay còn ướt đã đặt lên đùi Ôn Từ: “Mở rộng ra một chút.” Ôn Từ rất gầy, bàn tay Chu Vụ gần như ôm trọn được cả đùi cô, lúc này vì phấn khích mà gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, những ngón tay với khớp xương rõ nét ấn nhẹ vào làn da cô. Bệ rửa mặt rung nhẹ vì âm thanh, Ôn Từ từ từ tách chân ra. Chu Vụ dùng cổ tay giữ chân trái cô, nâng lên một chút, bàn tay còn lại luồn vào kẽ hở. … Chu Vụ một tay lười biếng tựa vào mép bệ, tay kia khi chậm khi nhanh, cúi mắt ngắm nhìn biểu cảm của Ôn Từ. Vai, cánh tay và lưng Ôn Từ đều run rẩy, không chịu nổi ánh mắt anh nhìn như vậy, cô cố kìm nén ngửa cổ lên hôn anh, muốn anh nhắm mắt lại, nhưng Chu Vụ né tránh. Anh cười khẽ, giọng hơi khàn: “Làm gì vậy, cô Ôn?” Ôn Từ bị anh gọi mà giật mình co rúm người, cô lắc đầu lộn xộn, tay nắm lấy cánh tay anh, định ngăn lại: “Chu Vụ, đừng… anh…” Chu Vụ hôn nhẹ lên môi cô: “Đừng vội, để em tới trước một lần cũng được.” Bộ phim đang chiếu đến cao trào, bên ngoài ngoài tiếng thét của nhân vật chính còn lẫn lộn tiếng của Đậu Dĩ Tình và Tần Vận. Ôn Từ xấu hổ run rẩy, cả người như bị điện giật, cuối cùng gục xuống ngực Chu Vụ. Chu Vụ tính toán thời gian họ ra ngoài, có lẽ hơi gấp, anh đưa tay vào túi lấy bao… Cốc cốc cốc — Tiếng đập cửa nặng nề vang lên, Chu Vụ dừng tay. Ôn Từ vẫn còn chưa hoàn hồn, nghe thấy động tĩnh thân thể lập tức cứng đờ, trái tim vừa mới dần bình ổn lại một lần nữa đập dồn lên tận cổ họng, hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Chu Vụ. Chu Vụ không hề hoảng hốt, chỉ có vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt. Anh thở dài nặng nề, đưa tay xoa xoa lưng Ôn Từ, ra hiệu cho cô đừng lo lắng. Quay đầu hỏi người ngoài cửa: “Ai vậy?” “Còn ai nữa? Anh hai, anh đi vệ sinh gần hai mươi phút rồi đấy?!” Tần Vận bên ngoài hỏi. “Mày nghĩ gì vậy.” Giọng Chu Vụ lạnh lùng, “Đang hút thuốc. Muốn đi vệ sinh thì lên lầu hai mà đi.” Tần Vận đứng ngoài cửa chống nạnh: “Khoan đã, mày có thấy Ôn Từ không? Bảo đi lấy nước mà mãi không thấy về, trong bếp không thấy người đâu, di động cũng để ở phòng khách kìa, Đậu Dĩ Tình đã lên lầu tìm rồi.” Chu Vụ liếc nhìn người trước mặt, nửa muốn cười không cười hỏi lại: “Tao đang ở nhà vệ sinh thì làm sao thấy được Ôn Từ?” Ôn Từ: “…” Tần Vận dừng một chút: “Cũng phải… Thôi mày đừng hút nữa, mau ra đi, phim cũng chiếu xong rồi, tao cũng lên lầu tìm xem.” Nghe thấy tiếng bước chân Tần Vận đi xa, Ôn Từ mới dám nắm chặt vạt áo Chu Vụ, cuối cùng dám thở mạnh. Chu Vụ buông chân cô ra, nói: “Đi thôi.” Ôn Từ sửng sốt, má vẫn còn ửng hồng, ngơ ngác nhìn anh hỏi: “Còn anh thì sao?” “Thời gian một lần cũng không đủ.” Chu Vụ lấy áo sơ mi và áo khoác, choàng lên người cô, “Đi nhanh đi, tranh thủ lúc họ chưa xuống.” “Anh không ra sao?” “Tôi,” Chu Vụ tựa tường, liếc xuống rồi thong thả giải thích, “bây giờ mà tôi đi ra ngoài, chắc là giấu không nổi đâu.” Ôn Từ theo ánh mắt anh nhìn xuống: “…” Sau khi lén lút ra khỏi nhà vệ sinh, Ôn Từ do dự mãi, vẫn quyết định về biệt thự thay lại bộ đồ ngủ hình gấu. Chiếc váy ngủ này bị vén lên lâu quá, đuôi váy đã nhăn nhúm hết cả, hơn nữa… Vội vã trở về, Đậu Dĩ Tình và Tần Vận vừa lúc xuống lầu. “Cậu về rồi à? Sao không nói một tiếng gì cả, tớ lên lầu tìm nửa ngày.” Đậu Dĩ Tình đánh giá cô, “Không phải bảo bộ đồ này ướt rồi sao? Sao lại thay về?” “Bộ kia lúc đổ nước không cẩn thận cũng bị ướt luôn.” Ôn Từ lúng túng, nói mấy chữ cuối cùng giọng càng lúc càng nhỏ. “So ra thì bộ này tốt hơn, nên lại thay về.” Đậu Dĩ Tình: “…” Gần hai mươi phút sau, Chu Vụ mới thong thả trở lại phòng khách. Thấy anh, Tần Vận ngạc nhiên: “Sao anh còn tắm nữa vậy?” “Nóng.” Chu Vụ trả lời ngắn gọn. Xem phim ma trong phòng điều hòa mà nóng? Tần Vận định hỏi thêm, Chu Vụ nhếch cằm về phía cậu: “Dịch qua bên kia chút.” Tần Vận sững người một chút, rồi hiểu ra anh muốn ngồi vị trí ban đầu: “Ngồi chỗ tao à, bên cạnh tao không rộng sao?” “Hai đứa ồn quá.” Chu Vụ không thèm ngoái lại, đi về phía ghế sofa bên kia. Thấy Chu Vụ lại gần, Ôn Từ lặng lẽ dịch ra một chỗ trống. Một ly nước khoáng đá được đưa đến trước mặt, Chu Vụ nói nhạt: “Uống nước đi.” “…” Nhìn chằm chằm những ngón tay Chu Vụ đang nắm cổ chai vài giây, Ôn Từ né tránh ánh mắt, đón lấy, “Cảm ơn.” Tần Vận và Đậu Dĩ Tình đang chọn bộ phim tiếp theo để xem, lướt qua một bộ phim ma cổ, Tần Vận nói: “Nhìn này, hồi đại hội thể thao cấp ba chúng ta xem phim này trong giờ nghỉ, tại cậu gọi giáo viên đến nên tớ không xem được đến kết thúc.” Đậu Dĩ Tình trợn mắt: “Tớ không mách thầy cô, phải nói bao nhiêu lần nữa? Không tin cậu hỏi Ôn Từ đi.” Nghe thấy tên mình, Ôn Từ gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó Dĩ Tình đâu có rời khỏi chỗ ngồi.” Tần Vận lập tức nói: “Thế lúc đấy tớ cũng đâu có la to như vậy, toàn là tên ủy viên thể dục ở bên cạnh kêu — không tin cậu hỏi Chu Vụ!” Chu Vụ rót vài ngụm nước đá vào cổ họng, thờ ơ đáp: “Không nhớ rõ.” Chu Vụ đương nhiên không nhớ rõ, vì hôm đó anh trốn tiết tự học buổi tối *****ên, vừa vào lớp chưa được bao lâu thì thầy cô đã ập đến. Ôn Từ nhớ lại buổi tự học tối hôm đó, cô luôn không dám ngẩng đầu nhìn màn hình, chỉ dựa vào ánh sáng từ phim để làm bài tập. Cho đến khi cửa phòng học bị đẩy ra, nghe thấy có người gọi “Chu Vụ”, cô vội ngẩng đầu lên, xui xẻo đúng lúc thấy hình ảnh ma quái trên màn hình, còn Chu Vụ thì đã đi qua chỗ cô ngồi ở bàn đầu, mang theo một làn gió lạnh vội vã. Bộ phim mới bắt đầu chiếu, ánh sáng vàng nhạt ấm áp chiếu rọi lên gương mặt Ôn Từ. Vị trí bên này của ghế sofa không rộng lắm, cô và Chu Vụ vai kề vai, cơ thể thông qua lớp áo mỏng thân mật dính sát vào nhau. Ôn Từ vặn mở nước đá trong tay, cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ, lặng lẽ thưởng thức cảm giác khó tả tràn ngập từ trái tim, cảm giác mãn nguyện đầy không thực tế này.