Xem phim đến tận bốn giờ sáng, dọc đường Chu Vụ định rủ mọi người giải tán mấy lần, nhưng Tần Vận và Đậu Dĩ Tình đã dính chặt vào màn hình, nhất định phải xem cho hết cả series. Ôn Từ ngay cả báo cáo công tác cũng chưa từng thức khuya như vậy, lúc về đến phòng chân còn như đang lơ lửng, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ thiếp đi. Khi mở mắt ra lại, đã là bảy giờ sáng, chỉ mới qua ba tiếng. Nhìn rõ giờ giấc, Ôn Từ thở dài, khép lại đôi mí mắt nặng trịch, vừa định ngủ tiếp thì điện thoại đột nhiên rung lên — [Mẹ: Sáng nay có huấn luyện không con?] [Mẹ: Môi trường huấn luyện thế nào? Chụp vài tấm ảnh cho mẹ xem với.] Ôn Từ chợt tỉnh táo hẳn. Cô ngồi dậy, mở khung chat với giáo viên đi tham gia huấn luyện, căng thẳng hỏi xem có thể gửi vài tấm ảnh không. Sau khi nhận được ảnh, cô cẩn thận cắt bỏ tên của giáo viên rồi gửi cho mẹ. [Mẹ: Tốt, chú ý an toàn, nhớ ăn sáng nhé.] [Ôn Từ: Mẹ và ba cũng vậy.] Ôn Từ thở phào nhẹ nhõm, mang theo cảm giác áy náy sau khi nói dối nằm xuống lại. Mí mắt vẫn nặng trĩu, gáy hơi đau âm ỉ, điện thoại không còn rung lên nữa, nhưng không hiểu sao, Ôn Từ có chút ngủ không được. Cô nhắm mắt lại, cố gắng ép bản thân vào giấc ngủ, ngoài cửa vọng đến tiếng bước chân rất nhẹ. Điện thoại sáng lên, trên màn hình là tin nhắn của Đậu Dĩ Tình: [Dậy chưa?] Ôn Từ trả lời: [Ừm.] Cánh cửa phòng bật mở, Đậu Dĩ Tình thò đầu vào. Hai cô gái cùng là giáo viên sinh học nhìn nhau im lặng vài giây. “Tớ đã bảo nghề giáo không hợp với cậu mà.” Đậu Dĩ Tình nói, mặt không biểu cảm. Ôn Từ mệt mỏi, bật cười khẽ: “Đúng vậy.” “Còn ngủ nữa không?” “Đang cố.” “Không ngủ được thì thôi, đi ăn sáng không?” Đậu Dĩ Tình nhướng cằm về phía cô bạn, “Buffet sáng ở khách sạn này 1.288 một người đấy, tớ hỏi rồi. Thẻ phòng của chúng ta được miễn phí vào nhà hàng, thế nào?” Ôn Từ vén chăn ngồi dậy: “Đi thôi.” Biệt thự của khách sạn nằm rải rác trong rừng, cách các phương tiện công cộng một quãng. Đậu Dĩ Tình gọi điện xuống lễ tân, chẳng mấy chốc đã có xe đến đón họ đến nhà hàng. Họ chọn chỗ ngồi ngoài trời, từ đó có thể nhìn thấy bãi biển không xa. Mặt biển buổi sáng sớm yên ả, ngay cả gió biển cũng dịu dàng. Ôn Từ chống cằm, ngẩn ngơ nhìn ra biển một lúc lâu, cho đến khi Đậu Dĩ Tình quay lại với một khay điểm tâm tinh xảo. Đậu Dĩ Tình nhìn bát cháo trắng đã ăn được một nửa trước mặt Ôn Từ: “Cậu chỉ ăn có thế thôi à?” Thực ra Ôn Từ chẳng muốn ăn gì, chỉ là không ngủ được, thấy Đậu Dĩ Tình rủ đi cùng nên theo. Cô hoàn hồn: “Không, tớ còn uống thêm ly sữa nữa.” “Không được, Ôn Từ à, cậu gầy quá, ăn thêm đi.” Đậu Dĩ Tình chỉ mấy đĩa lớn trước mặt mình, “Muốn ăn gì thì cứ lấy, ăn hết tớ đi lấy thêm.” Ôn Từ gầy vì ăn ít, còn Đậu Dĩ Tình thì không thế, cô ấy có vẻ như sinh ra đã cao hơn người khác. Cô ấy thích ăn thịt, thích đồ chiên, thích ăn đêm, nhưng cân nặng không vượt quá, vẫn luôn duy trì được vóc dáng cân đối khỏe mạnh. Đậu Dĩ Tình nghĩ đây là điều cô ấy đáng được hưởng, cuộc đời đã đủ khổ rồi, ít nhất phải có chỗ nào đó được thoải mái một chút chứ. Đậu Dĩ Tình vừa ăn vừa chụp ảnh, tiện tay còn nhét đồ ăn vào miệng Ôn Từ. Ôn Từ không từ chối được, ngoan ngoãn há miệng. “Cảnh ở đây đẹp quá,” Đậu Dĩ Tình đưa điện thoại cho bạn, “Ôn Từ này, cậu chụp giúp tớ vài tấm nhé.” “Được.” Đậu Dĩ Tình quay lưng về phía biển, nâng tất cả món ăn đẹp mắt lên ngang mặt chụp một tấm. Lấy điện thoại về, Đậu Dĩ Tình lướt xem ảnh, vui vẻ reo lên: “Bé cưng ơi, sao cậu chụp tớ đẹp thế này?!” Ôn Từ mỉm cười: “Cậu vốn đã đẹp rồi mà.” Đậu Dĩ Tình lắc đầu: “Haiz, ghen tị ghê với mấy người follow tớ, vừa mở mắt ra đã được xem ảnh một đại mỹ nữ thế này.” Đậu Dĩ Tình giơ điện thoại lên: “Nào, Ôn Từ, để tớ chụp cho cậu mấy tấm, cuối cùng cũng được cập nhật mấy tấm mới cho trang cá nhân của cậu, trang của cậu sắp mốc meo rồi đấy——” Nói được nửa chừng, Đậu Dĩ Tình chợt nhớ ra chuyến đi này của Ôn Từ là bí mật, không đăng được lên mạng, cô liền chuyển sang: “Thôi, đăng hay không cũng chẳng sao, chủ yếu là lưu làm kỷ niệm.” “Không chụp đâu,” Ôn Từ che mặt, cười nói, “Bây giờ tớ trông xấu lắm.” “Không xấu đâu.” Đậu Dĩ Tình không ép, “Vậy đợi hôm nào cậu trang điểm tớ sẽ chụp cho… À đúng rồi, cậu yên tâm, tớ đã chặn hết những người có thể tiết lộ cho mẹ cậu trên mạng xã hội rồi, tuyệt đối không để lộ tung tích cậu đâu.” – “Đậu Dĩ Tình, cậu đến mức này luôn hả? Ăn bữa sáng mà đăng được 7 bài? Còn toàn ảnh dạng lưới chín ô.” Tần Vận ngồi ở phòng khách tầng một biệt thự, ăn cơm trưa vừa được khách sạn mang tới, gọi vọng lên lầu, “Ban nãy tớ định chơi điện thoại một lúc rồi ngủ tiếp, vừa lướt mạng xã hội đã tỉnh ngủ luôn, hay là cậu đền tiền cho tớ đi.” Giọng lạnh lùng của Đậu Dĩ Tình vọng xuống từ tầng trên: “Yên tâm, sau này cậu không phải lướt nữa đâu.” Tần Vận có linh cảm không hay, cầm điện thoại lên xem, quả nhiên: “Cậu lại chặn tớ á?!” “Sai lầm lớn nhất của tớ là đã bỏ chặn cậu.” Đậu Dĩ Tình không nhịn được nữa, “Tại sao cậu cứ phải đến chỗ bọn tớ ăn cơm trưa? Không thể về phòng cậu mà ăn à?! Bọn tớ đang thay đồ bơi trên lầu đấy! Tin hay không tớ gọi bảo vệ.” “Ngoài gọi bảo vệ cậu còn biết làm gì nữa? Cứ thay đi, có phải tớ nhìn trộm đâu.” Tần Vận gắp miếng thịt bò cho vào miệng, “Này không phải đến ăn cơm tiện thể chờ các cậu đi biển bơi lội lướt sóng à? Với lại, tớ đến đây xin chữ ký Ôn Từ trên áo đồng phục, có liên quan gì đến cậu đâu.” Trên lầu im lặng, có vẻ Đậu Dĩ Tình mặc kệ cậu ta. Tần Vận chẳng để tâm, mở album lướt lại những tấm ảnh vừa lưu từ trang cá nhân của Đậu Dĩ Tình, lại bật cười vì một tấm ảnh cô nàng phồng má ăn gì đó. Cậu ta hỏi người đối diện: “Cậu có add Đậu Dĩ Tình trên WeChat không?” Chu Vụ đặt cốc cà phê xuống, giọng hơi khàn vì vừa tỉnh ngủ: “Không.” “Ồ, vậy chúc mừng cậu thoát nạn.” Chu Vụ cúi đầu lười biếng lướt điện thoại, không nói gì thêm. Màn hình điện thoại cậu ta đang mở trang cá nhân của Ôn Từ. Trang của cô vẫn luôn giản đơn như thường lệ, trong khi sáng nay Đậu Dĩ Tình đã đăng hơn 60 tấm ảnh, Ôn Từ không có một bài đăng nào, bài mới nhất vẫn là bài chia sẻ về kỷ niệm ngày thành lập trường từ hai tháng trước. Định buông điện thoại xuống thì bỗng có thông báo mới từ trang của Ôn Từ. Chu Vụ nhướng mày, bấm vào xem lại—— 【Ôn Từ: [Chia sẻ lại bài “Trường Tiểu học Giang Thành”: Lời nhắc nhở an toàn phòng chống đuối nước trong kỳ nghỉ hè]】 – Trên lầu. Ôn Từ lấy chiếc áo đồng phục có chữ ký từ vali ra. Trước khi đi nghỉ, Tần Vận đã nhắn tin nhờ cô mang áo đồng phục đến để xin chữ ký. Chính Ôn Từ còn suýt quên chuyện này, nhưng Tần Vận vẫn nhớ. Đậu Dĩ Tình đẩy cửa bước vào, tay ôm bộ đồ bơi trước ngực, dây đai buông thõng trên cánh tay: “Ôn Từ, cậu thay xong chưa? Có thể buộc giúp tớ dây này không?” “Thay xong rồi.” Ôn Từ đứng dậy, “Để tớ.” Đậu Dĩ Tình dừng trước mặt Ôn Từ, không xoay người, ánh mắt từ từ di chuyển từ mặt xuống rồi dừng lại. Ôn Từ đang định buộc dây thì tay khựng giữa không trung: “Sao thế?” “Không có gì.” Đậu Dĩ Tình thở dài, “Lại bị vòng một của cậu mê hoặc rồi.” Ôn Từ: “…” Đậu Dĩ Tình không đùa đâu. Rõ ràng cả hai đều gầy, Ôn Từ thậm chí còn nhẹ hơn cô ấy chục cân, nhưng chỗ nào nên đầy đặn thì Ôn Từ không thiếu tí nào. Dù hôm nay cô chỉ mặc bộ đồ bơi liền khá kín đáo, phía dưới còn có váy hoa che đến nửa đùi, nhưng phần thân trên vẫn ôm sát, khoe trọn đường cong ngực đẹp và vòng eo thon đến mức khiến Đậu Dĩ Tình phát ghen. So ra thì đồ bơi của Đậu Dĩ Tình táo bạo hơn nhiều, hai dây mảnh buộc quanh cổ, nhưng không hề trông phản cảm, bộ đồ đen thuần kết hợp với làn da màu lúa mì, tràn đầy sức sống dưới ánh nắng. Đậu Dĩ Tình soi gương ngắm nghía: “Được rồi! Đi thôi!” Dù biệt thự của họ nhìn được ra biển nhưng vẫn phải đi một đoạn mới tới bãi tắm. Ôn Từ không quen mặc đồ bơi đi lại, vội lấy từ vali ra áo khoác đã chuẩn bị từ trước, nhanh chóng cài hai cúc, cầm áo đồng phục rồi đuổi theo Đậu Dĩ Tình. Tần Vận cầm áo đồng phục lên, tỉ mỉ nhìn những chữ ký dày đặc: “Tên này lạ quá, ai ký vậy?” “Là ủy viên lao động trước đây.” Cảm thấy Chu Vụ bên cạnh cũng đang nhìn chiếc áo, tim Ôn Từ đập thình thịch, vội chỉ một chỗ, giọng hơi gấp gáp: “Cậu ký chỗ này là được.” Tần Vận: “Đừng vội thế, để tớ xem đã, ồ, Chu Vụ này, chữ ký của cậu ở đây này.” Tần Vận giơ tên Chu Vụ lên trước mặt cậu ta, Chu Vụ liếc nhìn, hơi nhướng mày, vừa định đưa tay lấy thì áo đã bị Ôn Từ giật lại. Cô nhỏ người nhưng nhanh nhẹn, Chu Vụ chỉ thấy một luồng gió thoảng qua trước mặt, chiếc áo đã quay về bàn cách cậu ta mấy bước. Ôn Từ nhét bút vào tay Tần Vận đang ngơ ngác, hoảng hốt thúc giục: “Cậu… nhanh ký đi, Dĩ Tình muốn tranh thủ nắng đẹp ra bãi cát chụp ảnh.” Chủ đề đã bị chuyển hướng, Tần Vận cúi đầu ký: “Không cần thiết, Đậu Dĩ Tình tự thân đã thế rồi, ánh sáng nào cũng không cứu nổi cô ấy đâu.” Đậu Dĩ Tình từ bếp lao ra, cầm nửa chai nước còn lại hất vào lưng cậu ta. Tần Vận ký xong, Ôn Từ vội vàng ôm áo lên lầu, nhét lại vào dưới cùng của vali. Khi xuống lầu, chỉ còn Chu Vụ đứng đợi cô ở cửa sân. Mới tỉnh không lâu, lại thức khuya đêm qua, Chu Vụ đứng hơi uể oải, vai hơi cong nhưng vẫn trông cao ráo. Anh chống ô che nắng, thấy cô thì lười biếng nhướng cằm: “Đi thôi, họ đi trước rồi.” Ôn Từ “dạ” một tiếng, vội vàng chạy đến dưới cây dù của anh. Biệt thự cách bãi biển rất gần, chỉ cần đi qua một con đường nhỏ lát đá. Chuyện áo đồng phục cuối cùng cũng xong, Ôn Từ thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Cô ngẩng đầu cười: “Lát nữa anh cũng đi lướt sóng ạ?” Chu Vụ “ừ” một tiếng, nghiêng mặt, ánh mắt hai người chạm nhau. Anh nói nhạt nhẽo: “Ôn lão sư này, chữ ký trên áo đồng phục đó, không phải tôi viết đâu.” “…” Nụ cười chưa kịp tắt trên môi, bước chân Ôn Từ khựng lại tại chỗ. Chuông cảnh báo trong đầu reo vang, miệng Ôn Từ nhanh hơn phản ứng: “Sao có thể ạ? Đương nhiên là anh viết mà, có khi, có khi lâu quá nên anh quên rồi. Với lại chữ viết của người ta đều sẽ thay đổi…” Ôn Từ dần dần im bặt. Chu Vụ không lên tiếng, nhìn cô với nụ cười nửa miệng, biểu cảm y hệt như lúc bắt được cô nói dối ở cổng trường. “…” Ôn Từ lúng túng, “Em xin lỗi, em lại—— rõ ràng lắm phải không ạ?” Chu Vụ khẽ cười. Anh giơ tay, gạt những sợi tóc rớt ra ngoài cổ áo của Ôn Từ, vén ra sau tai cô, tiếc nuối nói: “Đúng vậy.”