Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông

Chương 38

Làn da Ôn Từ rất mỏng manh, dễ để lại dấu vết. Chỉ cần hôn hơi mạnh một chút là có thể đỏ cả mấy ngày. Lần trước Đậu Dĩ Tình nhìn thấy còn tưởng cô chơi S-M. Thực ra Chu Vụ luôn rất kiềm chế, ngay cả khi ôm eo cô cũng phải khống chế lực độ. Đây là lần *****ên Ôn Từ cảm nhận được cảm giác đau. Không phải đau nhói, mà là từng chút từng chút một, sức mạnh được kiểm soát trong giới hạn cô có thể chịu đựng, ngược lại càng kích thích thần kinh của cô. Tấm chăn bị Chu Vụ vô tư đẩy sang một góc. Trên ga giường màu thẫm, làn da trắng ngần của Ôn Từ sáng đến chói mắt, ẩn hiện một tầng hồng phấn kiều diễm mờ ảo. Bên tai lại vang lên tiếng xé bao, Ôn Từ còn chưa kịp hoàn hồn từ đợt khoái cảm trước, mắt cá chân lại bị nắm lấy. Chu Vụ cúi người xuống ngực cô, hỏi: “Em thích cái gì ở anh ta?” Không biết là lần thứ ba hay thứ tư, từ đầu đến chân Ôn Từ đều tê dại, cô ***** dữ dội, tóc xõa rối trên gối và trán. Trong phòng chỉ để lại một ngọn đèn trần, nhìn lên trên cô thấy được bóng mình, gương mặt còn đỏ hơn cả lúc chạy 800m hồi cấp ba. May mà những câu hỏi kiểu này rất dễ qua ải. Vào lúc này, Chu Vụ không phân biệt được cô đang nghiêm túc hay nói dối: “Anh ấy… rất tốt với người khác… Ah!” Lại bị cắn, đau, nhưng không nặng. Kết hợp với những động tác khác, Ôn Từ bị nuốt chửng bởi cảm giác xa lạ mà mãnh liệt, đến mức cắn môi cũng không thể im lặng được. “Còn gì nữa?” Giọng Chu Vụ khàn đặc. “Rất nhiệt tình, anh ấy… đẹp trai, giọng nói cũng hay… Chu Vụ,” giọng Ôn Từ run rẩy, bất lực gọi tên anh vài lần, “Chu Vụ, anh… đừng cắn chỗ đó.” “Em rất thích mà.” Chu Vụ nói, “Tiếp tục đi.” Ôn Từ nhắm mắt lại, nước mắt sinh lý đọng ở khóe mi. Có lẽ vì hôm nay Chu Vụ nhắc đến, Ôn Từ chợt nhớ về trận bóng rổ duy nhất cô xem hồi cấp ba. Chàng thiếu niên trong bộ đồng phục thể thao thoải mái, mỗi lần bật nhảy, đường nét cơ bắp trên cánh tay và đùi căng lên, giữa tiếng cổ vũ ném bóng mạnh mẽ vào rổ. Chiều hôm đó, cả sân đều hô tên anh ấy, giọng Ôn Từ lén lút hòa vào đám đông, không ai hay biết. Đêm nay, cô không biết mình đã gọi tên này bao nhiêu lần. Ôn Từ chỉ có thể cầu nguyện cách âm của căn phòng sang trọng này đủ tốt. “Rất đẹp trai, rất, rất dịu dàng, rất xuất sắc, rất mạnh mẽ,” Ôn Từ ôm anh, lúng túng kể, “Chơi bóng rổ cũng, giỏi lắm…” Mặt cô bị nắm lấy, Chu Vụ hơi nhướng mắt nhìn thẳng vào cô, trong đáy mắt ẩn chứa một chút giận dữ và mỉa mai. Lúc này Ôn Từ môi và mắt đều ướt át, toàn thân đỏ ửng, ánh mắt mơ màng, trông thật quyến rũ đến chết người. “Chơi bóng rổ cái đếch gì.” Giọng Chu Vụ khàn đặc, nhướng mày, nói thẳng không kiêng dè: “Em bị anh làm cho choáng váng rồi hả?” Trên người Chu Vụ phủ một lớp mồ hôi mỏng, trong mắt là ***** và tính công kích không hề che giấu. Ôn Từ đối diện với anh hồi lâu, rồi không nhịn được vươn tay ôm lấy cổ anh, hôn nhẹ lên môi anh, thành thật đáp: “Vâng.” Chu Vụ: “…” Đệt. Chu Vụ cuối cùng từ bỏ việc ép hỏi, cúi đầu hôn cô. Vì bị hôn nên không thể kêu thành tiếng, Ôn Từ chỉ có thể bất lực ôm chặt lấy anh. … 12 giờ đêm, Chu Vụ ***** nửa thân trên ra ban công hút thuốc. Trên lưng anh còn in những vết móng tay, gió thổi qua còn hơi ngứa. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng dịu nhẹ, Ôn Từ nằm trên giường đã ngủ say, chăn theo nhịp thở khẽ phập phồng, để lộ nửa cổ đầy dấu hôn. Làm hơi quá đáng, sau đó tắm rửa chỉ cần chạm nhẹ là cô đã run rẩy, ngay cả tin nhắn báo cho Đậu Dĩ Tình giúp tìm lý do với gia đình cũng phải nhờ Chu Vụ soạn và gửi. Chu Vụ thở ra một hơi khói, thân thể thì sảng khoái nhưng tâm trạng lại phiền muộn. Khói thuốc trong đêm tối chậm rãi tỏa ra, bị gió thổi tan. Gia Gia ngồi bên chân anh khẽ sủa một tiếng: “Gâu.” “Đánh thức cô ấy là mày cuốn xéo.” Chu Vụ không thèm ngoái đầu lại. Gia Gia: “Ư…” Người và chó im lặng ngồi trên ban công một lúc, Chu Vụ châm điếu thuốc thứ hai. Người trên giường trở mình, động tĩnh rất nhẹ, Chu Vụ quay đầu nhìn, xác định cô không tỉnh, rồi ánh mắt dời xuống con chó. Gia Gia cũng như anh, đang nhìn người trong phòng, đuôi khẽ vẫy. “Thích hả?” Anh lười biếng lên tiếng. Gia Gia hé miệng, “Ư” vài tiếng để đáp lời. Chu Vụ gật đầu, như thể hiểu được, kéo dài giọng: “Ừm. Xinh đẹp, ngoan ngoãn, thông minh, lại hơi ngốc nghếch, lúc nhát gan lúc gan lì. Đáng yêu chết đi được. Cái gì cũng tốt…” Anh khựng lại, giọng lạnh đi: “Chỉ là mắt kém.” Gia Gia nghe không hiểu, le lưỡi với anh. Chu Vụ nhìn nó: “Mắt kém mà vẫn thích à?” Gia Gia nghiêng đầu: “?” “Được thôi.” Chu Vụ kẹp điếu thuốc, càu nhàu: “Thích thì thích. Cái gọi là ánh mắt, cũng đâu phải không cứu được.” Hút xong thuốc, Chu Vụ đợi khói tan hết mới quay vào phòng. Đệm giường lún xuống vì trọng lượng của anh, Ôn Từ hé mắt, mơ màng gọi một tiếng: “Chu Vụ.” Giọng trầm thấp mơ hồ, rõ ràng vẫn còn trong trạng thái ngủ, không có ý thức, thấy ai gọi nấy. Chu Vụ gạt đi sợi tóc vướng trên mi mắt cô, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống, nhân cơ hội hỏi: “Em thích ai?” Ôn Từ đáp: “Chu Vụ.” Một câu nói mê ngủ còn hiệu quả hơn hai điếu thuốc, Chu Vụ hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng thoải mái đôi chút. Sáng hôm sau, Ôn Từ vừa mở mắt đã chạm phải đôi mắt to trong veo ngớ ngẩn của Gia Gia. Cửa phòng hé mở, con chó ngồi xổm bên mép giường, thè lưỡi nhìn cô. Ôn Từ thoạt đầu sững sờ một chút, theo bản năng định giơ tay ***** nó, vừa động đậy ngón tay, đã bị cơn tê mỏi khắp người đẩy ngược lại. Cô lập tức nhớ về tình cảnh tối qua — Từng đợt từng đợt không ngừng đẩy đưa, Chu Vụ đút ngón tay vào miệng cô, run rẩy khi bị cắn… Sướng đến mức hơi quá đà. Chỉ nhớ lại thôi, cô đã cảm thấy bụng dưới hơi nhói, da thịt tê dại. Tối qua làm xong đã thay ga giường, Chu Vụ rõ ràng không quen làm việc này, trải hơi lộn xộn, cả giường chỉ có chỗ Ôn Từ nằm là phẳng phiu. Bên cạnh không có ai, Chu Vụ chắc đã thức, có thể đi chạy bộ buổi sáng, cũng có thể đang ở ngoài phòng. Nghĩ đến việc tối qua mình không kìm được phản ứng sinh lý mấy lần, Ôn Từ xoay người, vùi mặt vào gối, có chút không dám đối diện. Hay là cô giả vờ ngủ thêm chút nữa — “Gâu gâu gâu.” “Đừng, Gia Gia…” Ôn Từ vội ngẩng đầu, định gọi con chó đang vừa sủa vừa chạy ra ngoài. Rồi chạm phải ánh mắt của Chu Vụ đang đẩy cửa định vào tìm chó. Chu Vụ ***** nửa thân trên, dưới mặc quần dài rộng màu be nhạt, trông có vẻ đã tắm xong. Thấy tình cảnh trong phòng, anh nhướng mày, dựa vào khung cửa: “Tỉnh rồi à.” Ôn Từ vẫn ôm gối trong tay, ngơ ngác nhìn anh: “Ừm.” “Có chỗ nào khó chịu không?” Ôn Từ lắc đầu. “Chỗ bị cắn có đau không?” “…” Ôn Từ lại lắc đầu. Chu Vụ nhìn chằm chằm cô, nghĩ ngợi vẫn thấy không yên tâm, tối qua quả thật có hơi quá đà, lúc kìm nén, lúc lại không kiểm soát được. Vì thế anh tiến lên, vén chăn: “Lật qua đây anh xem nào.” “?” Ôn Từ vội nói: “Không cần đâu, thật mà.” Chu Vụ nửa ngồi xổm bên mép giường, cùng Gia Gia im lặng nhìn cô. Im lặng giằng co vài phút, Ôn Từ yên lặng lật người qua một chút. Áo ngủ cô đang mặc là của Chu Vụ, anh vén lên rất thuận tay, dấu vết vẫn còn nhưng không sâu, Chu Vụ hơi yên tâm, cúi đầu hôn nhẹ một cái. Ôn Từ run lên. Thấy có dấu hiệu lại sắp xảy ra chuyện, Chu Vụ thả áo xuống: “Mới chuyển đến, tủ lạnh chỉ có thịt xông khói với trứng, chiên cho em một phần nhé? Hay ra ngoài ăn?” “Thịt xông khói với trứng được rồi.” Ôn Từ lập tức đáp. Chu Vụ ừ một tiếng: “Được, đợi anh gọi.” Chu Vụ đứng dậy đi ra ngoài, Ôn Từ ngẩng mặt lên, thấy lưng anh chi chít những vết đỏ do cô cào tối qua. Cửa khép hờ lại, Ôn Từ chậm rãi kéo chăn, che kín gương mặt đang đỏ bừng. Bàn ăn không hợp gu giới trẻ hiện đại. Ôn Từ gập hai chân, ngồi trên chiếc sofa rộng trong phòng khách, vừa ăn trứng chiên vừa lướt tin tức trên điện thoại. Vừa mở WeChat, cô đã thấy story mới của Đoạn Vi, hình chụp có vẻ ở sân bay, kèm chữ “Về Giang Thành”, trong ảnh cô ta đội mũ bucket và khẩu trang, mặc chiếc áo thun đen thêu của Chu Vụ. Bên cạnh vang lên tiếng bước chân, Ôn Từ ngước mắt nhìn, Chu Vụ đang tùy ý mặc quần áo, vừa từ phòng ngủ đi ra. Cảm nhận ánh mắt sáng rực của cô, Chu Vụ dừng bước một chút, rồi theo ánh mắt cô cúi xuống nhìn bộ đồ vừa mặc. “Sao thế?” Anh hỏi. Ôn Từ má căng phồng vì miếng thịt xông khói, cô giơ điện thoại, nhìn Chu Vụ rồi lại nhìn điện thoại. “Không có gì…” Ôn Từ ngơ ngác, không nhịn được nói, “Áo anh, giống của Đoạn Vi.” Chu Vụ thuận miệng đáp: “Ừm. Mẫu phổ thông, Tần Vận cũng có, còn mua hai màu khác.” Ôn Từ chớp mắt, những bong bóng vui mừng từ từ nổi lên trong lòng, vài giây sau mới chậm chạp ừm một tiếng: “Ồ.” Ăn xong bữa sáng, Ôn Từ tự giác đi rửa chén. Lúc từ phòng bếp bước ra, Gia Gia đã ngồi chờ từ nãy giờ, nó sát ngay bên chân cô, cứ mỗi bước cô đi là nó lại bám theo. “Sao vậy Gia Gia?” Ôn Từ ngồi xuống, dịu dàng hỏi. “Gâu gâu gâu!” Gia Gia sủa lên đáp lại. “Nó đang năn nỉ em dắt nó đi dạo đó.” Chu Vụ đứng bên cạnh, thản nhiên giải thích giúp Gia Gia. Ôn Từ chưa từng dắt chó bao giờ nên khá phấn khích: “Vậy em có thể đi được không anh?” Trên sàn nhà, người và chó cùng ngẩng đầu nhìn Chu Vụ, ánh mắt nào cũng long lanh đầy mong đợi. Chu Vụ nhìn xuống một lúc rồi bật cười gật đầu: “Ừ, được” Hân hoan, Ôn Từ cúi người cẩn thận đeo dây xích vào cổ Gia Gia, rồi hỏi: “Vậy là ổn chứ anh?” Chu Vụ khoanh tay, tựa vào cửa, ra vẻ như đang phó mặc mọi chuyện cho cô. “Ừm”, anh lạnh nhạt nói. “Đưa tay ra đây.” Gia Gia lập tức giơ một bên chân ra. Ôn Từ nắm lấy chân nó, ánh mắt trìu mến như đang khen một em học sinh nhỏ: “Gia Gia giỏi quá!” Chu Vụ: “…” Chu Vụ buồn cười nói: “Ôn Từ à, anh bảo em đưa tay cơ.” Ôn Từ ngớ người, rồi làm theo. Chu Vụ lấy một thứ từ túi ra, cúi người đeo vào tay cô. Đó là một chiếc vòng tay lấp lánh, điểm xuyết vài con bướm nhỏ to khác nhau, kim cương toả sáng lấp lánh dưới ánh nắng. Chu Vụ lần này đến Singapore, thuận tiện giúp ông nội đấu giá một bức tranh. Tình cờ thấy chiếc vòng này, anh liền nghĩ ngay đến Ôn Từ. “Quà kỷ niệm.” Chu Vụ nói trước khi Ôn Từ kịp từ chối. “Đồ rẻ tiền thôi, đừng chê nhé.” Ôn Từ vốn định nói gì đó, nghe thấy vậy vội lắc đầu: “Đâu có, em rất thích mà.” Chu Vụ ậm ừ, rồi nói một câu không đầu không đuôi: “Đeo thường xuyên vào, chủ cửa hàng bảo nó có tác dụng huyền bí.” Ôn Từ tò mò: “Tác dụng gì vậy anh?” Chu Vụ ngước mắt nhìn cô trìu mến vài giây, rồi mới trả lời: “Trị tật lòa mắt.”

Bình Luận (0)
Comment