Ôn Từ ôm Gia Gia, còn Chu Vụ tay cầm túi rác. Cả ba cùng bước vào thang máy. Vừa lên tầng trên, cửa thang máy mở ra. Một bà lão cùng một người phụ nữ trung niên vào. Có vẻ đó là cặp mẹ con. Nhờ huấn luyện tốt, Gia Gia biết nằm xuống trong xó thang máy khi có người bước vào. Nó không hề sủa hoặc thè lưỡi ra. Bà lão ngáp dài. Người con thấy vậy, quan tâm hỏi: “Mẹ, sáng nay mẹ có vẻ mệt mỏi. Tối qua mẹ ngủ không ngon à?” “Ừ”. – Bà thở dài – “Mẹ bị đánh thức mấy lần.” “Tiếng gì làm mẹ giật mình dậy vậy?” “Con không nghe sao? Tầm 11, 12 giờ đêm. Có vài tiếng vang lên, không biết là gì, ồn ào lắm. Thật chịu không nổi” Cảm thấy dây xích nhẹ nhàng giật giật, Gia Gia ngước mắt lên, thấy Ôn Từ mặt đỏ bừng có vẻ hoảng sợ thì ngạc nhiên. Nghĩ đến tiếng động đêm qua của mình… Ôn Từ vô thức siết chặt sợi dây xích, trong nháy mắt như ngồi trên đống than. “Con không nghe thấy gì cả. “- Người phụ nữ trung niên nghi hoặc. “Sao lại không nhỉ? Tiếng động ầm ĩ thế cơ mà…” – Bà cụ quay sang nhìn đôi trai gái trẻ phía sau -” Các cháu mới dọn lên tầng trên đúng không? Tối qua có nghe thấy tiếng gì không?” Giọng và ánh mắt bà cụ như đang nghiêm khắc tra hỏi xem có tội phạm nào đã quấy rối giấc ngủ của bà. Chu Vụ tỏ vẻ đang sắp trả lời thì Ôn Từ đã cúi đầu xin lỗi bà cụ trước. “Xin lỗi bác ạ.” – Mặt Ôn Từ đỏ bừng, thành khẩn nói – “Lần sau tụi cháu sẽ chú ý, không làm ồn ào nữa đâu ạ.” Bà lão: ??? Chu Vụ: … Sau một lúc im lặng, bà cụ lùi lại hỏi với vẻ hoang mang: “Còi hụ cảnh sát đêm qua, phải chăng các cháu gọi tới?” Ôn Từ ngạc nhiên: “Sao ạ?” Bà lão nói: “Còi cảnh sát ấy. Nửa đêm hụ còi inh ỏi dưới nhà mấy lần, làm tôi tỉnh giấc nhiều lần mặc dù chưa đóng cửa sổ.” Ôn Từ im lặng, Chu Vụ đáp: “Không phải bọn cháu gọi đâu ạ.” Bà cụ khó hiểu: “Thế sao cháu lại xin lỗi?” Ôn Từ: … Ôn Từ không nói thêm lời nào cho đến khi ra khỏi thang máy. Khi chia tay cặp mẹ con kia, Chu Vụ không nhịn được, cúi xuống nhìn mặt Ôn Từ, hỏi: “Em tưởng họ nghe thấy gì vậy?” Ôn Từ cứng họng, cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn anh. “Không… có gì đâu” Chu Vụ cười một hồi lâu mới ngừng. Anh trêu: “Yên tâm đi cô giáo Ôn. Cách âm phòng đó tốt lắm. Ngoài anh ra, không ai nghe thấy tiếng em kêu trên… giường đâu.” Ôn Từ: … Mặt Ôn Từ đỏ như quả cà chua chín. Cô nắm dây xích chó, bước nhanh về phía trước, không hề đi sóng đôi với Chu Vụ nữa: “Gia Gia, chúng ta đi nhanh lên nào…” Câu nói đùa của Chu Vụ khiến Ôn Từ giận dỗi trong suốt mười mấy phút tiếp theo, không thèm liếc mắt nhìn anh nửa cái. Thật dễ chọc, lại rất dễ thương khi ngượng ngùng. Mãi đến khi đi qua một quán ăn nhanh bán xúc xích nướng, Gia Gia ngửi thấy mùi là ngồi xuống không chịu đi nữa. Vốn nó đã mập, Ôn Từ kéo không nổi mà cô cũng không dám dùng sức. Đành quay lại cầu cứu ánh mắt ra hiệu với Chu Vụ. Chu Vụ bước tới, dùng đầu gối huých nhẹ chú chó: “Đừng giả vờ nữa, đi thôi” Gia Gia bất động, còn nằm lỳ xuống đất ăn vạ. Chu Vụ rút điện thoại ra, làm bộ gọi điện, nói với giọng lười biếng: “Tần Vận, trước đây cậu nói muốn tớ nuôi con chó nhà cậu cơ mà? Khi nào đưa sang cho tớ đây?” Nghe tên Tần Vận, Gia Gia đứng dậy ngoan ngoãn bước đi, bước chân nặng nề như có gánh nặng trong lòng. “Nó biết Tần Vận à?” – Ôn Từ hỏi. Chu Vụ “ừ” một tiếng: “Ghét cay ghét đắng ấy. Tần Vận lỡ tay giẫm phải đuôi nó rồi.” Ôn Từ gật đầu. Cô liếc nhìn bóng dáng Gia Gia, không nhịn được nghiêng đầu nhỏ giọng: “Trông nó có vẻ thất vọng..” “Giả thôi. “- Chu Vụ cũng hạ giọng – “Lừa em ra mua đồ ăn cho nó ấy mà.” Ôn Từ “ái chà” một tiếng. …… Chuyến dạo phố, Gia Gia nhận được một miếng xúc xích nướng, một cái đùi gà và một hộp sữa chua. Chu Vụ bước chậm phía sau hai chủ tớ, nét mặt chuyển từ cưng chiều dần thành nghiêm túc. Phải tính cách để giảm cân cho nó, không sau này nó sẽ mập thành thùng phi mất. Sau một đêm chơi với chú chó, Ôn Từ trở về nhà mình. Chiều muộn, cả nhà quây quần bữa cơm tối. Nhà Ôn vốn ít nói chuyện khi ăn cơm. Mãi đến gần xong bữa, bà Ôn mới lên tiếng: “Tối qua đến nhà Dĩ Tình làm gì vậy?” Hôm nay cả ngày tâm trạng Ôn Từ đều rất tốt, không biết có phải vì được đi chơi với chú chó, hay nhận được quà, hay biết Chu Vụ không tặng quần áo cho Đoạn Vi. Nụ cười trên môi cô khựng lại một chút rồi nhanh chóng trả lời: “Con đến nghe báo cáo khóa luận tốt nghiệp của Dĩ Tình ạ.” Ông Ôn đánh giá một cách vô cảm: “Mấy cái lớp không có tương tác như thế thì có ích gì” “Dĩ Tình không phải định nghỉ việc sao, làm sao còn đi dạy? “- Bà Ôn gắp miếng thịt cho con gái -” Mẹ trước có nghe mẹ nó nói, Dĩ Tình có ý định trở thành travel blogger, đi khắp nơi quay video”. Đậu Dĩ Tình chưa từng nói với Ôn Từ chuyện này. Nhưng nghĩ lại, lần trước đi Tân Thành, Dĩ Tình quả thật chụp rất nhiều ảnh và quay video. Lại còn chụp rất đẹp nữa. Ôn Từ lắc đầu: “Con cũng không rõ” “Theo mẹ thấy, con bé Dĩ Tình này đầu óc không tỉnh táo, ham chơi, không muốn đi làm nên mới nói chuyện đổi nghề.” – Bà Ôn phê bình – “Con bé đó tính tình rất điên, con đừng để bị ảnh hưởng”. Ôn Từ chậm rãi nhai, phủ nhận: ” Dĩ Tình làm việc lúc nào cũng rất nghiêm túc mà” “Nhưng nó đâu có làm việc đâu, chỉ toàn chơi nghiêm túc thì được ích gì chứ? Mẹ nói có sai đâu”. – Bà Ôn hạ giọng – “Dù sao sau này con ít chơi với nó lại. Giữ khoảng cách một chút. Thỉnh thoảng ăn bữa cơm thì được, chứ không được qua đêm ở nhà nó.” Ôn Từ im lặng, cúi đầu húp canh. Mẹ Ôn mỉm cười: “Con có nhiều bạn bè cùng phòng tốt đấy, mẹ thấy các thầy cô trong văn phòng của con đều không tệ. Còn có cô bé Vận Phi cùng tổ với con nữa, cũng khá tốt. Các con lại học cùng trường, sau này còn phải làm việc với nhau lâu dài. Nếu xây dựng mối quan hệ tốt, có thể làm bạn cả đời…” Ôn Từ đặt bát xuống, không mạnh nhưng vẫn phát ra tiếng kêu lanh canh. “Mẹ, con không cần mẹ dạy con cách kết bạn.” Giọng cô nhẹ nhàng, “Con tự hiểu rõ trong lòng mình.” Không ngờ Ôn Từ đột nhiên cãi lại, mẹ Ôn khựng lại, ngạc nhiên nhìn con gái. Ôn Từ buông một câu “Con no rồi”, rồi đứng dậy vào bếp, bỏ bát vào máy rửa chén. Khi đi ra, như chợt nhớ ra điều gì, cô quay đầu nhìn mẹ: “Hơn nữa con không thấy Dĩ Tình có gì không tốt cả. Cô ấy là bạn con, con hy vọng sau này sẽ không nghe mẹ mắng cô ấy nữa.” Mẹ Ôn buột miệng: “Con có thái độ gì vậy? Những điều mẹ nói đều là vì tốt cho con, mẹ cũng đâu có nói xấu Dĩ Tình trước mặt…” “Không, mẹ chỉ đang lợi dụng danh nghĩa tốt đẹp để điều khiển con thôi. Đừng như vậy nữa, mẹ.” Giọng Ôn Từ vẫn bình tĩnh, “Con lên lầu đây.” Cho đến khi bóng Ôn Từ khuất sau cầu thang, mẹ Ôn mới hoàn hồn. Bà không thể tin được nhìn chồng: “Anh có nghe thấy nó nói gì không? Em đau lòng quá, nuôi nó lớn như vậy là để nghe những lời này sao? Sao lúc nãy anh không giúp em nói nó vài câu?” … Ôn Từ đóng cửa phòng, ngăn hết tiếng mẹ bên ngoài. Điện thoại sáng lên, là tin nhắn thoại của Đậu Dĩ Tình, kèm theo vài dòng text. Trong tin nhắn, giọng Đậu Dĩ Tình đầy phấn khởi: “Ôn Từ, tớ học xong lớp online rồi!!! Cậu về nhà chưa?” “À đúng rồi, cậu có biết hôm qua chuyện gì xảy ra không? Mẹ tớ lại tự ý đưa WeChat của tớ cho người khác, cái anh chàng mai mối ấy add bạn bè với tớ. Sau khi accept, tớ gửi ngay cho ảnh một đơn tìm bố B trên mạng, hỏi ảnh có muốn làm bố của con tớ không, ha ha ha ha!” “Sau đó mẹ tớ gọi điện, lại cãi nhau với tớ một trận, tớ khiến bà ấy cứng họng không nói được gì luôn, cảm giác đó thật sự… thôi, cậu không hiểu đâu, tớ không biết diễn tả sao cho cậu hiểu được.” Ôn Từ nghe từng tin nhắn một, bấm nút ghi âm trả lời. “Có lẽ tớ hiểu một chút rồi, Dĩ Tình à.” Ôn Từ tựa lưng vào cửa, tim đập hơi nhanh, vẻ bình tĩnh cố gắng giữ lúc nãy đã biến mất, trên mặt hiện lên nụ cười hiếm có, không còn ngoan ngoãn như trước. Giọng cô run nhẹ vì hồi hộp, “…Thật sự rất sảng khoái.”