Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông

Chương 40

Tháng 8, thời tiết cuối cùng cũng dễ chịu hơn. Trong ánh hoàng hôn, gió đêm thổi nhẹ qua sân tennis, tiếng vợt đánh bóng vang lên liên hồi. “Thôi, nghỉ thôi.” Tần Vận ném vợt xuống, vẫy tay với người đối diện, thở hổn hển. “Mệt chết mất.” Chu Vụ quay người đi về phía ghế bên sân, tiện tay ném vợt và bóng xuống, rồi cầm khăn lau mồ hôi. Tần Vận nghỉ một lúc mới lê bước từ đầu bên kia sang. Anh giơ cánh tay lên, căng cơ và hỏi người bạn: “Này Chu Vụ, nhìn tao này,” Cậu ta vén áo lên khoe cơ bụng, “Còn cái này nữa, thế nào? So với hồi ở Tân Thành còn đẹp hơn đúng không?” Chu Vụ ngồi trên ghế, chân dài duỗi thẳng, mồ hôi nhỏ giọt trên gương mặt. Dù đã rời trường học lâu rồi nhưng khi mặc đồ thể thao và đổ mồ hôi thế này, trông anh vẫn toát lên vẻ thanh xuân: “Ừ.” “Ừ cái gì, ít ra cũng ngẩng lên nhìn tao một cái chứ.” Tần Vận bất lực, lấy điện thoại ra chụp cơ bắp của mình rồi gửi cho Đậu Dĩ Tình. “Mày nói xem Đậu Dĩ Tình có vấn đề không? Body đẹp thế này ngay trước mặt mà không thèm nhìn, chỉ thích ngắm mấy anh chàng mỹ nam trên mạng.” Chu Vụ cười khẩy một tiếng, không nói gì. Không thích cảm giác ướt đẫm mồ hôi, anh lau khô tóc rồi đứng dậy thay áo. Tần Vận vừa gửi ảnh xong, ngẩng đầu lên thấy Chu Vụ *****, không nhịn được chửi thề: “Đệt, tập luyện như nhau mà sao mày có thể có được body thế này? Mày uống bột protein thay cơm à?” Chu Vụ đáp với giọng lười biếng: “Gen trời cho.” Tần Vận chưa kịp chửi thì Chu Vụ đã xoay người lấy áo sạch từ trong túi ra. Nhưng khi thấy rõ lưng bạn, Tần Vận buột miệng: “Đệt?!” Chu Vụ vừa mặc áo vào, chưa kịp kéo xuống thì Tần Vận đã nhanh tay giữ lấy vạt áo sau. “Không phải, đệt?” Tần Vận hỏi với vẻ kinh ngạc, “Cái gì trên lưng mày thế? Bị ai cào vậy?” “Cậu đoán đi.” “Gia Gia à?” “Cút.” Chu Vụ dùng khuỷu tay gạt tay Tần Vận ra, kéo áo xuống rồi chửi với vẻ mỉa mai. “…” Tần Vận sốc đến tột độ. Anh đứng ngẩn tại chỗ một lúc lâu rồi mới ngồi xuống bên cạnh Chu Vụ: “Rốt cuộc là ai? Cô nào? Tao có quen không? Cô ta dữ dội ghê, cào được thành vậy luôn?” Chu Vụ cười không có lý do: “Ừm, trước đây không như vậy.” “Trước đây? Đệt.” Tần Vận chất vấn, “Có bạn gái mà sao không nói cho tao biết? Có phải anh em không vậy?” Chu Vụ ném vợt và bóng vào túi, xách lên: “Chưa phải bạn gái.” “…” Tần Vận cứ thế hỏi dò suốt đường, từ sân tennis đến tận trên xe mà vẫn không lấy được chút thông tin nào về “hung thủ”, khiến anh sốt ruột đến vò đầu bứt tai. Chu Vụ bị hỏi đến phát bực, nhíu mày nói: “Đuổi được rồi sẽ nói cho cậu biết.” “?” Tần Vận im lặng một lúc rồi lịch sự hỏi: “Cậu theo đuổi theo cô ấy hay cô ấy theo đuổi cậu?” Chu Vụ đáp: “Tôi.” “…” Dù rất không muốn thừa nhận nhưng Tần Vận vẫn hỏi, “Cậu để ý công chúa nước nào vậy? Sao lại có người mà cậu không theo đuổi được?” “Không biết, chưa theo đuổi.” Tần Vận lại không hiểu: “Sao lại không theo đuổi?” Cô ấy thích người khác rồi, làm sao theo đuổi đây. Chu Vụ từ nhỏ đã xuất sắc, luôn thắng người một bậc, đây là lần *****ên nếm trải mùi vị thua thiệt. Ôn Từ mặt mỏng như vậy, nếu anh tỏ tình mà cô từ chối, có khi còn xấu hổ mà tránh mặt anh. Càng nghĩ càng phiền lòng, Chu Vụ muốn đá Tần Vận xuống xe: “Đang nghĩ cách theo đuổi.” “Mày có phải chưa từng theo đuổi con gái đâu.” Tần Vận cười nói, “Trước đây theo đuổi Đoạn Vi thế nào thì giờ cứ thế mà làm thôi.” Chu Vụ im lặng. Hồi đó làm gì có chuyện đuổi theo hay không đuổi theo. Chỉ là sau khi tốt nghiệp, hai người cùng đi khu trò chơi, Tần Vận chưa đến, Đoạn Vi gắp thú bông không được nên nhờ anh giúp. Cô ta dán mặt vào tấm kính bên máy gắp thú, chớp mắt cười với anh: “Chu Vụ, gắp được thì em coi như anh là bạn trai em nhé.” Bọn họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mẹ anh lúc còn sống cũng từng gặp Đoạn Vi, thậm chí còn từng cùng mẹ Đoạn Vi trò chuyện về hai đứa trẻ. Vì quen thuộc và có chút hảo cảm, Chu Vụ đã gắp được con thú bông đó. Trong hai tháng yêu đương với Đoạn Vi, Chu Vụ không cảm thấy có gì khác so với trước. Sau khi ra nước ngoài, vì quá bận rộn, đến khi Đoạn Vi đến hỏi anh có muốn chia tay không thì anh mới nhận ra mình đã rất lâu không gặp cô ấy rồi. Cũng chẳng nhớ nhung gì nhiều, dù không có nhiều kinh nghiệm nhưng Chu Vụ biết, thích một người không phải như vậy. Nên anh đồng ý chia tay ngay. Chu Vụ lại nhớ đến thời gian trước, khi anh họp ở Singapore, trong giờ nghỉ mười phút giữa cuộc họp, điện thoại để dưới bàn, tranh thủ nhắn tin cho Ôn Từ. Kết quả tin nhắn trả lời của cô ấy, câu nào cũng lịch sự mà lạnh nhạt. “Thảo nào dạo này cậu không để ý gì đến Đoạn Vi, té ra là có người mới.” Tần Vận điều chỉnh ghế ngả ra sau, “Đàn ông các cậu này, năm ngoái lúc người ta cưới còn buồn bực thế, uống nhiều rượu thế…” “Có bệnh thì đi chữa.” Chu Vụ nói nhạt, “Ngày đám cưới đó, Chu Hoa Thành vừa mới đem đứa con rơi thứ hai về nhà.” “Hả? Hôm đó mày buồn chuyện đó à?” Tần Vận ngẩng đầu, “Không đúng, mày còn nói là sẽ đợi người ta đổi ý mà.” Chu Vụ hồi tưởng, lúc đó anh nói to đến vậy sao? Sao ai cũng nghe thấy được: “Say quá, bực mình, thấy Hướng Tao Nhã ghê tởm thôi.” Tần Vận không hiểu: “Cậu ghê tởm hắn là ý gì?” Chu Vụ đáp nhẹ nhàng: “Đào góc tường của tao” Khi Đoạn Vi đề nghị chia tay, nguyên văn cô nói là: “Chu Vụ, anh cứ thế này, em sẽ đi với người khác đấy, người ta theo đuổi em hơn một tháng rồi!” Mãi đến khi nhận được thiệp cưới, anh mới biết từ miệng Đoạn Vi rằng “người khác” đó chính là Hướng Tao Nhã. Lúc đó dù đã tốt nghiệp, nhưng cả lớp đều biết họ đang yêu nhau, vậy mà Hướng Tao Nhã còn công khai theo đuổi, có ý gì chứ? Vốn Chu Vụ không để tâm đến thế, nhưng hôm đó tâm trạng anh đang không tốt. “?!” Tần Vận bật dậy, “Đệt? Thật sự bị hắn cướp à? Hôm đó tao còn nói…” “Nói gì?” “… Không có gì.” Tần Vận vội đổi giọng, “Sao không nói sớm, hai ngày nữa Lam Điều kỷ niệm hai năm, tao còn mời hắn rồi.” Chu Vụ không bận tâm: “Không có gì để nói, chuyện qua rồi.” Tần Vận giơ ngón cái về phía anh, định nói gì đó thì WeChat vang lên. Đậu Dĩ Tình gửi tin nhắn thoại, giọng đặc biệt khó chịu: “Biết rồi, Tần Vận cậu phiền quá đi, đã bảo sẽ đến mà. Gửi địa chỉ quán bar đi.” Tần Vận bấm gửi tin nhắn thoại: “Đồ nhà quê, quán bar Lam Điều ngầu thế mà cậu cũng không biết ở đâu à? Thôi được, tôi chiều, tối đến đón cậu.” Buông điện thoại xuống, anh không nhịn được lại hỏi: “Anh ơi, làm ơn đi, rốt cuộc ai cào lưng anh vậy? Tôi có quen không? Anh không nói thì đêm nay tôi ngủ không được đâu.” Chu Vụ đột nhiên hỏi: “Hôm khai trương cửa hàng của mày, Ôn Từ có đến không?” “Có chứ, tao mời cô ấy mà.” Chu Vụ tựa khuỷu tay lên cửa xe, thờ ơ “ừm” một tiếng. Tần Vận sốt ruột nói: “Vậy cô gái đó rốt cuộc là ai?” “Tần Vận à, Đậu Dĩ Tình nói đúng, mày thật sự ngu ngốc.” Chu Vụ liếc cậu ta một cái sâu xa, thở dài nhẹ nhàng, “Tìm thời gian đi khám cái đầu đi.” Tần Vận: “?” Tần Vận: “Này, mày không nói thì thôi, sao lại chửi người?” Sau trận cãi vã trong bữa tối hôm đó, mấy ngày tiếp theo, Ôn Từ gần như không nhận được câu trả lời nào khi nói chuyện trong nhà. Ba cô vốn ít nói, còn mẹ cô thì đang tiến hành bạo lực lạnh với cô. Ôn Từ không bận tâm, mỗi ngày cứ như đi điểm danh, nói với phòng khách một câu “Con đi thư viện” rồi đẩy cửa rời đi. Đến ngày kỷ niệm thành lập của Lam Điều, Ôn Từ vẫn hỏi ý kiến mẹ, nhưng cô không nói là đi quán bar mà bảo là đến nhà Đậu Dĩ Tình. Mẹ Ôn cuối cùng cũng mở miệng: “Không được.” Ôn Từ gật đầu: “Vâng.” Chu Vụ đang kiểm tra thức ăn trong bát của Gia Gia thì nhận được tin nhắn của Ôn Từ. 【Ôn Từ: Xin lỗi, nhà em không cho em đi.】 Chu Vụ đang ***** chú chó của mình, phân vân không biết xúi giục người khác trốn ra ngoài có phải quá xấu không? Lỡ như Ôn Từ lại nói ở bên cạnh anh cô ấy cảm thấy tự do thì sao. Nghĩ vậy, Chu Vụ định cười, quyết định làm tên xấu xa này luôn. Anh vừa định nhắn tin thì tin nhắn tiếp theo của Ôn Từ đã đến: “Nên… anh có thể đến cửa sổ đón em một chút được không?” Có kinh nghiệm rồi nên lần này Ôn Từ chuẩn bị rất kỹ – không mang túi, mặc quần jean và giày thể thao tiện nhảy cửa sổ, quà đã gửi trước cho Tần Vận qua bưu điện. Nhưng càng cẩn thận thì càng dễ xảy ra chuyện. Vừa lúc Ôn Từ nhảy vào lòng Chu Vụ thì nghe thấy tiếng mẹ cô mở cửa, đang nói chuyện điện thoại: “Các chị dọn bàn mạt chược trước, tôi đổ rác rồi qua ngay.” Thùng rác đặt ở ngõ sau, phải đi ngang qua chỗ họ. Ôn Từ khựng người, theo phản xạ đẩy Chu Vụ: “Anh trốn đi…” Chu Vụ đã có chuẩn bị, anh kéo mũ bucket che đầu, dùng áo khoác quấn lấy cô rồi bế ngang người lên: “Úp mặt vào đi.” Hành động của Ôn Từ nhanh hơn cả suy nghĩ, cô vòng tay qua cổ Chu Vụ và chôn mặt vào ngực anh. Mẹ Ôn vừa rẽ vào ngõ sau thì cảm thấy một luồng gió thổi qua bên cạnh, giọng bà ngưng bặt. Mãi đến khi đầu dây bên kia gọi mấy lần, bà mới hoàn hồn, ngoái nhìn bóng dáng cao lớn đã chạy xa: “Không có gì… vừa gặp một người… Không biết nhà ai, giờ này còn chạy lung tung trong ngõ, còn ôm theo con gái nhà người ta. Thanh niên bây giờ thật kỳ cục, không biết cha mẹ dạy kiểu gì nữa.” … Ôn Từ ngồi ở ghế phụ, vẫn chưa gỡ mũ xuống. Cửa sổ xe hé mở, gió thổi ùa vào. Lúc nãy Chu Vụ đội mũ cho cô quá vội, không cẩn thận, khiến tóc cô bay tán loạn trong xe. Bóng cô phản chiếu trên cửa kính, đôi mắt long lanh cười, mặt đỏ ửng dù không chạy, niềm vui hiện rõ trên gương mặt không giấu nổi. Chu Vụ liếc nhìn cô, cũng cười: “Không sợ chứ?” “Có sợ.” Ôn Từ quay sang, “Nhưng em chợt nhớ đến hồi cấp ba.” “Chuyện gì?” “Hôm đại hội thể thao ấy, anh cũng ôm em như thế này.” Cũng là kiểu ôm này, dù vòng tay ôm trọn một người nhưng Chu Vụ vẫn chạy nhanh hơn cả vận động viên bên cạnh. Lúc đó Ôn Từ đã ngất, cứ ngỡ mình đang bay. Chu Vụ nắm vô lăng, im lặng vài giây rồi nhướng mày, giọng lười biếng: “Bây giờ thừa nhận còn kịp đấy, lần đó không phải thầy Dư xúi em giả ngất để ăn vạ à?” Ôn Từ liền ngồi thẳng dậy, nghiêm túc thanh minh cho chủ nhiệm: “Không phải, thật sự là do em gà quá nên ngất thật đấy.” Chu Vụ quay mặt đi cười, nghĩ thầm không cứu nổi, Ôn Từ chỉ nói mỗi câu “gà quá” mà anh cũng thấy đáng yêu. Người ta mở tiệc kỉ niệm thường làm các hoạt động khuyến mãi để thu hút khách, nhưng đến chỗ Tần Vận thì ngược lại – không nhận khách ngoài, chỉ những người được mời mới được vào. Bên ngoài quán bar đậu toàn siêu xe, cửa có hai vệ sĩ áo đen đứng gác. Đôi lúc Chu Vụ thật sự lo quán của cậu ta sẽ bị cảnh sát coi là ổ làm ăn phi pháp mà đột kích. Ném chìa khóa xe cho nhân viên giữ xe xong, Chu Vụ quay lại nhìn. Ôn Từ vừa gỡ mũ xuống, tóc hơi rối, áo len trắng cổ tròn đơn giản kết hợp quần jean, trông ngoan ngoãn đến nỗi chẳng hòa hợp với không khí xung quanh chút nào. Anh đưa tay vuốt lại mái tóc rối của cô, nắm lấy cổ tay: “Đi thôi.” Còn sớm nên bên trong chưa náo nhiệt lắm, mỗi bàn đều có người ngồi, ai cũng trông quen mặt, trò chuyện với nhau từ bàn này sang bàn khác, không khí vui vẻ. Hai người vừa vào đã có người gọi: “Ôn Từ?” Ôn Từ ngoái nhìn, hóa ra là Hướng Tao Nhã. Anh ta mặc quần tây áo trắng, trông như vừa từ chỗ làm đến. Thấy Ôn Từ, anh ta nhường chỗ, vui mừng nói: “Cậu cũng đến à? Ngồi đây đi, bên này toàn bạn học cả.” Lúc này Ôn Từ mới nhận ra còn có hai gương mặt quen ở bàn đó. Cô chưa kịp mở miệng thì bên kia đã vọng lại một tiếng: “Chu Vụ!” Ở ghế dài giữa tầng một, Đoạn Vi vẫy tay về phía họ: “Sao giờ mới đến? Nhanh lên đây! Sắp bắt đầu rồi!” Có người nhận ra điều gì đó không ổn, một trong các bạn học cũ không nhịn được trêu: “Anh Hướng, sao không qua ngồi với Đoạn Vi?” “Ngồi đây nói chuyện với tụi mày.” Hướng Tao Nhã mỉm cười, “Với lại bên đó cũng hết chỗ rồi. Không sao.” Nghe vậy, Ôn Từ theo phản xạ liếc nhìn về phía đó, đúng là chỗ ngồi ở giữa đã gần như kín chỗ. Cổ tay bị lay nhẹ, Ôn Từ ngẩng lên, đối diện với đôi mắt đen láy của Chu Vụ. Anh hạ mi mắt xuống, giọng thờ ơ: “Em muốn ngồi đâu?” Đến những nơi xa lạ thế này, xung quanh toàn người không quen, Ôn Từ sẽ theo bản năng muốn ngồi ở góc, giống như lần sinh nhật Tần Vận trước. Hơn nữa ngồi ở đó, chắc sẽ không phải nghe Chu Vụ và Đoạn Vi nói chuyện gì. Nhớ tới ngày kỷ niệm thành lập trường, trên đường đi ăn cơm đã nghe những lời đó, Ôn Từ nuốt khan. Niềm vui vừa nãy trên xe bỗng tan biến một nửa, cô ngập ngừng một chút rồi nói: “… Hay là em ngồi đây vậy.” Chu Vụ im lặng nhìn thẳng vào cô vài giây, ánh mắt dần dần trở nên lạnh nhạt. Anh trước tiên “ừ” một tiếng lạnh lùng, sau đó nói: “Không được.”

Bình Luận (0)
Comment