Chu Vụ cảm thấy Ôn Từ là một cô gái đầy mâu thuẫn. Ba năm cấp ba, cô luôn đóng vai một học sinh ngoan hiền, vậy mà lại chủ động tìm anh để có tình một đêm. Khi ấy, Chu Vụ nghĩ không thể đánh giá một người qua vẻ bề ngoài, nhưng đến khi lên giường mới phát hiện đó là lần *****ên của cô. Cô đau đến vã mồ hôi nhưng không hề kêu một tiếng, sau đó dù khoái cảm khiến gương mặt và đôi mắt đỏ ửng, cô vẫn im lặng không một lời. Hôm nay cô vẫn ngoan như vậy, mái tóc mềm mại buông xõa trên vai, uống rượu từng ngụm nhỏ, bị tiếng nhạc lớn làm giật mình, nhìn người khác chơi xúc xắc với đôi mắt tròn xoe như thời còn đi học. Vậy mà lại nhắn tin rủ anh ra ngoài hôn môi, dùng giọng nói ngày thường hay nói “Vâng ạ”, “Xin lỗi” để thở gấp bên tai anh, hỏi anh có phải là trai tân không. Say rượu rồi biến thành một người khác – điều này rất phổ biến, nhưng kỳ lạ là anh không cảm thấy Ôn Từ lúc này khác với ngày thường là mấy. Chỉ là nói nhiều hơn một chút, gan dạ hơn một chút, nhưng vẫn là con người ấy. Lúc chưa say là ngoan, lúc say xỉn hỏi anh có thể làm bạn tình không cũng ngoan, và bây giờ bị hôn đến thiếu dưỡng khí, run rẩy dưới những cái *****, vẫn ngoan như thế. Không hiểu sao cô lại đột ngột hỏi câu này. Yết hầu Chu Vụ khẽ động, do có chút men rượu nên giọng anh hơi khàn đặc: “Lần đó em không thoải mái sao?” “Thoải mái lắm.” Ôn Từ hỏi tiếp, “Vậy có phải không ạ?” “Ừ.” Chu Vụ chỉ đáp gọn một tiếng. Sau đó anh cảm nhận được phản ứng của Ôn Từ càng rõ ràng hơn, làn da mỏng manh nổi từng chấm đỏ nhạt. “Sao thế? thoả mãn cái gì vậy?” Chu Vụ nhận ra điều gì đó không đúng, một tay ôm eo cô, tay kia xoa nhẹ an ủi. Sau một lúc lâu, anh ngập ngừng hỏi: “Vì anh là lần *****ên của em sao?” “Vâng.” Giọng Ôn Từ yếu ớt, nhớ đến lúc nãy Đậu Dĩ Tình mắng chủ quán bar, cô thấy mình như vậy có vẻ không tốt lắm, “Em xin lỗi.” “…” Xin lỗi cái gì chứ. Với lại lần đầu của con trai có gì quý giá đâu. Vậy mà cô lại thoả mãn đến thế? Chu Vụ lười biếng nghĩ, nhịp tim chậm rãi tăng nhanh. Chiếc điện thoại vướng víu trong quần jeans đã được Chu Vụ lấy ra ném lên sofa khi vào phòng VIP, giờ lại sáng lên, anh liếc nhìn, màn hình hiển thị tên Hướng Tao Nhã. “Đừng thoả mãn nữa.” Anh đưa tay xoay mặt Ôn Từ đang tựa trên vai mình lại. Ghế bar Ôn Từ ngồi đã được Chu Vụ nâng cao tối đa, miễn cưỡng có thể nhìn thẳng vào mắt anh. Chu Vụ hạ mi mắt, giọng nói lười nhác, rõ ràng không định thả người đi nhưng vẫn cố ý nói: “Hướng Tao Nhã bảo đưa em về.” Ôn Từ nhìn anh bằng đôi mắt mơ màng: “Chu Vụ đưa em về đi.” Thật thà là do uống quá nhiều rượu, cô uống rất nhiều, chẳng chừa lại một giọt nào trong ly, giờ đã hoàn toàn say khướt. “Anh là tài xế của em à? Đón em trèo cửa sổ, đưa em đến đây, còn phải đưa em về nữa.” Chu Vụ lạnh nhạt, đang tính sổ với cô, “Muốn ngồi cùng Hướng Tao Nhã đến thế, sao không gọi cậu ta đi đón?” “Ngồi cùng anh vui lắm.” Ôn Từ áp sát, chạm mũi vào mũi anh như một chú mèo nhỏ, “… Trước kia ngồi xa quá.” Chu Vụ khựng lại: “Trước kia?” Ôn Từ lẩm bẩm: “Vâng… Anh cao quá, lần nào cũng ngồi hàng cuối cùng.” Chu Vụ hiểu ra, cô đang nói về thời cấp ba. Nhắc đến chuyện này, lại có món nợ phải tính, Chu Vụ véo cằm cô, kéo cô ra một chút: “Ôn Từ, khổ thân em vẫn là học sinh giỏi, mới lớp 10 đã thầm thương trộm nhớ người ta?” Ôn Từ nhận lỗi: “Em xin lỗi.” “…” Chu Vụ lạnh lùng hỏi, “Cậu ta làm gì mà em thầm thương?” Ôn Từ hồi tưởng một chút, nói: “Giúp em vác sách.” Chỉ vậy thôi à. Chu Vụ cười nhạt, sau một lúc lâu, lại cảm thấy có gì đó không đúng. “Ôn Từ, Hướng Tao Nhã là học sinh chuyển lớp, khai giảng lớp 10 cậu ta còn chưa đến.” Chu Vụ lạnh nhạt nói, “Là anh với Tần Vận vác sách.” Ôn Từ gật đầu, cô biết. Lúc đó cô là người phụ trách đi theo ký nhận sách. Khi ấy các bạn học khác đều ôm một chồng sách giáo khoa, Ôn Từ tất nhiên cũng được chia một phần. Cô dậy thì muộn, hồi lớp 10 rất nhỏ nhắn gầy gò, nói là học sinh lớp 1 có khi người ta còn tin, mấy cuốn sách giáo khoa trong tay cô trông như một quả núi nhỏ. Chu Vụ và mấy nam sinh khác đứng ở hành lang bàn tán về thầy chủ nhiệm mới Lão Dư, dù đều là học sinh lớp 10 nhưng Chu Vụ đã cao hơn hẳn, dáng thiếu niên cao gầy, vai rộng trong đồng phục học sinh. Giữa tiếng cười đùa, anh đi ngang qua Ôn Từ, liếc nhìn cô một cái không chút để tâm, trên mặt vẫn còn nụ cười bất cần đời, Ôn Từ giật mình dừng bước, chưa kịp phản ứng gì thì đối phương đã thu hồi ánh mắt. Cùng với ánh mắt thu lại, còn có cả chồng sách giáo khoa trong tay Ôn Từ. Tưởng cô nhớ nhầm, nhầm lẫn anh với Hướng Tao Nhã. Chu Vụ nhíu mày, vừa định buông người ra thì Ôn Từ bất ngờ áp lại, hôn cằm anh: “Chu Vụ, anh mặc đồng phục đẹp lắm.” Chu Vụ: “…” Chơi gì mà say rượu điên cuồng thế. Ánh mắt Chu Vụ vô thức dịu lại, giọng lười biếng: “Nói dối gì đấy.” Chưa dứt lời, Ôn Từ thè lưỡi ***** môi anh, nói mơ hồ: “… Lúc chơi bóng cũng đẹp nữa.” “…” Chu Vụ vừa nghĩ đừng dây dưa với người say, vừa kéo dài giọng hỏi: “Còn gì nữa?” Ánh đèn mờ ảo xuyên qua tấm kính ở cửa phòng VIP lọt vào, phác họa đường nét sống mũi cao thẳng của Chu Vụ, trong ánh mắt nhìn xuống cô mang theo chút men say nhàn nhạt. Ôn Từ nhìn đến mê mẩn cả người, đáp: “Còn có bây giờ nữa.” Trong vũ trường không có chỗ kín đáo, mà cũng không kịp gọi tài xế đến đón, Chu Vụ dẫn cô đến khách sạn ngay cạnh bên. Khoảng cách quá gần, vào phòng vẫn còn nghe được tiếng nhạc từ quán bar vọng sang. Ôn Từ nằm trên giường, hôn môi với Chu Vụ. Anh nửa như ép buộc, véo má cô. Cô không có quyền khép miệng, chỉ có thể ngửa đầu liên tục, nuốt vào, phát ra những tiếng rên rỉ mơ hồ, hòa quyện trong những âm thanh hôn m.ú.t say đắm. Chu Vụ đứng dậy định lấy đồ ở đầu giường thì bị Ôn Từ kéo tay lại. “Em có trong túi quần jean.” “Cô Ôn, em luôn mang theo sao?” Ôn Từ gật đầu: “Mỗi lần gặp anh em đều mang theo.” “…” Cả hai đều uống rượu, thân thể nóng bừng, môi lưỡi tràn ngập hương rượu. Hôm nay Ôn Từ phản ứng đặc biệt mạnh, Chu Vụ đặt ngón tay vào miệng cô, cắn nhẹ hai cái lên hàm răng trên: “Hôm nay không phải ở nhà, đừng kêu to quá.” Khách sạn này toàn là bạn bè quen biết, những người uống say thường hay đến đây ngủ qua đêm, xung quanh có thể có người quen. Ôn Từ ngậm ngón tay anh, mặt đỏ bừng, nói lí nhí: “…Vâng. Xin lỗi anh, em vừa rồi sướng quá.” “…” Khi kết thúc đã gần hai giờ sáng, Ôn Từ cuộn mình trên giường, tấm lưng trắng nõn phập phồng theo hơi thở dồn dập. Chu Vụ xoa lưng cho cô, gọi: “Cô Ôn.” Từ lúc ở phòng VIP, Chu Vụ đã cảm thấy có gì đó không ổn. Lần trước sinh nhật Tần Vận, anh tưởng những lời cô nói đều là say xỉn, mê sảng, không có căn cứ, không thể là thật. Nhưng hôm nay anh phát hiện, Ôn Từ khi say thực ra không nói dối. Thỉnh thoảng cô nói vài câu có vẻ không đầu không cuối, nhưng nghĩ kỹ lại đều có manh mối. Ôn Từ khẽ “ừm” một tiếng đáp lại anh. “19 cộng 28 bằng bao nhiêu?” Ôn Từ im lặng rất lâu mới nói: “47.” “Em ghét học sinh nào nhất?” Ôn Từ không chút do dự nói một cái tên nam sinh, Chu Vụ hỏi: “Tại sao?” “Làm ồn, hay bắt nạt bạn nữ.” Ôn Từ dừng một chút, rồi nói nhỏ, “Ghét lắm.” Chu Vụ gật đầu, đã xác nhận. Ôn Từ khi say thật sự không nói dối, ngược lại còn rất thẳng thắn. Những câu hỏi này nếu hỏi lúc bình thường, chưa chắc cô đã trả lời. Chu Vụ nói giọng lười biếng, tay luồn vào tóc cô, xoa nhẹ da đầu. Như đang trò chuyện: “Thích mùa nào?” “Mùa đông.” “Thích chó hay mèo?” “Thích Gia Gia.” Ôn Từ hỏi mơ hồ, như không biết mình đang ở đâu, “Sao hôm nay Gia Gia không ở nhà?” Chu Vụ mỉm cười: “Thích sư tử hay hổ?” “…Đều không thích.” “Chu Vụ với Hướng Tao Nhã ai đẹp trai hơn?” “Chu Vụ.” “Vậy em thích Chu Vụ hay Hướng Tao Nhã?” “Chu Vụ.” Tim như bị cào nhẹ, ngứa ngáy. Chu Vụ nuốt nước bọt, cúi xuống hôn cô lần nữa, lặp lại: “Thích Chu Vụ hay Hướng Tao Nhã?” Ôn Từ đáp: “Chu Vụ.” Hỏi nhiều lần vẫn nhận được cùng một câu trả lời, không chút do dự. Chu Vụ đổi câu hỏi: “Thích từ khi nào?” Không có tiếng trả lời. Ôn Từ đã ngủ thiếp đi trong nụ hôn của anh. Dưới ánh đèn mờ, Ôn Từ nghiêng mặt, hơi thở nhẹ nhàng, ngủ rất say. Chu Vụ ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt mình qua những thiết kế thấu kính kỳ lạ ở đầu giường. Từ cổ đến tai anh đỏ bừng, như bị lây từ Ôn Từ, trái tim đập nhanh như lúc làm tình. Chết tiệt… Chu Vụ thở dài một hơi, đưa tay vẽ theo sống mũi nhỏ xinh của Ôn Từ. “Ôn Từ.” Sau một lúc lâu, anh khẽ cười, thở dài, “Em không giống đang nói dối.”