Sáng hôm sau, Ôn Từ giật mình tỉnh giấc bởi tiếng chuông báo thức. Do ngủ quá ít lại uống nhiều rượu tối qua, cô không thể tỉnh táo ngay được. Mắt còn lờ đờ, nhìn chăm chăm vào khe hở nhỏ của tấm rèm chưa kéo kín và ngây người một lúc. Bên ngoài tấm rèm là một màu đen như mực, trời vẫn chưa sáng. Một cánh tay ấm áp của người đàn ông quen thuộc đang ôm quanh eo cô. Ôn Từ nhắm mắt lại, trong cơn buồn ngủ mơ màng, cô cố nhớ lại – tối qua cô ngủ ở nhà Chu Vụ à? Rõ ràng họ còn chơi trò Thật và Thách, rồi cô rủ Chu Vụ đến phòng riêng để hôn, sau đó Chu Vụ đưa cô vào phòng và… Khoan đã. Một dây thần kinh nào đó khẽ giật, Ôn Từ chợt mở to mắt. “Em đang thoả mãn điều gì vậy? Vì anh là lần *****ên của em?” “Ừm.” “Cô Ôn, em luôn mang theo bao à?” “Gặp anh em đều mang theo.” “Em thích Hứa Tao Nhã hay Chu Vụ?” “Chu Vụ.” Câu cuối cùng vang vọng trong đầu Ôn Từ vài lần, mỗi lần giọng Chu Vụ lại mang một âm điệu khác nhau. “…” Trong bóng tối, mắt Ôn Từ hơi sáng lên, người đã hoàn toàn tỉnh táo, đầu óc càng thêm rõ ràng. Ngay sau đó, đồng hồ báo thức lại vang lên – do quá mệt mỏi nên lúc nãy Ôn Từ tắt không chuẩn, điện thoại lại nhắc nhở. Cô gần như tắt ngay trong tích tắc, tay nhanh đến mức như có ảo ảnh. Cánh tay trắng nõn dừng lại ngoài chăn gần nửa phút, đến khi tê cứng Ôn Từ mới hoàn hồn, hít một hơi sâu. Đầu óc quá tải, mọi thông tin đều khiến Ôn Từ không chịu nổi. Cô định thần lại và quyết định… chuồn. Cô quay đầu lại, nhờ ánh sáng mờ từ hành lang len lỏi vào để lén nhìn Chu Vụ, xác nhận anh vẫn còn ngủ, rồi cẩn thận nhấc cánh tay đang đặt trên eo mình – quá nặng, nhấc không nổi. Ôn Từ cố gắng không ngừng, nắm lấy những ngón tay của anh, từ từ dịch ra ngoài, cuối cùng cũng thoát được. Cô rón rén xuống giường, mò mẫm tìm quần áo, có lẽ do quá vội vàng mà mãi mới mặc xong được áo ngực. Cuối cùng cũng mặc xong quần áo, Ôn Từ cầm điện thoại định rời đi. Khi đi qua cuối giường, cô nhìn thấy hai cái bao cao su Chu Vụ ném không trúng, rơi dưới đất tối qua. Cô khựng lại, cúi người nhặt lên, định ném vào thùng rác thì – “Cạch” một tiếng. Đèn phòng bật sáng. Ôn Từ: “…” Chu Vụ trở mình, duỗi cánh tay vừa bị dời đi ra khỏi chăn, gác lên gối một cách uể oải, giọng hơi khàn: “Cô Ôn.” “…” “Đặt báo thức 5 giờ rưỡi là có ý gì?” “…” Ôn Từ cong người, tay vẫn còn nắm hai cái bao cao su, lững thững đứng đó, “… Xin lỗi.” Chu Vụ chưa ngủ đủ, nhướng mắt nhìn cô một cách lười biếng: “Định đi đâu?” “Về nhà.” Ôn Từ đáp, “Phải về trước khi ba mẹ em dậy, nên tối qua trước khi ra khỏi nhà… em đã đặt báo thức.” Chu Vụ nhắm mắt, ừ một tiếng, trông vẫn còn ngái ngủ. Ôn Từ ném đồ vào thùng rác, giọng hoảng loạn: “Vậy… vậy em đi trước nhé…” “Ba mẹ em mấy giờ dậy?” Chu Vụ vẫn nhắm mắt hỏi. “… Khoảng 7 giờ.” “Kịp mà, vậy ăn sáng cùng nhau nhé?” Chu Vụ chậm rãi ngồi dậy, chỉ về phía sofa, không cho Ôn Từ cơ hội từ chối, “Giúp anh lấy quần áo, cô Ôn.” Sau khi rửa mặt sơ qua, hai người đi đến chỗ đợi thang máy. Ôn Từ đứng thẳng tắp, mắt nhìn về phía trước, từ khi Chu Vụ tỉnh dậy, cô không dám nhìn anh thêm lần nào. Sáng sớm khách sạn vắng tanh, hành lang yên ắng không một tiếng động. Ôn Từ không biết để tay đâu, cứ vặn vẹo người, muốn độn thổ quá. Không bao giờ uống rượu nữa. Sao cô lại thành ra thế này sau khi uống rượu chứ? Ngày nào cũng rủ Chu Vụ vào phòng tối làm chuyện này chuyện kia, có khác gì người phụ nữ lăng loàn đâu chứ!? Miệng cũng chẳng giữ được, Chu Vụ hỏi gì cô đáp nấy. Hơn nữa… tại sao Chu Vụ lại hỏi cô câu đó? Cô đã để lộ điều gì sao? Nhưng sau khi tỉnh dậy, Chu Vụ lại không nhắc gì đến chuyện tối qua. Có phải Chu Vụ cũng say nên quên hết? Không phải không có khả năng, tối qua anh cũng uống không ít, có lẽ do say nên mới hỏi cô như vậy. Có khi Chu Vụ thuộc típ người say xỉn, ngủ một giấc là quên hết mọi chuyện – Ôn Từ lo lắng đề phòng, miên man suy nghĩ, bất an tự an ủi mình. Chu Vụ đứng sau cô nửa bước, hai tay để sau lưng, cụp mắt nhìn cái gáy đầy vẻ có lỗi của cô, lên tiếng: “Ôn Từ.” Ôn Từ buột miệng: “Dạ? Sao ạ? em tối qua uống nhiều quá chẳng nhớ gì hết.” “Áo ngực em chưa mặc đúng.” “…” Ôn Từ cứng đờ tay chỉnh lại áo ngực, ước gì bốc hơi. Hai người xuống lầu, không đi cầu thang bộ, cũng không đi thang máy. Thang máy sắp đến nơi, Ôn Từ chưa kịp thở phào thì từ đầu hành lang bên kia vọng đến hai giọng nói quen thuộc – “Đậu Dĩ Tình, cậu không sao chứ? Đặt báo thức 5 giờ rưỡi? Biết tớ mấy năm nay chưa từng dậy giờ này không?” “Hồi học tớ vẫn dậy 5 giờ rưỡi mà.” “Nhưng bây giờ đéo phải đi học!” “Sắp khai giảng rồi, tớ làm quen trước không được à?” “Thì ngủ thêm đi, cứ nhất định phải 6 giờ?” “Tớ bị điên à? Có nhà không ngủ, lại chen chúc với cậu trên cùng một giường ở khách sạn?… À đúng rồi, tối qua Chu Vụ đưa Ôn Từ về nhà chưa?” “Rồi, không về nhà thì về đâu? Chu Vụ nhắn tin cho tớ nói vậy.” “Tớ thấy cô ấy say quá, sợ về nhà bị ba mẹ phát hiện, cô ấy say rồi nói nhiều lắm. Này, tối qua cậu có thấy Ôn Từ với Chu Vụ hơi lạ không?” “Không, có gì đâu?” Hai giây sau, giọng nói đó lại vang lên, hạ thấp âm lượng, tiếc là hành lang khách sạn quá yên tĩnh nên những vị khách khác trong hành lang vẫn có thể nghe được mơ hồ, “Thôi được, Đậu Dĩ Tình, đừng nói chuyện khác. Khụ, mà… tối qua tớ thế nào?” “Tệ.” “Mạnh miệng đi, tệ mà còn kêu thành thế, tớ…” Tần Vận vừa rẽ vào góc hành lang, nhìn thấy hai người đứng trước thang máy, giọng nói đột ngột im bặt. Tám mắt nhìn nhau. Hành lang hoàn toàn chìm vào im lặng. “Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, vì không ai bước vào nên từ từ đóng lại. Bốn người mắt to trừng mắt nhỏ, đứng không biết bao lâu, cuối cùng có người phá vỡ bầu không khí ngột ngạt – Tần Vận trong đầu lướt qua 800 câu hỏi, hồi tưởng lại mấy câu Chu Vụ nói với cậu ta trước đó có vẻ thật mà như giả, liếc nhìn Ôn Từ, không nhịn được trong lòng tự mắng mình ngu ngốc, ngàn lời vạn lẽ gom thành một câu: “Chào buổi sáng.” Chu Vụ lạnh nhạt đáp: “Chào.” Ôn Từ: “…” Đậu Dĩ Tình: “…” Tần Vận khụ một tiếng: “Đi đâu thế?” Chu Vụ: “Ăn sáng.” Tần Vận: “À, bọn tao cũng đi ăn sáng, vậy đi cùng nhé?” Chu Vụ: “Đi thôi.” Đối diện khách sạn là một quán điểm tâm kiểu Việt, nơi khách phải tự phục vụ và lấy đồ ăn ở quầy bên kia. Hai chàng trai cầm menu đi gọi món, để lại Ôn Từ và Đậu Dĩ Tình ngồi ở bàn. “Đừng che nữa.” Đậu Dĩ Tình khoanh tay trước ngực, lên tiếng. “…” Ôn Từ đành ngoan ngoãn buông tay xuống. Nhìn thấy dấu hôn quen thuộc trên xương quai xanh của Ôn Từ, Đậu Dĩ Tình nhắm mắt lại, cảm thấy quan niệm về thế giới của mình đang sụp đổ dần. Trước đây, về chuyện đối tượng hẹn hò của Ôn Từ, cô đã nghi ngờ vô số bạn nam cùng lớp từ thời cấp ba, thậm chí còn nghĩ đến cả Hướng Tao Nhã, nhưng chưa bao giờ nghi ngờ đến Chu Vụ. Họ như người của hai thế giới khác nhau vậy. Trên đường đến quán ăn sáng, Đậu Dĩ Tình cố gắng hồi tưởng lại nhưng không thể nhớ ra hai người đã có bao nhiêu tương tác thời cấp ba. Sau khi tốt nghiệp, Chu Vụ sang Mỹ, họ càng không có liên lạc gì. Vì thế khi hôm qua thấy Chu Vụ ôm Ôn Từ, cô cũng chỉ thấy hơi kỳ lạ mà thôi. Giờ đây sự thật đã phơi bày, Đậu Dĩ Tình không khỏi liên tưởng đến những ngày ở Tân Thành trước đó, hai ngày sau khi cô rời đi… Không, không thể nghĩ tiếp. “Tối qua…” Đậu Dĩ Tình ngừng một chút, xác nhận lại, “Cậu ta không phải lợi dụng lúc cậu say để đưa cậu đi chứ?” Ôn Từ vốn đang cúi đầu như chim cút, nghe vậy liền ngồi thẳng người dậy để giải thích cho Chu Vụ: “Không phải đâu không phải! Là tớ lợi dụng lúc mình say để rủ anh ấy đi!” Đậu Dĩ Tình im lặng vài giây: “Cậu còn tự hào ghê.” “… Xin lỗi.” Ôn Từ hỏi, “Vậy cậu với Tần Vận thì sao?” “Không có gì đâu, say rồi ngủ một giấc thôi.” Đậu Dĩ Tình nhíu mày, vẫn cảm thấy kinh ngạc, chống khuỷu tay lên lưng ghế của Ôn Từ, mặt đầy ngạc nhiên, “Người cậu thích lại là Chu Vụ sao?!” Tim Ôn Từ đập thình thịch, vội vàng phủ nhận: “Không có! Chỉ là… bạn giường thôi.” Hai chữ cuối thốt ra rất nhỏ. “Tớ không hiểu cậu sao? Cậu không thể lên giường với người mình không thích được.” Đậu Dĩ Tình không thể tưởng tượng nổi, “Cậu bắt đầu thích cậu ta từ khi nào? Sao tớ hoàn toàn không cảm nhận được? Cậu với Chu Vụ —” Ôn Từ vội đưa tay bịt miệng Đậu Dĩ Tình lại. Chu Vụ đặt bát cháo trước mặt Ôn Từ: “Tôi sao?” Ôn Từ nhăn mặt với Đậu Dĩ Tình, cô nàng đảo mắt, lầm bầm: “Không có gì.” Ôn Từ vội về nhà nên mọi người ăn sáng nhanh chóng rồi rời quán. Xe của Tần Vận đêm qua bị bạn mượn mất, bốn người đành phải chen chúc lên xe Chu Vụ. Chu Vụ lái xe, Ôn Từ ngồi ghế phụ, hai người còn lại ngồi sau, từ lúc lên xe đã không ngừng nói chuyện. “Tần Vận, rượu trong quán cậu là rượu giả hả?” Đậu Dĩ Tình xoa xoa thái dương, “Sao đầu tớ đau thế này?” Tần Vận kinh ngạc: “Đậu Dĩ Tình, cậu ăn vạ ai đấy? Rượu trong quán tớ còn thật hơn cả chứng chỉ giáo viên của cậu, chai Whiskey cuối cùng cậu uống tối qua giá mười tám vạn đấy, tớ cho cậu uống không thu tiền mà còn bị cậu cắn ngược lại.” “Ờ, ngủ với tớ một đêm cũng mười tám vạn.” Đậu Dĩ Tình nói thản nhiên, “Huề.” “???” Tần Vận thấy vô lý, vừa định cười, “Đậu Dĩ Tình, cậu có biết xấu hổ không, cậu còn là giáo viên nhân dân nữa!” Đậu Dĩ Tình: “Dù sao mười tám vạn đó tớ không thể trả, rượu là cậu rót cho tớ mà.” Ôn Từ căng thẳng cả buổi sáng, bị hai người họ chọc cười. Cười xong lại thấy không ổn, cố nén lại, cổ họng nghẹn đến khó chịu. Mu bài tay bị chạm nhẹ, Ôn Từ ngước mắt lên, thấy Chu Vụ đưa qua miếng băng dán. Anh một tay cầm vô lăng, trông có vẻ tâm trạng bình thường, giọng lười biếng: “Che đi.” Ôn Từ liếc anh một cái, “ừ ừ” một tiếng, nhận lấy băng dán, nhân lúc đèn đỏ, nghiêng người về phía Chu Vụ, trong lúc anh đang ngỡ ngàng, cẩn thận dán miếng băng lên bên phải cổ anh. Phía sau tai gần cổ Chu Vụ có một vết màu đỏ dài do cô để lại tối qua. Ôn Từ dùng ngón cái chạm nhẹ, giọng áy náy: “Còn đau không? Một miếng có vẻ chưa đủ. Anh có đau không?” “Không đau. Nhưng anh bảo em dán cho cổ em cơ.” Chu Vụ nhướng mày, “Không sợ bố mẹ nhìn thấy à?” “…” Dấu vết ở ngực còn có thể dùng cổ áo che được, nhưng ở cổ thì hơi khó. Ôn Từ lúng túng: “Không sao, bố mẹ em chưa dậy đâu, về nhà em sẽ dùng kem che khuyết điểm.” Đèn đỏ chuyển xanh, Chu Vụ quay đi, bỗng thấy muốn cười. Ban đầu còn khá phiền, định nhân lúc ăn sáng để nói chuyện rõ ràng với Ôn Từ, ai ngờ lại xuất hiện thêm hai người, giờ còn ngồi sau ríu rít không ngừng. Nhưng giờ lại thấy thôi, vốn dĩ cô ấy là một kẻ nói dối nhỏ, nói chuyện cũng chưa chắc đã suôn sẻ. Vừa rồi ở trước thang máy chỉ gọi tên thôi mà cô đã phủ nhận ba lần. Nhìn thấy con đường quen thuộc, Ôn Từ cởi dây an toàn: “Thả em xuống đây là được, cảm ơn.” “Không có gì.” Chu Vụ chậm rãi lái xe vào lề, liếc mắt nhìn, tiện miệng hỏi, “À này, em thích chó hay mèo?” “Loảng xoảng” một tiếng, điện thoại Ôn Từ rơi xuống sàn xe. Ôn Từ đầu óc rối bời, quay người nhặt điện thoại, trong lòng tự nhủ, phải bình tĩnh, khi nói dối phải vững vàng, phải tự nhiên. Vừa ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt đen láy trong veo của Chu Vụ, ánh mắt giống như lúc tối qua khi nâng cằm cô hôn, hỏi cô thích Chu Vụ hay Hướng Tao Nhã, mang theo sự âu yếm và thử thách không giấu giếm, mỗi lần cô trả lời một câu, Chu Vụ lại cúi xuống hôn cô một cái, như thể hài lòng, như thể khích lệ. Tần Vận ngồi sau nghe thấy, định hỏi sao tự nhiên lại hỏi câu này, thì nghe Ôn Từ đáp: “Chó.” Gần đến giờ cao điểm đi làm, phía sau có xe bấm còi, Ôn Từ nắm chặt điện thoại, nhận ra mình vừa nói gì, nhưng không thể rút lại, quá rõ ràng rồi, lại rút lại sẽ bị nói là kẻ nói dối. Vành tai Ôn Từ đỏ lên, đành nói thêm nhỏ nhẹ, “… Thích Samoyed.” “Được.” Đôi mắt kia cười rạng rỡ. Chu Vụ nói, “Anh biết rồi.”