Chu Vụ có thói quen tập thể dục, mỗi ngày anh phải chạy ít nhất 5km mới thấy thoải mái. Buổi sáng không chạy được thì về nhà ngủ bù, tối đến lôi Gia Gia đi chạy đêm. Chạy được nửa đường, con chó đứng im không chịu di chuyển. Chu Vụ bực mình dùng chân chạm nhẹ vào nó hai cái rồi dừng lại bên lan can nghỉ ngơi. “Gia Gia, bắt tay nào!” Tần Vận ngồi xuống, tay giơ lên giữa không trung một hồi lâu chỉ nhận được cái nhìn lạnh lùng từ chú chó Samoyed. Cậu ta quay sang méc: “Con chó mày nuôi có vấn đề rồi, nó không thân thiện tí nào cả.” “Nó biết chọn người.” Chu Vụ lười biếng đáp, “Nó không thích phản ứng với người xấu.” “Hả?” Tần Vận kinh ngạc, “Mày đối xử với người anh em cùng đi chạy đêm kiểu vậy á?” Chu Vụ im lặng. Tự dưng không chào hỏi gì đã đến cửa đòi đi chạy đêm cùng, còn lấy cớ mượn bộ đồ thể thao mới mua của anh: “Bộ đồ này 7 triệu 8, chuyển khoản qua WeChat cho tao luôn.” “Này, sao mày lạnh nhạt thế…” Chu Vụ không đáp lời, dựa vào lan can, liếc nhìn đồng hồ rồi cúi xuống nói với con chó đang thè lưỡi bên chân: “Nghỉ thêm hai phút nữa rồi đi tiếp.” “Đừng vội mà, đang hay, nói chuyện tí đã.” Tần Vận cũng đứng dậy, nghiêng người dựa vào lan can, “Chuyện của mày với Ôn Từ từ khi nào vậy? Mấy vết xước trên lưng mày hồi trước, không phải do cô ấy…” Chu Vụ không nói gì, cam chịu. Tần Vận lại kéo áo Chu Vụ, bị cùi chỏ của Chu Vụ đẩy ra, vừa cười vừa mắng: “Mày bị điên à? Làm gì thế?” “Tao nhìn xem lưng mày thế nào, tao nhớ mấy vết cào khủng lắm,” Tần Vận giật mình, “Không thể nào là Ôn Từ gây ra chứ?!” Chắc Ôn Từ cũng bất ngờ lắm. Hôm đó xong xuôi, cô về nhà liền cắt móng tay ngắn. Tối qua chạm lên người anh chỉ còn là đầu ngón tay mềm mại, riêng vết ở cổ là do chiếc vòng tay anh tặng để lại. Chiếc vòng đã là size nhỏ nhất nhưng vẫn hơi rộng trên cổ tay Ôn Từ. Mỗi lần cô nắm chặt tay anh, cố không chạm vào đầu giường, chiếc vòng kim cương cứ lăn qua lăn lại trên cổ tay cô. Chu Vụ nuốt khan, đáp qua loa: “Lâu rồi, hết rồi.” “Có phải giáo viên nào cũng móng tay dài không? Tối qua tao suýt bị mấy móng tay giả của Đậu Dĩ Tình cào chết.” Nhớ tới gì đó, Tần Vận cúi đầu cười không nhịn được, giọng bất đắc dĩ, “Thề luôn, tao nói với mày này, tao cứ thấy Đậu Dĩ Tình thầm thương trộm nhớ tao từ lâu rồi. Không thì sao hồi cấp ba chỉ nhớ mỗi tên tao mà không nhớ tên đứa nào khác? Rõ ràng là muốn thu hút sự chú ý của tao. Đúng thật, hôm trước tao với cổ vừa lên đảo, tối đó cổ giả say rồi hôn tao. Mẹ nó, tối qua còn…” “Cổ vừa rồi còn chê tao hay nhắn tin, rồi lại block tao, ha ha, chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’ thôi, tao nhìn thấu hết rồi. Này, mày nghĩ tao có nên mua căn hộ gần bờ sông không? Không thì lát nữa khi tao đồng ý yêu cổ, lúc cổ đi làm chắc sẽ muốn qua tìm tao.” Tần Vận vừa nói vừa mở app xem nhà, sắp xếp từ giá cao xuống thấp, chọn một căn trang trí tươm tất, định đưa cho Chu Vụ xem thì đột nhiên thằng bạn quay mặt đi, hỏi không đầu không đuôi: “Trận chung kết bóng rổ lớp 11 đó, tao ghi mấy điểm?” “Hả?” Tần Vận bị hỏi đến ngớ người, “Điểm thi đại học tao còn không nhớ nổi.” Chu Vụ khẽ cười khẩy một tiếng, thu hồi ánh nhìn tiếp tục ngắm xa xa. “Sao tự nhiên hỏi cái này?” Tần Vận hồi tưởng, “Đại khái là điểm cao nhất trường, trận đó mày như thần ấy, đánh xong còn có huấn luyện viên đến hỏi mày có muốn vào đội tuyển tỉnh không, mày quên rồi à? Thầy Dư còn chụp nhiều ảnh đăng lên mạng nữa.” Chu Vụ khựng lại: “Đăng đâu?” Tần Vận cười nhạo: “Thời đó còn đăng đâu được nữa? Q/Q chứ đâu.” Chạy đêm về nhà, Chu Vụ mở máy tính, tải Q/Q. Lần cuối mở phần mềm này không nhớ là mấy năm trước, tài khoản trước chỉ tạo để chơi game, sau khi ra nước ngoài đổi qua game khác, tài khoản này cũng không đăng nhập lại. Dùng số điện thoại lấy lại mật khẩu, Chu Vụ đăng nhập vào, thấy nhóm chat kỷ niệm ngày thành lập trường. Chu Vụ lướt qua vài dòng chat, không thấy tên người cần tìm, thoát ra ngoài, tiện tay đổi avatar thành một tấm ảnh chó con ủ rũ, rồi tìm Dư Bân Hoằng trong danh sách bạn bè. Ông thầy ngày xưa cũng rất bắt trend, avatar là một tấm ảnh selfie góc cao. Nhìn ra được phần mềm này cũng bị bỏ xó lâu rồi, Feed lần cuối cập nhật đã là 7 năm trước. Dư Bân Hoằng có nhiều album trong QQ, mỗi album đều được ghi chú rõ ràng, Chu Vụ tìm được album của mình, click vào xem, rồi tựa lưng vào sofa, lật từng tấm một. Vừa lướt qua vài tấm đã thấy người cần tìm. Bức ảnh có vẻ được chụp từ cửa lớp học, vì thời gian đã lâu nên độ phân giải không cao, trong lớp học sinh nằm bò ra hết, chỉ còn lác đác vài người ngồi. Ôn Từ là một trong số đó, ngồi ở bàn đầu, đường nét gương mặt còn non nớt, mí mắt uể oải nửa khép, trông cũng rất mệt mỏi, tay chống cằm, cúi đầu cầm bút, dáng vẻ như sắp gục. Nhỏ quá, hồi cấp ba cô ấy nhỏ vậy sao? Chu Vụ nhìn thời gian, tính toán một chút, là hồi lớp 10. Dư Bân Hoằng chú thích bức ảnh: “Học sinh bây giờ chẳng có chút tinh thần nào cả.” Tần Vận bình luận bên dưới: “848, giờ ra chơi cũng ngủ à?” Dư Bân Hoằng dường như dùng album như một cuốn sổ kỷ luật, gần như mỗi tấm ảnh đều là học sinh vi phạm nội quy. Chu Vụ lướt một hồi lâu, không thấy Ôn Từ đâu nữa, ngược lại thấy được ảnh mình. Tấm ảnh chụp anh đang ngủ ở dãy bàn cuối lớp, Dư Bân Hoằng chú thích: “Chu Vụ, trốn giờ thể dục.” Chu Vụ bật cười, định lướt tiếp thì đột nhiên dừng lại. Giờ thể dục, trong lớp trống vắng chỉ có anh và một người khác. Một lúc sau, anh phóng to bức ảnh lên xem người ở góc mờ mờ kia. Là Ôn Từ. Trong ảnh, anh mặc đồng phục mùa hè, vải phía sau lưng hơi nhăn, Ôn Từ mặc áo khoác mùa thu, kéo khóa ngay ngắn đến tận cổ. Hai người không hợp nhau, như đang ở hai mùa khác nhau. Ôn Từ cúi người múc nước, đầu nghiêng sang, đang nhìn anh. Anh hướng về phía cửa sổ, Ôn Từ hướng về phía anh, cả hai đều không phát hiện thầy Dư Bân Hoằng đang lén chụp ảnh ngoài hành lang. Tấm tiếp theo, Chu Vụ đứng dựa tường ở hành lang lớp học, mặc áo hoodie màu xám, Dư Bân Hoằng chú thích: “Chu Vụ, đi học muộn, không mặc đồng phục.” Góc bàn đầu cạnh cửa sổ, Ôn Từ dựng sách giáo khoa tiếng Anh lên, đầu len lén thò ra từ sau sách, đang nhìn anh. Tấm tiếp theo không có anh, nhưng có Ôn Từ, bối cảnh là văn phòng giáo viên, Dư Bân Hoằng chú thích: “Lần thi này điểm trung bình lớp đứng thứ hai toàn khối.” Ôn Từ quay lưng về phía ống kính, tay cầm một bài kiểm tra tiếng Anh đang xem, nội dung bài thi mờ không rõ, nhưng có thể thấy mơ hồ chỗ để trống có vẽ một con chó nhỏ. Chu Vụ nhớ ra vì con chó đó, anh bị trừ năm điểm phần trình bày. … Cuối cùng cũng lật đến những tấm ảnh trận bóng đó. Chu Vụ bỏ qua những tấm có mình ở giữa, phóng to ảnh để xem người xem ở hàng sau, tìm liên tục mấy tấm, nhìn đến hoa cả mắt, cuối cùng ở tấm cuối cùng tìm thấy người mình muốn tìm. Ôn Từ thậm chí không ở trong khán phòng. Ngoài lưới sắt sân bóng rổ, một bóng dáng nhỏ gầy đứng đó, đang kiễng chân nhìn vào trong, bên cạnh đỗ chiếc xe đạp màu đen kiểu cũ quen thuộc với Chu Vụ. Tối qua Chu Vụ suy nghĩ rất lâu. Nếu người cô thích thật sự không phải Hướng Tao Nhã, thì những ưu điểm cô từng kể trước mặt anh, có khi cũng chẳng phải của Hướng Tao Nhã, bởi theo anh biết, Hướng Tao Nhã căn bản không biết chơi bóng rổ. Mà anh vừa lúc nhớ ra có một trận đấu của mình, Ôn Từ hẳn đã xem. Đã lâu lắm rồi, anh không còn nhớ rõ trận đấu đó thế nào, nhưng lại có chút để tâm, sợ mình đánh không tốt nên không nhịn được hỏi Tần Vận, rồi lật ra được album này. Đám người xem này sao ai cũng cao thế nhỉ? Lúc đó Ôn Từ có nhìn thấy không? Chu Vụ cụp mắt xuống, phóng to thu nhỏ dáng vẻ Ôn Từ rất nhiều lần. Có vẻ như Ôn Từ thật sự thích anh. Từ hồi cấp ba đã bắt đầu. Chu Vụ đặt máy tính xuống, ra ban công hút thuốc. Điếu thuốc kẹp trên tay, anh vẫn chưa hút, khói thuốc từ từ bay lên rồi nhanh chóng bị gió đêm thổi tan. Đêm tối yên tĩnh không một tiếng động, Chu Vụ nghe thấy tiếng tim mình đập, anh lười biếng mà vô định hồi tưởng, cả đời này không biết nó đã từng đập nhanh như vậy chưa. Từ khi xác nhận Ôn Từ thích mình, Chu Vụ vui đến gần như phấn khích, còn kèm theo một chút cảm xúc khác nói không rõ. Tai nóng bừng lên, Chu Vụ lười để ý. Ôn Từ bắt đầu thích anh từ khi nào? Lớp 10? Không ấn tượng gì về cô. Lớp 11? Đại hội thể thao ôm cô đi phòng y tế, cô nói một câu cảm ơn, anh gật đầu, rồi không còn gì nữa. Lớp 12? Chắc là trước đó, lúc này Ôn Từ đã biết khuyên anh nộp bài tập tiếng Anh, Tần Vận không nộp cô ấy còn chẳng thèm quan tâm. Thích mà không tỏ tình, cũng phải thôi, cái cô nhóc nói dối giỏi này làm sao dám tỏ tình, chỉ biết uống chút rượu vào cho can đảm rồi đến tìm anh “hẹn hò một đêm”, lừa anh là thích người khác. Mà nói thật, cho dù có tỏ tình thì lúc đó anh chưa chắc đã đồng ý, vì căn bản chẳng để ý gì đến cô ấy. Là luôn thích anh sao? Vậy khi biết anh với Đoạn Vi ở bên nhau thì cảm giác thế nào? Bao nhiêu năm không gặp sau khi tốt nghiệp, vẫn còn thích ư? Điếu thuốc trên tay tàn hết, Chu Vụ một hơi cũng chưa hút. Anh ném tàn thuốc vào thùng rác, châm thêm điếu nữa kẹp trên tay, khi định thần lại thì đã gọi video call cho Ôn Từ. Bên kia nhận hơi chậm, Ôn Từ ngồi trước bàn, trên đầu quấn khăn tắm, đuôi tóc ướt sũng vẫn còn nhỏ nước. “Xin lỗi, em vừa đi tắm xong.” Điện thoại đặt nằm trên bàn, Ôn Từ cúi đầu nhìn màn hình, góc độ chết người này ngược lại làm cô trông có vẻ dễ thương, vì mấy câu nói trong xe sáng nay, ánh mắt cô còn hơi tránh né, ngượng ngùng hỏi, “Sao vậy anh?” Có vài chỗ không thấy rõ, chuyện quan trọng thế này cũng không thể nói qua điện thoại được. Chu Vụ im lặng hai giây: “Gia Gia muốn gặp em.” Ôn Từ sững người, rồi nhìn quanh: “Em cũng nhớ nó, nó đâu rồi?” “Bên cạnh chân anh.” Ôn Từ chống hai tay lên bàn, dáng vẻ hơi giống cô học sinh trong tấm ảnh ngày xưa. Cô đợi một lúc, thấy anh không có động tác gì thêm mới lên tiếng nhắc: “Vậy anh quay máy một chút cho em nhìn nó được không?” “Không quay.” “…” “Anh nói dối đấy, Gia Gia đâu biết nói chuyện.” Chu Vụ cụp mắt nhìn cô, “Là anh muốn nhìn em.” “…” Dưới ánh đèn bàn, mặt Ôn Từ chậm rãi ửng hồng: “À, à à, vâng.” Trong điện thoại im lặng vài giây, Ôn Từ ghé sát vào điện thoại, thương lượng với anh: “Vậy để em sấy khô tóc rồi gọi lại cho anh nhé? Em bây giờ… trông hơi xấu.” Điếu thuốc cháy đến tận ngón tay, Chu Vụ dập tắt, chợt hiểu cảm xúc kia là gì. Là xót xa, là đau lòng.