Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông

Chương 56

Dù mẹ Ôn nói vậy, nhưng cuối tuần sau Ôn Từ vẫn về nhà, đẫn theo Chu Vụ đi cùng. Hiện tại có chuyện gì Chu Vụ cũng không yên tâm để cô về một mình, cuối cùng thỏa thuận với Ôn Từ là anh sẽ đứng đợi ngoài cửa nhà. Nhưng Chu Vụ quá nổi bật, cao ráo đẹp trai, chẳng mấy chốc mẹ Ôn đã nhận được điện thoại từ hàng xóm, nói trước cửa nhà có một anh chàng đẹp trai đứng đợi. Thế là bà mở cửa, cho anh vào nhà rồi mắng cả hai một trận. Mắng xong, cả hai cùng bị đuổi ra khỏi nhà. Trở lại xe, hai người thắt dây an toàn, nhìn nhau rồi phá lên cười. “Biết được vào nhà thì đã mang quà theo rồi.” Chu Vụ nhấn ga, giọng nhẹ nhàng, “Để lần sau vậy.” “Anh thật kỳ lạ.” Ôn Từ mỉm cười, “Sao anh lại thích bị mắng thế?” Chu Vụ đương nhiên: “Không thì sao anh có thể yêu cô giáo Ôn được?” “…” Tim Ôn Từ đập nhanh hơn, vội giải thích, “Em chưa bao giờ mắng học sinh cả.” Chu Vụ cười khẽ, vươn tay qua tựa tay xe nắm lấy tay cô. Qua giai đoạn bận rộn đó, Chu Vụ cuối cùng không cần bay ra nước ngoài nữa, hầu hết vấn đề đều có thể giải quyết qua họp trực tuyến. Thời gian này ban ngày hai người ai lo việc người nấy, tối về nhà lại gặp nhau. Ôn Từ thường làm việc ở nhà, cuối tuần sẽ đến nhà Chu Vụ. Thứ Sáu *****ên của tháng 12, như thường lệ Chu Vụ dẫn chó đi đón Ôn Từ về nhà. Đi sớm hơn mọi khi, anh có lòng dẫn Gia Gia đi ăn mì bò. Nhưng cũng không dễ dãi quá, chỉ cho phép chó ăn một miếng thịt sau khi đã ngâm nước hai lần. Chưa tới giờ ăn nên quán vắng khách, ông chủ quán đứng cạnh bàn trò chuyện với Chu Vụ: “Lại đi đón cô Ôn à?” “Vâng.” Chu Vụ nhìn chú chó Samoyed đang ăn ngon lành, tiện miệng hỏi, “Bác cho gia vị gì vào mì mà thơm thế?” “Ha ha, công thức gia truyền mấy chục năm, không phải nói đùa đâu.” Ông chủ cười nói, “Như cô Ôn ấy, một cô gái nhỏ nhắn vậy mà thường ăn tới hai tô đấy.” “Hai tô?” Chu Vụ nhướn mày, “Em ấy ư?” “Đúng vậy, hồi học cấp ba ấy. Lúc đó tôi còn bán mì ở căng tin đường Thượng Hà. Giờ nghỉ trưa cô Ôn hay đến mua, nhiều lần mua hai tô, hỏi thì bảo là mình ăn cả.” Với khẩu vị của Ôn Từ, có khi ăn một tô còn chật vật. Ký ức phủ bụi bỗng được lật lại một góc, Chu Vụ nhớ ra. Nhớ hồi cấp ba có một thời gian, trường kiểm tra cơm hộp gắt gao, bọn họ lại không thích chen chúc trong căng tin nóng nực, có khi cơm hộp bị bảo vệ tịch thu thì sẽ ra quầy tạp hóa mua vài cái bánh quy cầm hơi, tan học rồi mới đi ăn. Có lần cơm hộp lại bị tịch thu, Tần Vân rủ anh ra quầy tạp hóa mua đồ ăn vặt, hôm đó Chu Vụ không có khẩu vị nên lắc đầu từ chối. Không ngờ đi vệ sinh về thấy trên bàn nhiều một tô mì bò, tưởng Tần Vân mua nên ăn hết, sau này mới biết không phải. Tô mì đó mãi không ai nhận. Sau khi ăn vài lần mì không nguồn gốc, cuối cùng họ cũng tìm ra chỗ giấu cơm hộp mới. Vì thế vào một trưa nọ, trước khi đi lấy cơm hộp, Chu Vụ viết vào trang đầu sách tiếng Anh: 【Không ăn mì nữa. Cảm ơn nhé.】để trên bàn học. Đúng là sau đó không ai gửi mì cho anh nữa. Tổng cộng chỉ ăn ba bốn lần, qua bao nhiêu năm, Chu Vụ gần như đã quên sạch. Trách sao mấy tháng trước lần đầu vào quán ăn, anh đã cảm thấy hương vị quen thuộc. “Hôm nay anh vui lắm phải không?” Trước khi ngủ, Ôn Từ nhô đầu ra khỏi chăn, cuối cùng không nhịn được hỏi. Chu Vụ ngồi đầu giường trả lời email, nghe vậy cụp mắt: “Sao em lại hỏi vậy?” “Anh cười cả tối rồi.” Ôn Từ nói. Khóe môi Chu Vụ càng cong lên, anh ậm ừ một tiếng rồi bỗng gọi: “Cô Ôn.” “Dạ?” “Yêu em như tìm thấy cả kho báu.” Kho báu dường như vô tận, mỗi lần đào được thêm một chút đều khiến anh sướng tê da đầu. Về mặt tinh thần. “…” Ôn Từ không ngờ câu trả lời lại liên quan đến mình. Cô ngẩn người hai giây, định hỏi là có ý gì thì điện thoại vang lên, Đậu Dĩ Tình nhắn voice nói cô ấy đang uống rượu với Tần Vân, hỏi hai người có muốn qua không. Ôn Từ gối đầu lên đùi Chu Vụ: “Muốn đi không?” “Không đi.” Chu Vụ áp lòng bàn tay ấm áp lên má cô, “Mấy ngày nay em không uống được rượu.” “Em á?” Ôn Từ nghiêng đầu, ngước mắt nhìn anh ngơ ngác, “Tại sao?” “Không phải mấy ngày nay em đến tháng sao?” “…” Ôn Từ sững người. Vội cầm điện thoại xem ngày, đúng thật, dạo này quá bận nên cô quên mất ngày tháng. Nhưng mà. Ôn Từ bỏ điện thoại xuống, nhìn Chu Vụ càng ngơ ngác: “Chu Vụ, em chưa đến.” Chu Vụ khựng lại, im lặng vài giây: “Muộn mấy ngày rồi?” “… Một tháng.” Chu Vụ quăng laptop sang một bên, cầm điện thoại đặt que thử thai. Ôn Từ cũng ngồi dậy, vốn dĩ cô đã hơi mệt – thứ Sáu có cả ngày dạy, quá mệt mỏi. Chu Vụ mua vài cái, túi ni lông căng phồng. Ôn Từ đứng trước phòng tắm ngây người, thấy anh xách đồ về mới hoàn hồn. Sắc mặt cô tuy vẫn còn ngơ ngác, nhưng giọng nói đã bình tĩnh lại: “Chắc không phải đâu? Anh… đều có đeo mà.” Dù Chu Vụ hay nói muốn cho cô có thai, nhưng biện pháp an toàn vẫn làm rất cẩn thận. “Cũng không phải trăm phần trăm.” Chu Vụ nói, “Thử trước đã.” “Được.” Ôn Từ nhận lấy túi, vừa định đi vào thì bị Chu Vụ ôm lại. Anh cúi đầu, hôn lên mũi cô, rồi lên môi cô, như an ủi: “Đừng sợ.” Trong tích tắc, Ôn Từ thực sự bình tĩnh hơn nhiều. Thời gian chờ kết quả rõ ràng chỉ có vài phút, nhưng lại cảm thấy rất dài. Trên bồn rửa mặt bày mấy que thử, hai người đứng sát vai nhau, Chu Vụ nhìn họ trong gương, bỗng lên tiếng: “Cô Ôn.” “Ừ? Ra kết quả chưa?” Ôn Từ ghé mắt nhìn. “Không phải,” anh ôm lấy cánh tay cô, kéo người về phía mình, cười, “Chúng ta giống như đang đợi kết quả thi đại học vậy.” Ôn Từ nhìn mình trong gương, thật sự có hơi giống. Cô lại liếc nhìn Chu Vụ trong gương. Khóe môi Chu Vụ vương nụ cười, trong mắt đầy cảm xúc phức tạp, có căng thẳng, có chờ đợi, có lo lắng, lại có phấn khích. Cô rất muốn hỏi Chu Vụ, rốt cuộc anh hy vọng kết quả thế nào. Nhưng que thử đã nhanh hơn một bước đưa ra câu trả lời. Tất cả đều một vạch, không có thai. Ôn Từ buông lỏng người, dựa vào cánh tay Chu Vụ, thở phào một hơi. Đợi thêm lúc nữa, xác định không có vạch thứ hai hiện lên, Chu Vụ vứt hết đồ vào thùng rác. Tiện tay bế Ôn Từ lên, như ôm một kiện hàng chuyển phát nhanh, đem cô về giường. Vốn công việc đã mệt, vừa rồi lại hoảng hốt, giờ Ôn Từ thật sự mệt cả thể xác lẫn tinh thần, vừa lên giường đã nằm xuống. Chu Vụ rất thích dáng vẻ này của cô, người khác đều không thấy được, trước mặt người ngoài Ôn Từ luôn bình tĩnh thể diện, khiến người ta cảm thấy cô dường như không biết mệt, không biết nóng, cũng không biết giận. “Có ý gì thế, cô Ôn.” Chu Vụ nằm bên cạnh cô, gập khuỷu tay gối đầu, nghiêng mắt nhìn cô, giọng lười nhác, “Em như thở phào nhẹ nhõm vậy.” “Ừm,” Ôn Từ thừa nhận, chậm rãi nói, “Nếu bây giờ em có thai, thì sau này bị đuổi ra khỏi nhà sẽ là ba người.” Chu Vụ bật cười, cả giường cũng rung theo. “Thế còn anh.” Ôn Từ nghiêng người nằm, lót tay dưới má, nhìn anh, “Anh nghĩ sao?” Khóe môi Chu Vụ nhếch lên, lặng lẽ đối diện với cô. Ôn Từ tỏ ý thông cảm: “Không nói cũng được, em chỉ hơi tò mò thôi.” “Muốn nói chứ.” Chu Vụ lại học cách nói của cô, nhưng giọng điệu kéo dài đuôi, chậm rãi, không quá nghiêm túc, “Rất nhiều, anh đang sắp xếp đây.” “Nói thật, phản ứng *****ên là vui, có lẽ là bản năng đàn ông, thích người phụ nữ mình yêu mang thai con mình… Nhưng chỉ trong thoáng chốc thôi.” Chu Vụ cong tay xuống, nghịch tóc Ôn Từ, ngón tay luồn vào giúp cô massage da đầu, “Sau đó bắt đầu lo lắng. Bạn gái anh còn gầy thế này, làm sao mà mang thai được.” Ôn Từ phản đối: “Em dạo này mập rồi.” “Ừ, mập cả cỡ này chưa bằng một bữa tối của anh.” Chu Vụ giọng nhạt nhẽo, “Lại nghĩ, em mới dạy hơn một năm, chưa ổn định lắm, đã phải sinh con, không thích hợp. Dù em không muốn sinh, bỏ đi, cũng ảnh hưởng sức khỏe.” “Anh lại nghĩ, thời gian trước anh bay khắp nơi, đôi khi mệt quá hút điếu thuốc… không biết có ảnh hưởng đến con không.” “Anh lại nghĩ, vốn đã có một con chó tranh em với anh, lại thêm đứa bé nữa, anh xong đời.” Chu Vụ nói rất chậm, rất ru ngủ, Ôn Từ vừa buồn ngủ vừa muốn cười. Chu Vụ chọc má cô, rất nghiêm túc: “Đừng cười. Nếu không phải em hôn anh trước rồi mới thấy chó, anh còn tưởng em vì chó mới nói chuyện với anh.” Ôn Từ không nhịn được, ghé qua hôn anh: “Em không phải vậy.” Chu Vụ thuận thế ôm người: “Những cái đó đều là suy nghĩ ban đầu, chỉ vài giây thôi, nghĩ nhiều thế, sau đó chỉ nghĩ một chuyện.” “Chuyện gì?” “Nếu thật sự có thai thì làm sao đây.” Chu Vụ nói, “Anh còn chưa cầu hôn em.” “…” “Trên đây là toàn bộ suy nghĩ của anh.” Chu Vụ nói, “Báo cáo xong, cô Ôn.” “Chu Vụ.” “Ừm?” “Có thể làm tình không?” Chu Vụ bật cười, đột nhiên không kịp đề phòng, nhưng đúng là phong cách của Ôn Từ: “… Không phải bảo hôm nay mệt lắm sao?” “Thật sự rất mệt.” Ôn Từ ngẩng đầu, mũi chạm cằm anh, nài nỉ, “Nên chỉ làm đối diện một chút được không?” Chu Vụ đôi khi thật cảm thấy mình sẽ bị Ôn Từ quyến rũ đến chết. Anh cởi áo, nâng cằm hôn cô. Hôn một lúc, vừa vào trạng thái, Ôn Từ đột nhiên đẩy anh ra. Ôn Từ ôm mặt anh, lúng túng: “… Xin lỗi.” Chu Vụ: “?” “Cái kia, đến, em cảm thấy rồi.” “?” “Kỳ kinh nguyệt.” “…”

Bình Luận (0)
Comment