Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông

Chương 57

Ôn Từ biết được giá trị thực của chiếc vòng tay hình bướm trên cổ tay mình từ Dương Vận Phi. Khi ấy, hai người đang cùng nhau ăn cơm tại nhà hàng. Dương Vận Phi tình cờ thấy hình nền điện thoại của cô, liền reo lên: “Tôi biết mà! Hai người chắc chắn có gì đó! Ngay từ cái nhìn *****ên tôi đã đoán ra, nhưng khi hỏi cô thì cô lại nói không phải!” “Lúc đó thật sự chưa có gì đâu.” Tuy vậy, khi ấy họ cũng không hoàn toàn trong sáng. Ôn Từ ngượng ngùng gắp cho Dương Vận Phi một miếng đầu mà cô ấy thích, như để bồi tội. “Hừm hừm. Nhưng tôi thật không ngờ,” Dương Vận Phi cảm thán, “Cô Ôn lại là kiểu người để ảnh bạn trai làm hình nền điện thoại đấy.” Trước đó cô luôn nghĩ Ôn Từ là kiểu con gái khá kín đáo trong chuyện tình cảm. Ôn Từ ngượng ngùng nói rằng cô học theo Chu Vụ, có phần giống như khoe khoang tình yêu. Vì thế Dương Vận Phi chỉ cười, không nói gì thêm. Họ ngồi bên cửa sổ nhà hàng, ánh nắng mùa đông dịu nhẹ chiếu lên chiếc vòng tay của Ôn Từ, lấp lánh trong mắt Dương Vận Phi: “À đúng rồi, Ôn Từ, cô mua vòng tay này ở đâu vậy? Tôi cũng muốn mua một cái. Hàng chính hãng thì tôi không mua nổi, nhưng mua hàng fake cũng được, tôi thấy vòng của cô trông y chang hàng thật luôn.” “Đây là bạn trai tặng.” Ôn Từ ngước mắt hỏi, “Mà hàng chính hãng giá bao nhiêu vậy?” “Nhiều số 0 lắm, tôi quên rồi, để tôi tìm lại. Tôi xem được trên video ngắn,” Dương Vận Phi lục điện thoại một lúc rồi đưa cho Ôn Từ, “Đây, cái này nè.” Ôn Từ cắn đũa nghiêng người xem. Trong video, chiếc vòng tay trưng bày giống hệt chiếc trên tay cô. Phần mô tả bên dưới ghi: [Phiên đấu giá Singapore Gia Lợi số 078, giá khởi điểm…] Khi thấy con số, Ôn Từ cảm thấy hơi chóng mặt. Dương Vận Phi cất điện thoại: “Hàng fake chắc cũng phải mấy nghìn đấy. Hay cô nhờ bạn trai gửi tôi link shop luôn? Cô Ôn… Ơ, sao cô lại tháo vòng tay ra vậy?” “Không, không có gì. Link shop… để về tôi hỏi lại cho.” Hôm nay tan làm, Chu Vụ chỉ cần liếc mắt đã nhận ra bạn gái mình có điều bất thường. Ôn Từ đi từ cổng trường về phía anh, Chu Vụ đón lấy cặp của cô, cười: “Sao đi nhanh thế, đi ăn…” Chưa nói hết câu thì cánh tay đã bị ôm chặt, Ôn Từ kéo anh đi, vẻ mặt gấp gáp: “Về nhà trước.” Cô cúi đầu, lén lút như kẻ trộm suốt đường về. Khi cánh cửa phòng trọ đóng lại với tiếng “cạch”, Ôn Từ mới thở phào nhẹ nhõm. Chu Vụ thấy vậy, càng muốn cười: “Sao thế?” Ôn Từ nắm cổ tay anh, lấy từ trong túi ra chiếc vòng tay, đặt vào lòng bàn tay anh. Chu Vụ nhướng mày: “Có ý gì đây?” Thời gian qua, Chu Vụ còn tặng cô nhiều thứ khác. Váy, túi xách, kẹp tóc… Rất nhiều món hàng hiệu mà Ôn Từ đều nhận được, mỗi món ít nhất cũng vài chục triệu. Chu Vụ có con mắt thẩm mỹ rất tốt, món nào cô cũng rất thích – có lẽ vì là do Chu Vụ tặng nên mới thích. Ban đầu Ôn Từ từ chối, nhưng Chu Vụ chỉ nhướng mày, nói không nhận cũng không trả lại được, rồi hôn cô, nói thích nhìn cô dùng những món đồ này, đẹp lắm. Sau vài lần như vậy, Ôn Từ đành phải nhận. Cũng không phải nhận không. Mỗi món Ôn Từ đều ghi nhớ, định tích góp tiền sau này đáp lễ từng món một – dù thời gian có thể sẽ khá lâu, vì hiện tại lương của cô thực sự không cao. Nhưng chiếc vòng tay này có giá trị vượt quá khả năng tích góp của cô. “Em đã kiểm tra, không có gì sai sót về giá tiền cả.” Ôn Từ thở dài, giải thích, “Nhưng cái này quá đắt rồi, Chu Vụ.” “Không đắt đâu.” Chu Vụ nắm ngược lại tay Ôn Từ, đeo chiếc vòng lại lên cổ tay cô. Ôn Từ cựa quậy tay một chút, tất nhiên là không thoát được, Chu Vụ giữ chặt cô: “Đừng động đậy, cô giáo Ôn.” Giọng anh hơi nhẹ, lười biếng, có phần giống đang dỗ dành người ta. “Thật sự không đắt đâu, bỏ đi phần thiết kế thì chỉ là mấy viên đá quý thôi, bản thân nó chẳng có giá trị gì đâu.” Anh nói, “Nhưng khi nhìn thấy nó, anh nghĩ ngay đến em.” Ôn Từ ngước mắt lên, không giãy giụa nữa, lặng lẽ nhìn anh. “Bao gồm những thứ anh tặng em trước đây nữa, tất cả đều vậy,” đeo vòng lại cho cô xong, Chu Vụ lười nhác tựa vào cánh cửa gỗ, cười không chút để ý, bóp nhẹ ngón tay cô, “Anh thấy chúng đều hợp với em, trong khoảnh khắc nhìn thấy là anh đã nghĩ đến hình ảnh em dùng chúng, sau đó anh sẽ cảm thấy vui. Những món đồ ấy có giá trị là do em mang lại cho chúng.” “Cô giáo Ôn à, mua đồ cho em là sở thích của anh, anh chỉ đang thỏa mãn bản thân thôi, em đừng áp lực.” Ôn Từ vẫn im lặng, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm anh, như đang suy nghĩ điều gì. Chỉ là – “Bảo bối, mặt em đỏ quá.” Chu Vụ cười. “Em biết.” Ôn Từ rất bình tĩnh thở dài một hơi, “Được rồi. Vậy anh cũng nên nói với em trước chứ, em cứ đeo nó đi dạy học, họp hành, vệ sinh…” Thấy cô càng nói càng thẹn thùng, Chu Vụ cười không ngừng được, cúi đầu định hôn cô – “Nhưng cái này quá đắt, nếu sau này chúng ta chia tay, em sẽ trả lại cho anh.” Ôn Từ cam đoan. Nụ hôn biến thành cắn. Ôn Từ bị đẩy vào cửa, môi, chóp mũi, cằm đều bị cắn để lại dấu răng nhạt, Chu Vụ nắm cằm cô, lạnh nhạt sửa lời: “Không thể nào chia tay.” “Ừm ừm ừm, em biết,” Ôn Từ nói, “Em chỉ nói nếu…” Chu Vụ cười, tiếp tục cắn cô. Chu Vụ thực sự rất ghét nghe hai từ đó, đêm đó anh gần như muốn cắn khắp người Ôn Từ. Lúc cô chưa đến đỉnh, anh cứ dằn vặt, bắt cô phải lặp lại những lời vừa nói. Ôn Từ ôm chặt anh, toàn thân ướt đẫm mồ hôi mà đón nhận, áp sát vào cổ anh: “Không chia tay. Chúng ta cả đời này đều không chia tay. Chu Vụ… nhanh lên đi…” Sau khi kết thúc, Chu Vụ ra ban công hút thuốc. Ôn Từ đã cố tình tìm phòng trọ có ban công, chính là để tiện cho anh. Ban công có vài chậu sen đá nhỏ, Chu Vụ ngậm điếu thuốc, liếc nhìn mấy chậu cây nhỏ xấu xí đó, tính toán bảo Ôn Từ đặt vài chậu ở nhà anh nữa. Đợi tàn thuốc, anh quay vào phòng. Chu Vụ vừa ngồi xuống giường, Ôn Từ đã dịch lại ôm anh. Anh buồn cười: “Đợi chút, người anh lạnh.” Gió tháng 12 lạnh buốt, Chu Vụ đứng ngoài một lúc, người dính đầy hơi lạnh, nên anh còn chưa chạm vào chăn, sợ mang cái lạnh vào chăn. Ôn Từ không nghe, duỗi tay nhấc chăn lên quấn lấy anh, rồi mò mẫm phía sau lưng mình, lấy ra một hộp quà nhỏ, đưa đến trước mặt Chu Vụ. Chu Vụ hiếm khi sửng sốt một chút, rồi nói: “Anh đồng ý.” “…” “…” Hai người một người cúi đầu một người ngẩng lên, im lặng đối diện nhau hồi lâu. Chu Vụ nhấc hộp quà lên, chạm mặt với chiếc cà vạt bên trong. “Không phải nhẫn đâu…” Ôn Từ lúng túng, “Là đáp lễ cho cái kẹp tóc lần trước.” Đó là món quà đáp lễ *****ên cô tích góp được. Chu Vụ “ừm” một tiếng, cầm lên nghiêm túc xem xét, cười: “Sao lại có khiếu thẩm mỹ tốt vậy, cô giáo Ôn?” “Ừm,” Ôn Từ chớp mắt vài cái, không hiểu sao lại cảm thấy áy náy, nghĩ rằng mình làm Chu Vụ không vui, “Xin lỗi.” Chu Vụ bật cười. Anh tất nhiên biết trong hộp không thể là nhẫn được, kích thước không phù hợp. Lúc nãy chỉ là nhất thời xúc động, trêu cô một chút: “Không phải, lúc nãy anh…” “Nếu anh thích nhẫn, lần sau em tích góp tiền, sẽ tặng anh nhẫn.” “…” “Được không?” “Được.” Không thể không đồng ý. Chu Vụ ngước mắt nhìn trần nhà cũ kỹ của căn phòng trọ, thở dài. Phải thúc giục tiến độ bên nhà thiết kế trang sức thôi. Cũng không thể thua cô giáo Ôn được. [Tác giả có lời muốn nói] Sao thế này, sao mỗi lần viết về hai người là lại lên giường (đi tới đi lui) (đi tới đi lui) – Trạm 520: Tiếp đi bác, chúng tôi thích kkkk

Bình Luận (0)
Comment