Vượt Rào Yêu Thầm – Bản Đông

Chương 6

Cuối cùng thì đợt bận rộn với các báo cáo công tác và khai giảng cũng đã qua đi. Chiều thứ Ba, sau một tháng không gặp, hai cô giáo nhân dân cuối cùng cũng có dịp gặp mặt nhau. Họ hẹn gặp tại quán đồ Hàn mà Đậu Dĩ Tình yêu thích. Vừa nhìn thấy Ôn Từ, Đậu Dĩ Tình lập tức móc điện thoại ra bấm 110: “Không được rồi, tớ phải báo cảnh sát thôi.” Ôn Từ vội vàng giữ tay bạn lại: “Sao thế?” “Còn hỏi! Tự nhìn đi!” Đậu Dĩ Tình chỉ vào cổ Ôn Từ, “Không phải chứ, sao anh ta lại đánh người thế này? Véo hay bóp vậy? Hai người… khoan đã.” Đậu Dĩ Tình chợt nhận ra điều gì đó, vẻ mặt hoàn toàn sốc: “Hai người… đừng nói là chơi SM…” “Không phải! Sao có thể!” Ôn Từ vội đưa tay che cổ, “Chắc là mình dán băng keo cá nhân không kỹ.” “Đây là vết bầm! Làm sao che được!” Đậu Dĩ Tình hỏi, “Bị thương kiểu gì vậy?” “Không phải bị thương, tại muỗi đốt…” Nghe vậy, Đậu Dĩ Tình cúi đầu định bấm 110 lần nữa. Ôn Từ vội vàng thừa nhận, ghé sát vào trong góc kín đáo của quán, thì thầm giải thích về Chu Vụ: “Là do anh ấy hôn thôi, thật sự là hôn thôi. Thực ra đã phai nhiều rồi, qua hai ngày nữa là hết hẳn.” “…” Đậu Dĩ Tình nhắm mắt lại, dù đã biết chuyện này gần nửa năm nhưng vẫn không dám tin. Ôn Từ, cô bạn từ cấp ba chưa từng đọc truyện cấm hay ngay cả tiểu thuyết ngôn tình cũng chẳng được mấy quyển, lại có thể làm những chuyện này. Rốt cuộc anh ta là ai chứ???! Đậu Dĩ Tình còn định hỏi thêm nhưng Ôn Từ đã nhìn ra ý đồ, vội chuyển chủ đề: “Từ khi nào cậu bị cận thị vậy?” Lúc này Đậu Dĩ Tình đeo một cặp kính mới mà trước đây chưa từng thấy. “Không phải cận đâu, đeo cho già dặn thôi.” Đậu Dĩ Tình đẩy gọng kính. Năm nay Đậu Dĩ Tình 26 tuổi, là giáo viên kiêm chủ nhiệm trẻ nhất trường trung học Giang Thành. Ở lứa tuổi họ, quá trẻ sẽ khó trấn được học sinh. Càng lên cao, để tăng thêm uy nghiêm, Đậu Dĩ Tình toàn mặc áo phông đen rộng với quần ống suông, kẹp tóc lệch một bên, cố tình ăn mặc già dặn hết mức có thể. Ôn Từ bật cười: “Dạo này lớp cậu thế nào?” “… Thôi đừng nhắc.” Thấy đề tài đã được chuyển đi thành công, Đậu Dĩ Tình nghẹn lòng, cắn mạnh miếng cánh gà, “Mình thật muốn cùng đám học sinh thi được 30 điểm kia đồng quy vu tận!” “Bình tĩnh nào.” Ôn Từ cười, “Cậu vẫn nói đó, điểm số không thể đại diện cho toàn bộ một học sinh mà.” “Đúng là không thể đại diện thật. Nhưng mấy đứa học sinh đó không chỉ học kém, còn trốn học đánh nhau đủ thứ chuyện, mới đây còn vào văn phòng mình trộm đề thi nữa…” Đậu Dĩ Tình cười lạnh, “Cậu còn nhớ Tần Vận không?” Ôn Từ khựng lại: “Nhớ chứ.” “Nó đã đủ hư rồi phải không?” Đậu Dĩ Tình đập bàn, “Vậy mà đám học sinh trong lớp mình còn hư hơn nó!” Hồi cấp ba, Đậu Dĩ Tình là ủy viên kỷ luật của lớp. Cô từng nói, cái tên mà cô viết nhiều nhất trong đời chính là Tần Vận. Tần Vận bị ghi tên nhiều nhất lớp, vì thế mà còn để bụng. Nó không phục Đậu Dĩ Tình, hồi cấp ba cứ gặp mặt là hai đứa phải cãi nhau vài câu. Mỗi lần Ôn Từ lo Đậu Dĩ Tình sẽ gặp chuyện nếu xảy ra xô xát, thì Chu Vụ lại xuất hiện, gọi Tần Vận đi. Ôn Từ: “Trước đây cậu không định nghỉ việc sao? Giờ tính sao?” “Đưa lớp này tốt nghiệp đã rồi tính tiếp. Tuy có vài đứa làm mình tức chết, nhưng đa số học sinh đều khá tốt. Học kỳ 1 mình có ý định đó, không biết ai truyền ra ngoài, phụ huynh học sinh còn ký tên viết thư, bảo mình đừng đi.” Đậu Dĩ Tình thở dài, “Thôi không nói mấy chuyện phiền lòng nữa. Cuối tuần này lễ kỷ niệm thành lập trường, cậu có đi không?” Nếu là lễ kỷ niệm thông thường, chắc chắn Đậu Dĩ Tình sẽ không hỏi thêm. Nhưng năm nay vừa đúng kỷ niệm 50 năm thành lập trường Giang Thành, nên tổ chức rất hoành tráng. Không chỉ có nhiều hoạt động, mời nhiều lãnh đạo và cựu học sinh xuất sắc, nghe nói còn có pháo hoa và tiết mục biểu diễn trong tiệc tối nữa. “Cậu đi không?” Ôn Từ hỏi. “Ban đầu cũng hơi hứng thú, nhưng mình xem group chat, thấy nhóm của Tần Vận cũng định đến, chán thật.” “Group chat?” “Ừ, cái nhóm QQ hồi cấp ba ấy, cậu không thấy à?” “… Chưa, để tớ xem.” Hồi cấp ba Ôn Từ bị quản nghiêm, không được dùng máy tính, đi học cũng không có điện thoại, ngay cả tài khoản QQ cũng phải mượn điện thoại Đậu Dĩ Tình để tạo. Lúc ấy không biết ai khởi xướng, lập một nhóm QQ, rồi chuyền một quyển vở từng người để mọi người ghi số QQ của mình vào, tiện để người kia kéo vào nhóm. Khi quyển vở truyền đến chỗ Ôn Từ, cô đang định giải thích tình hình thì thoáng thấy tên Chu Vụ. Ôn Từ vẫn nhớ đó là một buổi chiều oi ả, cô nghe tiếng ve kêu, ngồi ngẩn người một lúc, rồi quay sang mượn điện thoại của Đậu Dĩ Tình. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, nhóm chat đó dần im lặng. Khi Ôn Từ đi làm đổi điện thoại mới, cô cũng không tải lại QQ nữa. Vừa tải xong, màn hình hiện thông báo yêu cầu nhập lại mật khẩu tài khoản. Ôn Từ liếc trộm Đậu Dĩ Tình đang ăn ngấu nghiến bên cạnh, nhanh chóng gõ một chuỗi ký tự vào ô mật khẩu. Ứng dụng thông báo đăng nhập thành công. Đúng như dự đoán, tin nhắn trong nhóm hiện 99+, xem thời gian thì mới từ hôm qua. Tuy gọi là nhóm lớp, nhưng thực ra chỉ có mấy người hay nói chuyện nhất là còn hoạt động. 【Đoạn Vi: Lễ kỷ niệm 50 năm Giang Thành ai định đi không~】 【Bạn học A: Tớ đi. Sao cậu lại lên QQ trò chuyện vậy?】 【Đoạn Vi: Nhóm WeChat chỉ có mấy người, mình lên đây hỏi xem có bạn cũ nào khác muốn đi không】 【Bạn học B: Lâu quá không dùng app này, lạ quá… Lớp trưởng Hướng có đi không? Có đi cùng cậu không?】 “Kệ anh ta đi!” – Đoạn Vi nhắn trong group chat. “Chuyện gì vậy, cãi nhau à? Haha” – một bạn học bình luận. “Vợ chồng mà, cãi đầu giường rồi cuối giường cũng làm hoà thôi. Chúng ta có nên hẹn một địa điểm tụ tập không? Cuối tuần này vừa hay rảnh, tối còn có thể đi chơi nữa, ai muốn đứng ra tổ chức không?” – một người khác đề xuất. “Được đấy, để tớ lo cho.” – Tần Vận đáp lại. Đoạn Vi gửi voice message, giọng con gái vừa nũng nịu vừa hờn dỗi: “Tần Vận, ý gì đấy, sao không trả lời tin nhắn WeChat của tớ? Chu Vụ có đi không? anh ấy cũng chẳng thèm trả lời tin nhắn của tớ, rốt cuộc đang làm cao với ai vậy?” “Cậu ấy đang bơi, không thấy điện thoại, tụi tớ đang ở cùng nhau.” – Tần Vận giải thích. “Không phải, hỏi làm gì nữa, cậu đã mở lời thì chắc chắn cậu ấy sẽ đi rồi.” “Hừ.” – Đoạn Vi nhắn lại. “Vậy lát nữa cậu nhắn với anh ấy là phải mặc đồng phục đi cùng tớ đấy nhé.” … Đậu Dĩ Tình đang ăn thì thấy chán, ghé qua xem cùng. Nhìn ảnh đại diện của Tần Vận, cô thở dài một tiếng. Đến ảnh Đoạn Vi thì lẩm bẩm: “Hướng Tao Nhã cũng quá nhẫn nhịn rồi. Cưới nhau được một năm mà Đoạn Vi vẫn dùng ảnh đôi với Chu Vụ làm avatar. Hôm qua tớ còn để ý, Chu Vụ cũng chẳng đổi ảnh… Thôi, cái đám người đó tớ chẳng hiểu nổi. Nói này, cậu có đi không?” “Không đi đâu.” Ôn Từ đăng xuất, xóa app đi rồi mỉm cười: “Mệt quá, cuối tuần vẫn muốn ở nhà nghỉ ngơi.” “Cũng phải.” Đậu Dĩ Tình gật đầu. “Vậy tớ cũng không đi.” Sáng 9 giờ, ngày kỷ niệm thành lập trường THPT Giang Thành. Ôn Từ và Đậu Dĩ Tình ngồi trong phòng bảo vệ của trường, thở hổn hển sau khi bơm bóng bay. “Không nổi nữa, tay tớ mỏi quá! Cái trường này thật quá đáng! Đã chiếm mất thời gian cuối tuần của tớ còn chưa đủ, giờ còn bắt tớ làm ***** li nữa!” Đậu Dĩ Tình ngả người vào tường, than thở. Hôm thứ Sáu tan học, cả hai cùng nhận được thông báo. Nhà trường mời toàn bộ giáo viên và nhân viên của THPT Giang Thành tham gia lễ kỷ niệm lần này, đồng thời ngỏ ý rằng ai muốn góp sức cho trường thì có thể đăng ký tham gia. Tuy nói là tự nguyện nhưng thực ra công việc đã được phân công hết. Đậu Dĩ Tình còn cố tình “chạy quan hệ” để lãnh đạo xếp cô và Ôn Từ làm việc cùng nhau – bơm bóng bay và vận chuyển đồ đạc cho các khu vực hoạt động. Ôn Từ vỗ đầu bạn: “Cậu nghỉ đi, để tớ bơm cho.” Đậu Dĩ Tình nhìn cánh tay của đối phương còn mảnh mai hơn mình nửa vòng: “Thôi, tớ sợ cậu ngất xỉu giữa chừng thì khổ, vẫn làm cùng nhau đi.” Bơm bóng xong thì đã đến giờ ăn trưa. Hôm nay trường học có một điểm nhân đạo duy nhất là cho phép dùng thẻ nhân viên để ăn miễn phí tại căng tin. Ăn trưa xong quay lại, “văn phòng tạm thời” của họ đã có thêm một tấm bảng. Trưởng ban tổ chức thấy họ thì chỉ vào tấm bảng dưới đất, cười nói: “Vất vả hai cô giáo rồi. Có lẽ còn phải bơm thêm một ít bóng bay nữa, treo đầy tấm bảng giới thiệu cựu học sinh xuất sắc này. Làm xong thì các cô mang ra treo ở cổng trường là được. Chiều hai giờ trước khi trường mở cửa phải chuẩn bị xong… Sau đó không có việc gì đâu. Nghe nói các cô cũng là cựu học sinh Giang Thành, chiều có thể đi dạo quanh trường.” Để tránh đông đúc, nhà trường đề xuất các khóa cựu học sinh chia thành ba đợt sáng, chiều và tối để về thăm trường. Đợt của họ được xếp vào buổi chiều. Trưởng ban vừa đi khỏi, Đậu Dĩ Tình đã suýt nổi điên: “Tớ bị hành cả buổi sáng ở đây chưa đủ sao, ai muốn đi dạo chứ! Làm xong tớ chạy luôn, chạy thật đấy!” Ôn Từ mỉm cười: “Đúng vậy.” Sau khi bơm xong số bóng cần dùng, Đậu Dĩ Tình đứng dậy đi đỡ tấm bảng đang tựa vào tường: “Nào, ngắm thử xem mấy cựu học sinh xuất sắc này thế nào.” Ôn Từ giúp cô đỡ bên kia, hai người cùng nhau xoay tấm bảng lại. Nhìn rõ tấm bảng, Ôn Từ khẽ sững người. Trên bảng phần lớn chỉ có tên các cựu học sinh xuất sắc, chỉ một số ít người được in kèm ảnh. Được đặt ở vị trí *****ên chính là Chu Vụ. Trong ảnh, Chu Vụ mặc đồng phục trường, tóc cắt rất ngắn – cô còn nhớ đó là thời kỳ trường siết chặt quy định về ngoại hình, thầy chủ nhiệm Dư đích thân đưa cậu ta đi cắt tóc. Kiểu tóc này đặt lên đầu ai cũng như thảm họa, nhưng Chu Vụ là ngoại lệ. Không có mái tóc che, trọng tâm thị giác đổ dồn vào gương mặt anh. Chàng trai hơi ngẩng cằm nhìn vào ống kính, những đường nét sắc sảo hiện rõ không sót chi tiết nào. Khi chụp bức ảnh này, có vẻ tâm trạng anh không được tốt lắm, ánh mắt nhìn vào ống kính mang theo vẻ sốt ruột và thách thức, tràn đầy khí chất thanh xuân không kìm nén được. Do diện tích có hạn, phần giới thiệu bên dưới rất ngắn gọn: tốt nghiệp từ trường danh tiếng Mỹ, đang làm việc tại tập đoàn Lăng Thịnh. “Làm việc á? Người ta là Thái tử mà… Cũng phải, trường đâu dám viết thẳng ra như thế.” Đậu Dĩ Tình nhìn xuống hàng thứ ba, bật cười nói: “Tớ biết ngay thế nào cũng có Đoạn Vi.” So với các cựu học sinh xuất sắc khác, phần tóm tắt của Đoạn Vi khá đơn giản. Ngay cả trường đại học cũng không được nhắc đến, chỉ có một câu “Nhà thiết kế xuất sắc”. Nhưng cô ấy sinh ra đã xinh đẹp, hồi cấp ba trường có hoạt động gì cũng phải để cô đứng đầu đội nghi lễ. Đậu Dĩ Tình nhìn ảnh Đoạn Vi, tỏ vẻ thông cảm: “Thôi, xinh đẹp thế này, tớ mà là lãnh đạo trường tớ cũng cho lên bảng.” “Ừ.” Ôn Từ khẽ cười phụ họa. Cô đứng dậy, đỡ lấy tấm bảng, “Mình chuyển qua bên kia đi?” Bên cổng trường THPT Giang Thành. “Treo được không các cô?” Hai bảo vệ đang đỡ đáy tấm bảng, lo lắng gọi lên: “Hay là các cô xuống đây đi, để tụi tôi lên treo cho, hai cô gái nhỏ cẩn thận ngã.” Giữa tiếng gọi của bảo vệ, hai người đã treo xong tấm bảng. Cả hai mệt nhoài, chưa vội xuống, ngồi nghỉ trên thang. “Treo xong rồi.” Đậu Dĩ Tình gọi xuống, “Không sao đâu, mới có thế này thôi mà. Ngày xưa cháu còn trèo tường với học sinh trong lớp suốt. Chỉ là phiền các chú đỡ giúp cô giáo Ôn yếu ớt của chúng tôi thôi.” Ôn Từ xoa xoa cánh tay đang mỏi, nghe vậy bật cười: “Gì chứ, ngày thường tớ bê bài tập còn nặng hơn cái này nhiều.” “Được rồi, được rồi.” Đậu Dĩ Tình đùa, “Mỗi lần thu bài tập, lớp tớ như thiếu mất một nửa học sinh ấy.” Ôn Từ cười càng vui vẻ hơn. “Đừng cười nữa, nhìn mặt cậu kìa.” Đậu Dĩ Tình bật cười, “Dính bụi hết rồi.” Mặt sau tấm bảng có chút bụi bẩn, có lẽ cô vô ý chạm vào sau khi bê xong. “Sao?” Ôn Từ không để tâm, đưa tay chùi đại, cười hỏi: “Sạch chưa…” “Ôn Từ?” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Ôn Từ giật mình, quay đầu lại từ trên thang, thấy một nhóm bạn học cấp ba. Gần chục người rải rác, chính là mấy người vừa nhắn tin trong nhóm Q khi nãy. Họ như đã hẹn trước, người nào cũng mặc đồng phục Giang Thành. Người gọi cô là Tần Vận, đang đứng giữa đám người. Trong nhóm chỉ có một người phụ nữ, ánh mắt cô ta lướt qua Ôn Từ, nhìn về phía tấm bảng giới thiệu cựu học sinh xuất sắc vừa treo xong, rồi lập tức bật cười, quay lại nắm tay người đàn ông phía sau: “Chu Vụ, anh xem, em với anh đều lên bảng này.”

Bình Luận (0)
Comment