Chu Vụ đứng ở góc cuối, hai tay đút túi quần một cách lơ đãng. Hôm nay anh vẫn mặc đồng phục giáo viên, ngoại trừ kiểu tóc thì trông giống hệt như trong ảnh. Chỉ có điều, giờ đây anh toát lên vẻ trưởng thành và điềm đạm của một người đàn ông trưởng thành, càng khiến người ta không thể rời mắt. Dù đứng ở vị trí cuối cùng nhưng với chiều cao và đôi chân dài, Chu Vụ vẫn là tâm điểm chú ý. Ban đầu anh đang mải mê nhìn điện thoại, có lẽ nghe thấy điều gì đó nên mới uể oải ngước mắt lên. Vừa chạm phải ánh mắt của anh, Ôn Từ vội vã dời tầm nhìn đi chỗ khác. “Tuy nghe nói trường không thiếu người, bắt mấy thầy cô làm ***** li, nhưng mà thiếu người đến mức này thì quá đáng rồi.” Tần Vận đảo mắt nhìn qua tấm bảng rồi hỏi, “Ôn Từ, danh sách sinh viên tốt nghiệp xuất sắc chỉ có nhiêu đây thôi hả? Không có tấm thứ hai à, sao không thấy tên tớ vậy?” Ôn Từ tiếc rẻ đáp: “Chỉ có mỗi tấm này thôi.” Đậu Dĩ Tình chen vào: “Tiếc là không có bảng xấu hổ, không thì cậu đã đứng nhất rồi.” Tần Vận ngớ người vì bị mắng, bực bội quay sang nhìn người đứng cạnh Ôn Từ: “Không phải, cô này, sao cô lại chửi người ta – Ủa, Đậu Dĩ Tình???” Đậu Dĩ Tình không thèm đếm xỉa đến anh ta nữa, thành thạo nhảy xuống thang, Ôn Từ đỡ lấy tay cô, giúp cô đáp đất một cách vững vàng. “Cảm ơn chú nhiều ạ. Thang để đâu cho các chú ạ?” Đậu Dĩ Tình hỏi. “Không cần đâu cô, để tụi chú mang về là được.” Hai bảo vệ cùng nhau khiêng cái thang, cười nói. “Hai cô cứ đi chơi đi.” Đậu Dĩ Tình gật đầu: “Vậy bọn em đi nhé.” “Ơ kìa, lễ kỷ niệm thành lập trường còn chưa bắt đầu mà đi đâu vậy? Đi xem thầy Dư với tụi này đi!” Tần Vận kéo vạt áo Đậu Dĩ Tình, mặt đầy tò mò rồi chọc ghẹo. “Này Đậu Dĩ Tình, sao bây giờ cậu cao thế? Hồi cấp ba khai gian tuổi à? Chắc giờ cũng phải 30 rồi nhỉ?” “Ai thèm đi với cậu chứ, thân thiết lắm à? Bao nhiêu tuổi không liên quan đến cậu, buông tay ra!” Đậu Dĩ Tình gạt tay Tần Vận ra. Ôn Từ không ngờ dù tốt nghiệp đã lâu, hai người vẫn cứ gặp mặt là cãi nhau, vẫn cứ như sắp đánh nhau đến nơi. Cô vừa định tiến lên kéo Đậu Dĩ Tình đi thì… “Ôn Từ!” Mùi nước hoa ngọt ngào thoảng qua, Đoạn Vi choàng tay qua vai cô. “Lâu quá không gặp!” Ôn Từ dừng bước, mỉm cười: “Lâu quá không gặp thật.” Đoạn Vi trang điểm khéo léo, tóc được uốn xoăn công phu, trông cả người như một búp bê Tây xinh đẹp, giọng nói cũng ngọt ngào dễ nghe. “Mới nghe Tần Vận bảo cậu đang dạy học ở đây, không ngờ Dĩ Tình cũng vậy.” Vừa nói, Đoạn Vi vừa đưa mắt đánh giá Ôn Từ. Áo sơ mi dài tay tiện dụng vừa chống nắng, quần jean và giày thể thao trắng, tóc buộc cao sơ sài sau một buổi sáng bận rộn. Đoạn Vi lên tiếng: “Có vẻ mọi người nói đúng thật, nghề giáo viên quả nhiên rất hao người.” Ôn Từ chỉ mỉm cười, không đáp lại. “Gặp cậu đúng lúc quá, vừa nãy tớ còn đang phiền đây, hôm nay toàn con trai, chụp ảnh chắc chắn không đẹp được.” Đoạn Vi lấy máy ảnh từ trong túi ra. “Ôn Từ, cậu giúp tớ chụp vài tấm được không? Tớ muốn chụp với tấm bảng này.” Ôn Từ nhận lấy máy: “Được chứ.” Đoạn Vi chỉ cho cô vài nút bấm cơ bản, Ôn Từ cúi đầu mò mẫm các chức năng của máy ảnh, thử chụp một tấm. “Đúng rồi, đúng thế.” Đoạn Vi hài lòng nói. “Chụp cho tớ đẹp một chút nhé, cảm ơn nha!… Này Chu Vụ, lại đây chụp chung đi.” “Không muốn chụp, cô chụp một mình đi.” Cuối cùng Chu Vụ cũng lên tiếng. Giọng anh hơi khàn, như vừa mới ngủ dậy. Có vẻ anh vẫn chưa điều chỉnh được jet lag, Ôn Từ nhớ lại lần trước ngủ lại nhà anh, cả buổi sáng Chu Vụ đều không có dấu hiệu muốn thức dậy. Cô đành phải để lại tin nhắn rồi đi, mãi đến chiều Chu Vụ mới hồi âm. Ôn Từ giơ máy ảnh lên, tìm góc chụp cho tấm bảng giới thiệu. “Em còn không phải là người trả tiền bữa tối cho anh hôm qua à? Anh thật là keo kiệt!” Đoạn Vi nói. “Nhanh lên, chụp với em một tấm! Trên bảng còn có ảnh chúng ta đó.” “Tối qua là Tần Vận tổ chức mà.” “Được rồi, vậy không phải em trả tiền cho anh mà là trả cho Tần Vận, thế thì anh càng phải chụp ảnh với em.. Chu Vụ, chụp một tấm thôi mà, Chu Vụ Chu Vụ Chu Vụ!” Cách làm nũng của Đoạn Vi vẫn y như hồi cấp ba, vừa phiền vừa đáng yêu. Ôn Từ hồi tưởng lại, sau những lúc như thế này, Chu Vụ thường sẽ nghiêng mặt cười nhẹ, rồi đồng ý chụp với Đoạn Vi. Lúc này Ôn Từ không thể thấy phản ứng của Chu Vụ, vài giây sau, anh xuất hiện trong khung hình. Đoạn Vi đứng bên phải, Chu Vụ chậm rãi đi về phía trái, khoảng cách giữa hai người xa đến nỗi khung hình gần như không chụp được hết. Nhưng với ngoại hình nổi bật và đồng phục học sinh, họ vẫn tạo nên một bức ảnh đẹp. “Đứng xa vậy sao?” Không biết có phải vì đứng dưới nắng quá lâu không mà Ôn Từ bỗng thấy cổ họng khô khốc. Cô kìm nén cảm giác khó chịu, hỏi nhỏ: “Có phải xa quá không?” Chu Vụ nhìn thẳng vào màn hình, như thể đang nhìn cô: “Cứ thế này, ảnh của tôi ở bên này.” Trên bảng giới thiệu, ảnh của Chu Vụ và Đoạn Vi đúng là một đầu một đuôi, một trái một phải. Đoạn Vi do dự một chút rồi miễn cưỡng đồng ý: “Thôi được.” Ôn Từ mím môi, đành phải lùi lại để chụp cho được. Một cơn gió thổi qua, trong lúc bận rộn, một sợi tóc của Ôn Từ bay lên giữa không trung, lâu không chịu rơi xuống, kết hợp với tư thế cúi người của cô, trông có vẻ hơi ngốc nghếch. Khi Ôn Từ bấm máy, Chu Vụ khẽ nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên. Chụp xong ảnh, bên cạnh vẫn còn đang cãi nhau. Đậu Dĩ Tình và Tần Vận như sinh ra đã là kẻ thù của nhau, hồi đi học còn có tiếng chuông vào lớp để chấm dứt cuộc chiến tạm thời, giờ chỉ còn trông chờ vào sức người. Ôn Từ nắm tay Đậu Dĩ Tình: “Dĩ Tình, mọi thứ đã sắp xếp xong rồi, chúng ta về thôi?” “Ôn Từ, nắng quá, cậu về trước đi, để tớ mắng cậu ta thêm hai câu.” Đậu Dĩ Tình không thèm quay đầu lại, vẫn tiếp tục gào: “Cậu còn mặt mũi nhắc đến cấp ba à! Hồi đó cậu ăn cắp sổ điểm danh của tớ mỗi ngày, tớ còn chưa tính sổ với cậu đâu! Đồ tồi! Đồ phản bội!” Ôn Từ buông tay ra, theo bản năng tìm người có thể ngăn họ lại. Vừa quay đầu lại, cô mới phát hiện Chu Vụ đã đứng sau lưng mình. Chu Vụ nhìn gáy cô thật lâu, họ chỉ cách nhau nửa bước chân, khi Ôn Từ quay đầu lại suýt đụng phải anh. Đối diện với ánh mắt cầu cứu của Ôn Từ, Chu Vụ chợt nhớ ra, ngày xưa cô dường như cũng hay như vậy. Rõ ràng họ không thân thiết, nhưng cứ mỗi lần Tần Vận và Đậu Dĩ Tình cãi nhau, phản ứng *****ên của Ôn Từ luôn là nhìn về phía anh. Đây là lần *****ên trong ngày hôm nay Ôn Từ nhìn thẳng vào mắt anh. Nghĩ đến cảnh cô vừa rồi trên thang vội vã tránh ánh mắt mình, Chu Vụ bỗng thấy buồn cười. Anh hiểu rõ ý nghĩa trong ánh mắt của Ôn Từ, nhưng lại giả vờ không hiểu, cụp mi mắt xuống, lặng lẽ đối diện với cô. Chụp xong ảnh, như thể Chu Vụ vừa tỉnh giấc, thần thái thư thái hơn, đuôi lông mày hơi nhướng lên một cách bất cần, trong thoáng chốc, trông giống hệt như trong ảnh. Nhận ra tim mình đập nhanh hơn vài nhịp, Ôn Từ hoàn hồn, vội vàng lùi lại một bước, dời ánh mắt đi. Thấy Chu Vụ có vẻ không muốn can thiệp, Ôn Từ quyết định tự mình cố gắng, cô lại định kéo vạt áo Đậu Dĩ Tình, định giả vờ đau bụng thì một làn gió thoảng qua bên cạnh, mang theo mùi sữa tắm nhẹ nhàng. “Đi không ” Chu Vụ bước đến bên cạnh Tần Vận, giọng lười biếng, “Bên kia sắp bắt đầu rồi.” Tần Vận: “Đi chứ, trời ơi, sao đã đến giờ này rồi… Thôi không cãi với cậu nữa, đại gia đây phải đi hội trường diễn thuyết đây, thầy Dư còn đang đợi bọn mình kìa.” Buổi chiều 3 giờ, hội trường trường học có hoạt động, trong đó có một phần là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc lên phát biểu. Là nhân viên của trường, Đậu Dĩ Tình đương nhiên cũng biết chuyện này. Cô cười lạnh một tiếng thật to: “Thôi đi, có cỡ cậu á? Chắc là Chu Vụ lên sân khấu diễn thuyết, còn cậu thì ngồi dưới vỗ tay chứ gì.” Tần Vận tức giận trợn mắt, chưa kịp nghĩ ra câu đáp trả thì Ôn Từ đã vội kéo Đậu Dĩ Tình đi, chỉ kịp nói với lại: “Vậy các cậu mau đi đi, trễ thật rồi, tạm biệt.” Họ đến hơi muộn, chỗ ngồi trong hội trường gần như đã kín. Ban giáo vụ thấy Chu Vụ liền mời anh ngồi những hàng ghế trước được để trống đặc biệt, nhưng bị Chu Vụ từ chối. “Không cần đâu, tôi đứng phía sau với thầy Dư là được, cảm ơn.” Người phụ trách đi rồi, thầy Dư Bân Hoằng nhìn đám học trò cũ của mình một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Chu Vụ, hài lòng nói: “Không tệ, còn biết nghe lời, thật sự mặc đồng phục đến.” Thầy Dư Bân Hoằng là chủ nhiệm lớp của họ hồi cấp ba, giờ đã về hưu, là một ông già đeo kính giọng to. Chu Vụ mỉm cười nhạt: “Thầy đã lên tiếng rồi, không mặc đâu dám ạ.” “Bên trường muốn chụp ảnh đấy, bảo là mặc đồng phục trông có quy củ hơn.” Thầy Dư Bân Hoằng vui vẻ nói, “Giá như hồi cấp ba em cũng nghe lời thế này thì tốt biết mấy.” “Hồi đó em nghe lời thầy nhất mà “ “Thôi đi, đừng có đứng đây giở giọng hoài cổ với thầy.” Thầy Dư Bân Hoằng hỏi, “Lát nữa phần sinh viên tốt nghiệp xuất sắc phát biểu, em thật sự không lên nói vài câu à?” Chu Vụ gật đầu một cách không nghiêm túc: “Được thôi, em lên chia sẻ cho các em khóa dưới kinh nghiệm trèo tường trốn học vậy, hồi xưa em nghiên cứu ba năm đấy.” Thầy Dư Bân Hoằng vừa tức vừa buồn cười, như ngày xưa, vỗ một cái lên vai anh. Ôn Từ vốn tưởng gặp Tần Vận, Đậu Dĩ Tình sẽ rất tức giận, nhưng đi được một đoạn, không ngờ Đậu Dĩ Tình lại nở nụ cười trên mặt. “Sướng quá!” Đậu Dĩ Tình cảm thán, “Ngày thường tớ có dám chửi mấy đứa hỗn đản trong lớp như thế đâu, sướng quá!!!” Ôn Từ bật cười khúc khích. Cô thở phào nhẹ nhõm, dỗ dành: “Vậy chúng ta đi ăn nhé?” “Được,” Đậu Dĩ Tình hét lớn, “Tớ muốn ăn cơm! tớ muốn đi massage! tớ muốn đi ngủ!” Ngay sau đó, điện thoại của Ôn Từ rung lên, là cuộc gọi từ cô giáo phụ trách hoạt động. Thấy màn hình điện thoại hiển thị, Đậu Dĩ Tình kêu lên: “Đừng nghe — đừng nghe —” Ôn Từ nhịn cười nhận điện thoại, né tránh bàn tay Đậu Dĩ Tình định cúp hộ: “Cô Trần… Vâng, em vẫn còn trong trường, có chuyện gì ạ?… Vâng. Dĩ Tình đã về rồi, em tự qua đó… Vâng, em đến ngay.” “Bên hội trường thiếu người, tớ phải qua đó phụ một chút.” Cúp máy xong, Ôn Từ nói, “Cậu về ngủ đi, tớ tự qua đó được rồi.” “Thôi đi, tớ nỡ lòng nào để một mình cậu chịu khổ chứ? Ôn Từ à, cậu tốt quá! Không được như vậy đâu!” Đậu Dĩ Tình ôm cổ Ôn Từ, nói với vẻ thương tiếc, “Đi thôi.” Làm xong việc đã gần 5 giờ chiều. Hai người đi ngang qua sân thể dục ra cổng trường, Đậu Dĩ Tình ra lệnh: “Cậu bật ngay chế độ ‘Đừng làm phiền’ trên điện thoại đi, đừng để bị bắt đi làm nữa.” Ôn Từ bật cười: “Tối nay cậu muốn ăn gì? tớ mời.” “Thôi đi, bữa trước cậu đã mời rồi, lần này đến lượt tớ.” Đậu Dĩ Tình xoa xoa bụng, “Đi ăn nướng đi…” “Đậu Dĩ Tình? Ôn Từ?” Hôm nay là lần thứ hai bị gọi lại, hai người quay đầu lại, lại là nhóm người ban nãy. Chỉ là lần này người lên tiếng không phải Tần Vận, mà là thầy Dư Bân Hoằng. Hai người ngạc nhiên, vội dừng bước chào hỏi: “Thầy Dư.” “Hôm nay thầy còn đang thắc mắc sao không thấy hai em đâu.” Nhìn thấy hai cán bộ lớp tâm đắc ngày xưa, nụ cười trên mặt thầy Dư Bân Hoằng càng thêm hiền hòa, “Bố mẹ hai em sao hôm nay không đến?” Ôn Từ đáp: “Họ đang dự hội nghị học thuật ở ngoài tỉnh ạ, phải đến tối mới về được nên không đến.” Thầy Dư Bân Hoằng gật đầu: “Dạy học ở đây thấy thế nào?” Đậu Dĩ Tình thành thật hơn nhiều: “Em mới thấy hồi trước thầy thật sự quá vĩ đại.” Thầy Dư Bân Hoằng cười ha hả: “Đã gặp nhau rồi, vừa hay, mấy đứa này cứ đòi kéo thầy đi ăn cơm, toàn là học trò cả, hai em cùng đi luôn đi.” Nói xong, thầy Dư Bân Hoằng mới nhớ ra hồi đi học, Ôn Từ và Đậu Dĩ Tình với đám học trò bên cạnh thầy vốn không phải một nhóm. Thầy không biết chuyện xảy ra chiều nay, nhìn sang người bên cạnh: “Chắc các em còn nhớ nhau chứ? Ôn Từ và Đậu Dĩ Tình, ngày xưa là cán bộ lớp, giờ đang dạy học ở đây…” “Đương nhiên là nhớ.” Ôn Từ vừa định tìm cách từ chối khéo thì Chu Vụ đã lên tiếng trước, anh mỉm cười: “Lúc đến em đã gặp cô Ôn rồi.”