Sau khi lễ kỷ niệm thành lập trường trôi qua, Giang Thành bước vào tháng 6 oi bức. Mấy ngày nay nhiệt độ ngoài trời liên tục dao động quanh mức 35 độ, nắng gắt trải dài khắp sân trường, tiếng ve kêu râm ran không ngớt, không khí như phủ một lớp sóng nhiệt mờ ảo. Trong phòng giáo viên tiểu học Giang Thành, một cô giáo than thở: “Thợ sửa chữa vẫn chưa đến sửa máy lạnh văn phòng à? Nóng muốn chết mất.” Chiếc máy lạnh trong phòng đã cũ kỹ, bật không bật cũng như nhau. Đã báo sửa ba ngày rồi mà vẫn chưa thấy ai đến. “Còn phải đợi ít nhất một tuần nữa.” Một người khác nói, “Nếu không chịu nổi thì cô qua phòng ban trước đi, bên đó máy lạnh mát lắm.” Cô Lý vội vàng lắc đầu: “Thôi, nóng chết hay điên chết thì tôi thà chọn nóng chết. Ít ra còn có thể tự quạt cho mình.” Thời tiết nóng khiến ai cũng bực bội, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng các giáo viên phe phẩy quạt giấy. Cô Lý lau mồ hôi trên má, liếc nhìn sang người ngồi bàn bên cạnh, không nhịn được hỏi: “Cô Ôn, cô không thấy nóng sao?” Hôm nay Ôn Từ mặc áo len trắng cổ rộng, bên trong là váy dài màu xanh nhạt. Tuy là trang phục mùa hè bình thường, nhưng trong thời tiết oi bức thế này, bộ đồ vẫn có vẻ hơi dày. Huống chi vị trí văn phòng của họ lại đối diện ánh nắng trực tiếp, tấm rèm mỏng manh chẳng chắn được bao nhiêu. Thế nhưng Ôn Từ dường như không hề bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ. Cô cúi đầu, im lặng chấm bài học sinh, đuôi tóc buộc thấp để lộ chiếc cổ thon dài trắng ngần. Trên người cô không hề toát ra vẻ khó chịu vì nóng bức, nhìn thôi đã thấy dễ chịu. Thấy người được gọi không phản ứng, cô Lý lại gọi một lần: “Cô Ôn?” Ôn Từ giật mình: “Ơi? Xin lỗi cô Lý, vừa rồi đang nghĩ việc, cô nói gì ạ?” Cô Lý lặp lại câu hỏi, Ôn Từ mỉm cười nhẹ nhàng: “Cũng bình thường, em có vẻ chịu nóng tốt.” Cô Lý tiện miệng hỏi han: “Dạo này có chuyện gì tâm sự à? Mấy ngày nay thấy em hay thất thần.” Ôn Từ đùa: “Không có gì đâu, chỉ là lười thôi ạ.” “Đúng thật câu người ta nói, người tâm tĩnh quả nhiên không sợ nóng.” Cô giáo bàn bên chen vào, “Cô Ôn, chỉ em cách điều chỉnh cảm xúc đi, rõ ràng dạy cùng lớp mà sao ngày nào em cũng bình thản thế, còn tôi thì cứ nổi trận lôi đình.” Cô Lý lắc đầu: “Cái này học không được đâu, cô Ôn sinh ra đã hiền lành, đám học sinh lớp chúng ta nghịch ngợm thế mà cô ấy chưa từng nổi giận với bọn nó.” “Tụi nó chỉ nghịch lúc tan học thôi, giờ học vẫn ngoan lắm.” Ôn Từ cười cười, lấy từ ngăn kéo ra một chiếc quạt điện mini, “Cô Lý, cô cần cái này không?” Mắt cô Lý sáng lên: “Cứu tinh đây rồi, cảm ơn cảm ơn.” Ôn Từ định nói “không có gì” thì điện thoại để trên bàn bỗng kêu một tiếng, cô vội cầm lên xem. Ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra động tác mình quá vội vàng, cô Lý thấy vậy cười hỏi: “Tin nhắn bạn trai à?” Ngón tay Ôn Từ khựng lại: “Không phải, tin nhắn của mẹ em.” “Cô Ôn xinh thế mà chưa có bạn trai đâu.” Cô giáo bàn bên nói. Ôn Từ chỉ mỉm cười nhạt. Mẹ Ôn gửi cho cô ảnh nguyên liệu nấu ăn, dặn chiều nay tan học sớm về nhà ăn cơm. Ôn Từ trả lời một chữ “ừ”. Tiếng chuông vào học vang lên, phòng giáo viên cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Ôn Từ cầm điện thoại trầm ngâm một lúc, rồi thoát khỏi khung chat với mẹ. Dưới tin nhắn của mẹ Ôn là vô số nhóm công tác, nhóm phụ huynh, rồi đến Đậu Dĩ Tình, sau đó là mấy giáo viên trao đổi công việc, phụ huynh học sinh, chủ quán bán đồ ăn sáng. Trừ Đậu Dĩ Tình ra, tin nhắn cuối cùng của cô với những người khác đều là chữ “ok”. Cho đến khi lướt tới ảnh đại diện con chó Samoyed, Ôn Từ mới dừng lại. Kể từ sau lễ kỷ niệm thành lập trường, nửa tháng đã trôi qua, cô và Chu Vụ không còn nói chuyện với nhau nữa. Thật ra đây là trạng thái bình thường giữa họ, vốn dĩ họ không tính là bạn bè, ngoài ở trong khách sạn ra cũng chẳng có gì để nói. Khi Chu Vụ qua Mỹ, họ thậm chí mất liên lạc gần ba tháng. Nhưng ba tháng đó Ôn Từ không cảm thấy khổ sở là mấy, cô đều kiểm tra tin nhắn của Chu Vụ trước khi ngủ và sau khi thức dậy, không có thì sẽ bắt đầu mong chờ ngày mai, cho đến khi không nhịn được quyết định nhắn tin hỏi xem người ta đã về chưa, cô nhận được số phòng của Chu Vụ. “Mong chờ” vốn dĩ là điều rất quý giá với Ôn Từ, Chu Vụ đã rộng lượng cho cô rất nhiều. Nhưng nửa tháng này, Ôn Từ chỉ thấy dài đằng đẵng. Có vẻ hôn nhân của Đoạn Vi đang gặp nguy cơ, lần trò chuyện đó thậm chí còn có ý định “đổi ý”. Ôn Từ bỗng không chắc liệu Chu Vụ còn có thể tìm đến cô nữa không. Nếu sẽ không đến nữa, liệu Chu Vụ sẽ lịch sự báo cho cô biết, hay cứ thế im lặng kết thúc? Cô không biết. Cô hiểu quá ít về Chu Vụ. Ôn Từ cầm điện thoại rất lâu, cuối cùng click mở khung chat với Chu Vụ, gõ: Dạo này có rảnh không? Cô nhìn chằm chằm dòng chữ một lúc, rồi xóa hết. Cô không thể tìm Chu Vụ để lên giường khi đã biết mối quan hệ mập mờ giữa người đó với Đoạn Vi. Lại lo Chu Vụ sẽ nhân cơ hội này thông báo kết thúc quan hệ. Ôn Từ tắt khung chat đi, nghĩ nghĩ, mở trang bạn bè của Đoạn Vi, nửa tháng này Đoạn Vi đã đăng ba bốn bài, Ôn Từ lướt xem tất cả ảnh mà không tìm thấy Chu Vụ trong đó mới thở phào nhẹ nhõm, bỏ điện thoại xuống. Ôn Từ cúi đầu nhìn bài tập học sinh, một lúc sau, cuối cùng không nhịn được buông bút gục xuống bàn, vùi mặt vào khuỷu tay. Mình thật là tệ quá. Dù là ôm may mắn trốn tránh, hay là đi rình mò trang bạn bè của Đoạn Vi. Hơn 9 giờ tối, đèn phòng Ôn Từ vẫn sáng, cô đang cắm cúi viết giáo án thì điện thoại bên cạnh kêu một tiếng. Nhớ tới lời cô Lý nói hôm nay, cô giả vờ bịt tai không nghe, cố tình chờ hai giây mới cầm lên xem. [Tần Vận: Ôn Từ, tối thứ bảy, sinh nhật tớ, đến chơi cùng nhé.] Ôn Từ sững người. Cô cứ tưởng hôm đó Tần Vận chỉ nói suông, không ngờ người ta thật sự mời. Họ không thân thiết lắm, thêm nữa là quan hệ với Đậu Dĩ Tình, tất nhiên Ôn Từ không định đi. Cô nghĩ nghĩ, gõ trả lời. [Ôn Từ: Xin lỗi, hôm đó tớ có hẹn với Dĩ Tình rồi, chắc không đi được, chúc cậu sinh nhật vui vẻ ^^] [Tần Vận: Cậu ấy hẹn cậu á? Vậy đúng rồi.] [Tần Vận: Hôm đó cậu ấy cũng đến tiệc sinh nhật tớ mà.] [Ôn Từ: ?] Ôn Từ lập tức gọi điện cho Đậu Dĩ Tình. Đối phương nhấc máy rất nhanh: “Sao thế bảo bối, tớ đang tắm đây.” Ôn Từ hỏi: “Cậu định đi sinh nhật Tần Vận à?” Ban đầu Đậu Dĩ Tình tất nhiên là từ chối. Bắt cô đi ăn sinh nhật Tần Vận? Cô điên rồi sao? Không chửi Tần Vận đã là khoan hồng độ lượng lắm rồi. Cố tình Tần Vận lắm điều thật, nghe cô từ chối xong thì thở phào nhẹ nhõm: “May quá, hôm đó nói xong tớ đã hối hận rồi, nhưng không có cách nào, tớ là người nói được làm được, đã nói mời cậu thì nhất định phải mời. Thôi tớ cúp nhé, chúc cậu sống tốt, làm việc không vui vẻ.” Thế này Đậu Dĩ Tình chịu được á? Càng thế cô càng muốn đi. “Vừa hay, dạo này tớ sắp bị đám học sinh trong lớp chọc tức chết, phải đi tìm người mắng cho đã, không thì sớm muộn gì tớ cũng bị tức chết mất.” Đậu Dĩ Tình nói, “Cậu ta cũng mời cậu à? Cậu không muốn đi thì thôi, yên tâm, một mình tớ xử được cậu ta hết” Ôn Từ làm sao yên tâm được. Huống chi lý do từ chối đã nói ra rồi, không thể rút lại. Chỉ là, nếu là sinh nhật Tần Vận… Chu Vụ và Đoạn Vi chắc cũng sẽ đến. Chưa kịp nghĩ ra phải làm sao thì tin nhắn Tần Vận đã gửi tới: [Vậy coi như đã định nhé, đến lúc đó tớ bảo người qua đón cậu.] Ôn Từ vội vàng trả lời: [Không cần đâu, lúc đó tớ đi xe Dĩ Tình là được.] [Tần Vận: Đậu Dĩ Tình không lái xe, cũng do tớ sắp xếp người đi đón, địa điểm party ở trong núi, rất quanh co, các cậu tự lái xe hay bắt taxi đều không an toàn. Không sao đâu, cậu yên tâm, để tớ lo, cậu gửi địa chỉ nhà cho tớ là được.] Ôn Từ đành chịu, buộc phải trả lời: [Ừ, cảm ơn.] [Tần Vận: Khách sáo gì với bạn học cũ? À đúng rồi, nhớ mang đồng phục đến nhé!!] Không ngờ còn có chuyện này. Ôn Từ vội buông bút, leo lên giường lục tủ quần áo tầng trên. Chẳng mấy chốc, cô lấy ra hai cái áo đồng phục. Một cái đầy chữ ký, bên cạnh vài chữ ký còn có dòng lời chúc tốt nghiệp nhỏ xíu. Cái kia chỉ có một chữ ký. Ôn Từ trải áo ra, nhìn chằm chằm chữ ký đó một lúc, rồi xoay người đi tìm bút marker và giấy nháp – để tránh bị phát hiện, cô muốn thêm tên Chu Vụ vào cái áo còn lại. Ôn Từ hồi nhỏ có học thư pháp, thỉnh thoảng cũng hay bắt chước chữ của các danh gia, cũng có chút kinh nghiệm. Nhưng lần này, cô cố gắng bắt chước chữ ký của anh cả chục lần, viết đi viết lại mà vẫn thấy không giống cho lắm. Chữ ký của Chu Vụ phóng khoáng tự nhiên, nét bút bay bổng như rồng bay phượng múa. Thoạt nhìn như thể anh chỉ viết qua loa, vậy mà lại đẹp đến lạ kỳ. Sau vài lần thử không thành công, Ôn Từ ngả lưng vào ghế, mắt dán chặt vào chữ ký của Chu Vụ, đầu óc bỗng trở nên mơ hồ. Không hiểu sao cô lại nhớ về khoảnh khắc anh ký tên ngày ấy. Thật ra chiếc áo đồng phục này cô đã giấu trong cặp gần cả tháng trời, chưa tìm được cơ hội để lấy ra. Cuối cùng thì cô cũng tìm được Chu Vụ ở một mình vào một chiều thứ tư. Chu Vụ trốn học hai ngày trong tháng cuối cùng trước kỳ thi đại học, bị thầy Dư Bân Hoằng gọi lên văn phòng mắng cho đến tận 7 giờ tối. Ôn Từ ngồi trong lớp, trông chừng đống bài tập trên bàn anh chưa kịp mang đi. Cô thấy tiếc – chỉ vài phút nữa thôi là các bạn sẽ đến học tự học buổi tối mất. Rồi Chu Vụ đã quay lại. Chắc anh bị mắng không nhẹ, khi Ôn Từ gọi, anh ngẩng đầu lên với vẻ mặt còn đầy bực bội khó chịu. Nhìn thấy cô, Chu Vụ rõ ràng sửng sốt. “Cậu có thể ký tên lên chiếc áo đồng phục này được không?” Ôn Từ hỏi, “Mình muốn giữ lại chữ ký của tất cả bạn trong lớp làm kỷ niệm.” Ánh mắt Chu Vụ dịu lại, anh khẽ gật đầu: “Được.” Ôn Từ vội đưa bút marker: “Dùng cái này ký nhé.” Chu Vụ trải áo ra, tìm một lúc rồi nhận ra mình là người *****ên. Anh hỏi: “Vậy tớ ký tùy ý nhé?” “Ừ.” Chu Vụ nhanh tay ký hai nét, xong xuôi bỗng bật cười khẽ. Anh ngước nhìn cô, ánh mắt ánh lên nụ cười nhẹ: “Xong rồi, hình như ký hơi to… Để mai tớ mua cái áo mới đền cho cậu, ký lại cái khác.” Ôn Từ nhìn vào mắt anh, lặng người đứng ngây ra. Mãi đến khi anh chờ đợi khá lâu, nhướng mày thắc mắc, cô mới vội vàng định thần lại. “Không, không cần đâu. Như này là đẹp rồi, không to đâu.” Ôn Từ ôm áo vào lòng, không dám nhìn anh nữa, “Cảm ơn cậu, Chu Vụ.” … Đến lần thử thứ 27, Ôn Từ cuối cùng cũng bắt chước được gần giống. Cô cầm chiếc áo đầy chữ ký, cẩn thận viết thêm tên Chu Vụ lên đó. Ôn Từ giơ áo lên, đối chiếu qua lại hồi lâu rồi thở dài – vẫn còn một chút khác biệt. May là mức độ khác biệt khó nhận ra, chắc có thể qua mắt được