Tần Trữ vừa dứt lời, mặt Sầm Hảo đỏ bừng.
Ngay sau đó, Sầm Hảo né tránh ánh mắt của anh, mím môi nói: "Muộn rồi, ngày mai em còn phải dậy sớm, em ngủ trước đây."
Nói xong, không đợi Tần Trữ trả lời, cô liền tắt video.
Nhìn màn hình điện thoại tối đen, Tần Trữ nhướng mày, uống cạn cốc nước trên tay.
Vừa uống xong một ngụm nước, phía sau Tần Trữ vang lên giọng nói trêu chọc của Châu Dị: "Ông và cô Sầm hóa ra chỉ là hữu danh vô thực à?"
"Phụt!"
Tần Trữ hoàn toàn không ngờ Châu Dị lại đột nhiên xuất hiện.
Ngụm nước vừa uống vào liền phun ra ngoài.
Ngay sau đó, Châu Dị đi đến bên cạnh anh, dựa người vào tường, nói tiếp: "Thảo nào tối nay lại vội vàng muốn về nhà, hóa ra tối nay là ngày ông 'phá trinh'."
Tần Trữ ho sù sụ mấy tiếng, bình tĩnh lại, quay sang nhìn Châu Dị: "Ông học được cái tính lắm mồm của lão Bùi từ khi nào vậy?"
Châu Dị thản nhiên nói: "Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng."
Tần Trữ đặt cốc nước xuống, liếc nhìn Châu Dị: "Dù sao cũng không tệ hơn ông."
Châu Dị nhướng mày: "Hửm?"
Tần Trữ: "Tôi nhớ có người đã kết hôn rồi mà vẫn 'phòng không gối chiếc' mấy tháng trời."
Châu Dị phản bác: "Lúc đó tôi…"
Đi phẫu thuật.
Châu Dị nói được một nửa thì bị Tần Trữ cười nhạo cắt ngang: "Hơn nữa tôi cũng không cần phải phẫu thuật như ai kia, có thì cứ sinh thôi."
Châu Dị: "..."
Cho nên mới nói, đừng dễ dàng kết bạn.
Càng là bạn bè, càng biết đâm vào chỗ nào sẽ khiến bạn đau nhất.
Ví dụ như bây giờ, Châu Dị cảm thấy rất đau lòng.
Hai người nhìn nhau, Châu Dị giả vờ đau khổ ôm ngực: "Cái miệng 37 độ của ông, sao có thể nói ra những lời lạnh lùng như vậy?"
Diễn xuất của Châu Dị không tệ, nhưng Tần Trữ không mắc lừa, anh trầm giọng hỏi: "Không phải ông đã ngủ rồi sao? Sao lại dậy?"
Nghe Tần Trữ hỏi, Châu Dị đứng thẳng dậy, đi đến tủ lạnh lấy một hộp sữa, lắc lắc trước mặt anh: "Vợ tôi muốn uống sữa."
Tần Trữ: "Khoe khoang tình cảm à?"
Châu Dị bước vào bếp, mở hộp sữa ra rót vào cốc, đặt cốc vào lò vi sóng, quay lưng về phía Tần Trữ, nói: "Chỉ là cuộc sống vợ chồng bình thường thôi, có gì mà phải khoe chứ."
Câu "cuộc sống vợ chồng bình thường" của Châu Dị có thể coi là khoe khoang tình cảm một cách cao tay.
Tần Trữ im lặng nhìn bóng lưng anh ta, xoay người rót thêm một cốc nước, uống một ngụm, một tay đút vào túi quần, hỏi: "Ôngvà Nghênh Nghênh có hay cãi nhau không?"
Châu Dị thành thật trả lời: "Gần như không."
Tần Trữ: "Vậy tức là cũng có lúc cãi nhau?"
Châu Dị nghiêng đầu: "Vợ chồng bình thường nào mà chẳng cãi nhau, nhưng phải xem là chuyện gì, ví dụ như bây giờ cô ấy đang mang thai, buổi tối cô ấy muốn xem phim, tôi sợ ảnh hưởng đến sức khỏe nên bảo cô ấy ngủ sớm, vì chuyện này mà cãi nhau không ít."
Tần Trữ hỏi: "Cuối cùng ai thắng?"
Châu Dị nhếch mép: "Còn phải nói sao?"
Tần Trữ trêu chọc: "Nghênh Nghênh?"
Châu Dị khẽ cười: "Ừ, cãi thắng nóc nhà thì hay ho gì chứ."
Tần Trữ: "Vậy ông còn cãi nhau với cô ấy làm gì?"
Tần Trữ vừa dứt lời, lò vi sóng "ting" một tiếng, sữa đã được hâm nóng.
Châu Dị lấy sữa ra, nhìn Tần Trữ: "Cái này ông không hiểu rồi, vợ chồng cãi nhau không nhất thiết phải phân thắng thua, ví dụ như chuyện không cho cô ấy thức khuya xem phim, mục đích của tôi là lo cho sức khỏe của cô ấy."
Châu Dị có lý do chính đáng, Tần Trữ cười: "Cuối cùng hai người giải quyết chuyện này thế nào?"
Châu Dị nói: "Không xem phim nữa, chuyển sang nghe kể chuyện, cô ấy nhắm mắt lại nghe, tôi đọc."
Tần Trữ: "..."
Lúc này, Tần Trữ chợt hiểu câu nói mà Khúc Tích và Sầm Hảo hay nói chuyện phiếm với nhau: Phải lạy Phật ở chùa nào mới gặp được người đàn ông tốt như Châu Dị chứ?
Đừng nói là phụ nữ, ngay cả anh, một người đàn ông, nghe xong cũng cảm thấy người anh em của mình là một người đàn ông tốt.
Lúc Tần Trữ đang ngẩn người, Châu Dị đi ngang qua anh, cố ý dừng lại, vỗ vai anh: "Học hỏi chút đi."
Nói xong, Châu Dị đi lên lầu.
Trong phòng ngủ, Khương Nghênh đang nằm nghiêng xem điện thoại, bụng bầu đã lộ rõ.
Châu Dị bước tới, đặt cốc sữa nóng lên đầu giường, tiện tay lấy điện thoại của cô: "Uống sữa, đi ngủ."
Khương Nghênh nhìn Châu Dị, một tay chống giường ngồi dậy.
Châu Dị thấy vậy, vội vàng đỡ cô.
Đỡ cô ngồi dựa vào đầu giường, Châu Dị đưa cốc sữa: "Anh thử rồi, nhiệt độ vừa phải."
Khương Nghênh nhận lấy, uống một ngụm, hai tay ôm cốc sữa, hỏi: "Câu chuyện tối nay là gì vậy?"
Châu Dị cười nói: "Hình như là một bộ phim cung đấu, kịch bản do đạo diễn Lưu gửi đến."
Khương Nghênh: "Đợi em sinh con xong, chắc anh có thể chuyển sang làm diễn viên được rồi."
Ngày nào cũng đọc kịch bản, đọc rất truyền cảm.
Hình tượng sống động như thật.
Châu Dị trêu chọc: "Nghề tay trái à?"
Sáng sớm hôm sau.
Mọi người vẫn còn đang ngủ say, trong sân bỗng vang lên tiếng hét của dì Trương.
"Á, người này là ai vậy, sao lại ngủ ở cửa thế này!"