Giọng của dì Trương vốn dĩ rất to.
Tiếng hét này khiến Vạn Hằng đang cuộn tròn người dựa vào cửa giật nảy mình.
Vạn Hằng kinh hãi mở mắt ra, lăn từ trên bậc thang xuống.
Dì Trương ngơ ngác nhìn cậu ta, đợi cậu ta đứng vững mới nhíu mày hỏi: "Cậu tìm ai?"
Vạn Hằng gõ cửa cả đêm, lúc này vừa mệt vừa đói, lại còn căng thẳng, nhìn thấy dì Trương như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.
"Cháu tìm Châu Dị."
"Cháu tìm anh hai, tìm anh hai."
Sau một đêm bị hành hạ, Vạn Hằng coi như đã nhận rõ hiện thực.
Nếu Châu Dị không ra tay giúp cậu ta, cậu ta chỉ có con đường chết.
Vạn Hằng nói xong, nhìn dì Trương với ánh mắt lo lắng: "Dì ơi, dì giúp cháu nói với anh hai một tiếng được không? Cháu có việc gấp, thật đấy, rất gấp."
Dì Trương nghe vậy, nhìn cậu ta với vẻ mặt khó xử: "Giờ này Châu tổng và phu nhân vẫn còn đang nghỉ ngơi, cậu…"
Dì Trương vừa nói được một nửa, Vạn Hằng đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt bà.
"Dì ơi."
Dì Trương chưa bao giờ gặp tình huống này, thấy Vạn Hằng quỳ xuống, bà sợ hãi lùi lại mấy bước.
Cuối cùng, thấy cậu ta đáng thương quá, bà lắp bắp nói: "Tôi, tôi sẽ đi hỏi giúp cậu, cậu, cậu mau đứng lên, con trai con đứa gì mà cứ quỳ xuống thế."
Nói xong, dì Trương vội vàng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng dì Trương, Vạn Hằng đứng dậy, đưa tay lau nước mắt trên mặt.
Bên kia, dì Trương vừa quay lại, đang định gõ cửa phòng Châu Dị thì thấy anh ta đã ngồi ở phòng khách xem tạp chí, dù lẽ ra giờ này anh thường chưa dậy
Nhìn thấy dì Trương, Châu Dị ngẩng đầu lên: "Bên ngoài có người à?"
Dì Trương theo bản năng lắc đầu, rồi nhận ra không đúng, vội vàng gật đầu: "Vâng, có người, một thanh niên nói muốn gặp cậu."
Châu Dị thản nhiên nói: "Cho cậu ta vào đi."
Dì Trương không hiểu Châu Dị đang bày trò gì, nhưng bà đã làm việc ở Thủy Thiên Hoa Phủ lâu như vậy, cũng đoán ra được đôi chút: "Vâng, Châu tổng, tôi đi ngay."
Nói xong, dì Trương vội vàng đi ra ngoài.
Châu Dị gọi với theo bà: "Dì Trương, lời nào nên nói, lời nào không nên nói, dì tự biết rõ trong lòng."
Nghe Châu Dị nói vậy, dì Trương dừng bước, quay người lại: "Tôi hiểu."
Châu Dị: "Ừ."
Thấy dì Trương đi ra từ Thủy Thiên Hoa Phủ, Vạn Hằng vội vàng tiến lên với vẻ mặt đầy hy vọng: "Dì ơi."
Dì Trương cười gượng, giữ khoảng cách: "Vào đi."
Dì Trương vừa dứt lời, mắt Vạn Hằng sáng lên, cậu ta nắm lấy tay dì Trương, lắc lư: "Dì ơi, cảm ơn dì, thật đấy."
Dì Trương cười gượng.
Không cần cảm ơn tôi, cậu tránh xa tôi ra là tôi cảm ơn cậu lắm rồi.
Vài phút sau, Vạn Hằng xuất hiện ở phòng khách Thủy Thiên Hoa Phủ.
Nhìn thấy Châu Dị, Vạn Hằng khóc lóc thảm thiết, không còn chút kiêu ngạo và ngông cuồng như trước nữa.
Trong lúc cậu ta khóc lóc kể lể, Châu Dị thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn.
Đợi cậu ta khóc gần xong, Châu Dị đưa cho cậu ta một tờ khăn giấy: "Đàn ông con trai, đừng dễ dàng rơi nước mắt."
Vạn Hằng nhận lấy khăn giấy, không lau nước mắt mà xì mũi: "Anh hai, anh nói bây giờ em phải làm sao? May mà tối qua em không vào trong, nếu em vào trong thì chắc chắn giờ này chỉ còn xương cốt."
Nghĩ đến chuyện tối qua, Vạn Hằng vẫn còn thấy sợ hãi.
Cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng, Vạn Tiêu, kẻ luôn tỏ ra kính trọng ông cụ Vạn, lại dám giam lỏng ông.
May mà trời tối, cậu ta mới không bị phát hiện, nếu không, chắc chắn bây giờ cậu ta còn thê thảm hơn cả ông cụ Vạn.
Vạn Hằng nói xong, Châu Dị giả vờ hỏi: "Cậu nói Vạn Tiêu giam lỏng ông cụ Vạn?"
Vạn Hằng nghẹn ngào đáp: "Vâng."
Châu Dị nhíu mày, giả vờ ngạc nhiên: "Không thể nào? Tôi nhớ Vạn Tiêu luôn kính trọng ông cụ Vạn mà…"
Châu Di đang diễn kịch, nhưng Vạn Hằng không hề hay biết, để anh ta tin tưởng, cậu ta run rẩy nói: "Anh hai, tin em đi, em tận mắt chứng kiến."
Châu Dị tiếp tục giả vờ, đưa tay day trán: "Chuyện này..."
Vạn Hằng: "Anh hai!!"
Vạn Hằng bây giờ như ngồi trên đống lửa, chỉ cần sơ sẩy một chút, phía sau cậu ta sẽ là vực thẳm.
Thấy Vạn Hằng thật sự sốt ruột, Châu Dị buông tay ra, cười với cậu ta, rót cho cậu ta một chén trà, đẩy chén trà về phía cậu ta, hỏi: "Chuyện tôi bảo cậu suy nghĩ, cậu suy nghĩ thế nào rồi?"
Nghe Châu Dị hỏi, Vạn Hằng sững người.
Từ tối qua đến giờ, cậu ta cứ lo lắng mình sẽ bị Vạn Tiêu giết chết, quên cả chuyện Châu Dị bảo cậu ta suy nghĩ.
Lúc này nhớ lại, Vạn Hằng nhìn Châu Dị, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Châu Dị đã sớm đoán được những chuyện Vạn Tiêu làm, cũng sớm đoán được cậu ta sẽ đến cầu xin anh ta.
Vạn Hằng bỗng hiểu ra, tay cầm chén trà run lên, một lúc sau, cậu ta uống cạn chén trà đặc, khàn giọng nói: "Hân hạnh được anh hai coi trọng."