Vưu Vật - Nhi Hỉ

Chương 926

Một câu "chia tay" của Bùi Nghiêu khiến cuộc gọi này rơi vào im lặng.

Rất lâu sau, Bùi Nghiêu vẫn không nghe thấy cha mẹ mình trả lời.

Cứ tưởng hai người đang tự trách bản thân vì chuyện "hôn ước từ bé", thì giọng bố Bùi vang lên trong điện thoại: "Tích Tích chia tay với con trai mình rồi."

Mẹ Bùi hỏi: "Tích Tích tỉnh ngộ rồi sao?"


Bố Bùi trầm giọng nói: "Tôi nghĩ là vậy."

 

Mẹ Bùi ban đầu nhíu mày, sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Bình thường thôi, nói thật, với EQ của Bùi Nghiêu, việc Tích Tích chia tay với nó là chuyện sớm muộn."

Mẹ Bùi và bố Bùi nói qua nói lại, hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của Bùi Nghiêu.

Hai người nói xong, khoảng bốn năm giây sau, mới nhận ra điện thoại vẫn đang kết nối, ông Bùi khẽ ho hai tiếng rồi hỏi: "Con trai, con thật sự chia tay với Tích Tích rồi à?"

Bùi Nghiêu: "Bố nghĩ sao?"

Bố Bùi suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện này chưa chắc đã là chuyện xấu."

Bùi Nghiêu bị lời nói của bố chọc cười: "Bố nghĩ đây là chuyện tốt à?"

Ông Bùi nghiêm túc nói: "Ít nhất là chuyện tốt đối với Tích Tích, chia tay với con, chắc chắn con bé sẽ tìm được người đàn ông tốt hơn con."

Bùi Nghiêu: "..."

Bố Bùi nói xong, thấy Bùi Nghiêu không trả lời, liền ngừng một chút rồi lại nói: "Con thấy bố nói có đúng không?"

Bùi Nghiêu nghiến răng nghiến lợi nói qua điện thoại: "Đúng, bố nói rất đúng."

Nói xong, không đợi bố Bùi lên tiếng, liền cúp máy.

Nghe thấy đầu dây bên kia không còn âm thanh, bó Bùi đưa điện thoại lên nhìn, thấy Bùi Nghiêu đã cúp máy, liền ném điện thoại lên bàn, ngẩng đầu nhìn mẹ Bùi: "Thật sự chia tay rồi."

Sắc mặt mẹ Bùi hơi thay đổi, tuy bà khinh thường con trai mình, nhưng vẫn không muốn bỏ lỡ cô con dâu tốt như Khúc Tích: "Không được, tôi phải liên lạc với Tích Tích."

Nói xong, bà Bùi vội vàng rời khỏi phòng làm việc.

Bố Bùi nhìn theo bóng lưng vợ đi ra, dựa vào ghế thở phào nhẹ nhõm.

May mà có con trai chịu trận.

Mới thoát được một kiếp nạn.

Bên kia, mẹ Bùi xuống lầu, cầm điện thoại trên bàn trà suy nghĩ một lúc, rồi gửi tin nhắn WeChat cho Khúc Tích: Tích Tích, dạo này cháu có thời gian không?

Mẹ Bùi gửi tin nhắn xong, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc, không thấy Khúc Tích trả lời, liền sốt ruột đi tới đi lui.


Mười mấy phút sau, Khúc Tích mới trả lời: Dì Huệ, có chuyện gì ạ?

Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Khúc Tích, mẹ Bùi vỗ vỗ ngực.

May quá, tuy Khúc Tích đã chia tay với thằng con trời đánh của mình, nhưng vẫn còn nói chuyện với bà.

Mẹ Bùi sắp xếp từ ngữ: Dạo này Bùi thị đang chuẩn bị đặt một lô quần áo làm quà tặng phúc lợi cho nhân viên, dì muốn đặt ở chỗ cháu.

Khúc Tích: Bên cháu chỉ có đồ nữ thôi ạ.

Bà Bùi: Đúng là quà tặng cho nhân viên nữ.

Bà Bùi gửi tin nhắn xong, Khúc Tích không trả lời ngay.

Một lúc sau mới trả lời: Dì Huệ, không biết Bùi Nghiêu có nói với dì không, cháu đã chia tay với anh ấy rồi, nếu dì coi cháu là bạn mà đặt hàng ở đây, cháu cảm ơn dì, còn nếu dì coi cháu là con dâu mà đặt hàng ở chỗ cháu, thì thôi ạ.

Hai câu nói này của Khúc Tích vừa khẳng định sự thật cô đã chia tay với Bùi Nghiêu, vừa thể hiện thái độ của cô với bà Bùi.

Trong giới kinh doanh, nếu không có thù oán gì sâu sắc, thì sẽ không ai dồn đối phương vào đường cùng.

Xét cho cùng, trong giới này, không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.

Hơn nữa, giữa Khúc Tích và bà Bùi không chỉ là vấn đề lợi ích, mà còn có tình cảm.

Qua thời gian dài tiếp xúc, hai người rất hợp tính nhau.

Khúc Tích vừa gửi tin nhắn xong thì được thông báo máy bay sắp cất cánh, cần chuyển điện thoại sang chế độ máy bay.

Khúc Tích cúi đầu nhìn, thấy bà Bùi chưa trả lời, cũng không buồn chuyển sang chế độ máy bay, mà trực tiếp tắt nguồn điện thoại.

 

Khi máy bay cất cánh và bay ổn định, Khúc Tích gọi tiếp viên hàng không xin một chiếc chăn mỏng.

Sau khi tiếp viên hàng không đưa chăn cho Khúc Tích, Khúc Tích cảm ơn rồi đắp chăn lên người, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Từ lúc rời khỏi biệt thự cho đến khi làm thủ tục lên máy bay, Khúc Tích vẫn luôn bình tĩnh, tâm trạng rất ổn định.

So với cô, Bùi Nghiêu ngồi cách cô chỉ một lối đi lúc này tức đến mức muốn nổ phổi, tay anh kéo cà vạt xuống, mặt mày tím tái.

Nữ tiếp viên hàng không sau khi đưa chăn cho Khúc Tích, quay lại liền thấy Bùi Nghiêu như vậy, cô ngẩn người, rồi cúi xuống mỉm cười hỏi: "Chào anh, anh có cần chăn không ạ?"

Bình Luận (1)
Comment
『TSM』Quetzalcoatl Ch 7
『TSM』Quetzalcoatl Ch
Reader
4 Giờ Trước
emo
Trả lời
| 0