Hà Duệ Phong cùng Đặng Thành Ninh nhắc đến chuyện gặp bạn bè, nhấn mạnh rằng muốn gặp thì gặp, không muốn gặp thì thôi, không sao cả.
Đặng Thành Ninh hỏi: “Anh rất coi trọng bạn bè sao?”
Hà Duệ Phong gật đầu: “Có năm người, ba nam, hai nữ, đều là bạn thân từ thời trung học. Họ đều biết anh là người đồng tính, luôn tôn trọng và ủng hộ anh. Từ khi tốt nghiệp đại học đến giờ anh vẫn độc thân, bây giờ cuối cùng cũng có bạn trai, họ còn mừng hơn cả anh, cứ muốn gặp em.”
Đặng Thành Ninh không nghĩ ngợi gì liền đồng ý: “Được thôi.”
Hà Duệ Phong hơi ngạc nhiên: “Thật sự được chứ? Chúng ta vừa mới quen nhau không lâu, nếu em thấy không thoải mái, có thể chờ thêm một thời gian.”
“Anh có để bạn trai thời đại học gặp họ không?” Đặng Thành Ninh hỏi với vẻ mặt bình tĩnh nhưng lại khiến người khác khó xử.
“… Gặp rồi.” Hà Duệ Phong cảm thấy tê dại cả da đầu.
Cả hai đang ngồi trên sofa, Hà Duệ Phong đang chơi game trên TV, Đặng Thành Ninh nằm trong lòng hắn xem hắn chơi. Đặng Thành Ninh vài lần muốn ngồi dậy nhưng Hà Duệ Phong không cho, nói là không ảnh hưởng gì đến việc chơi game. Hắn chơi được một lúc, liền quay sang hôn Đặng Thành Ninh một cái.
Đang trong khoảnh khắc ấm áp và thân mật như vậy, Đặng Thành Ninh lại vô thức hỏi những câu vô cùng nhạy cảm.
“Các anh không học cùng trường mà? Làm sao gặp nhau được?”
“Vào kỳ nghỉ, anh dẫn cậu ấy về nhà, mọi người gặp nhau một chút…” Hà Duệ Phong cẩn thận trả lời, game trên màn hình liền hiện thông báo ‘Game Over’. Hắn buông tay cầm, không dám chơi tiếp.
“À.”
Đặng Thành Ninh cầm lấy tay cầm game, giúp hắn ấn nút “Chơi lại”, trò chơi khởi động lại.
“Cậu ấy cũng gặp ba mẹ anh rồi à?”
“… Ừm.”
Hà Duệ Phong nào còn tâm trạng chơi game? Hắn không muốn để Đặng Thành Ninh nhận ra mình đang căng thẳng, liền điều khiển nhân vật trong game đi qua đi lại, nhảy tới nhảy lui như một kẻ ngốc lạc đường.
Ai ngờ, câu hỏi tiếp theo của Đặng Thành Ninh còn sắc bén hơn.
“Anh có viết kế hoạch yêu đương cho cậu ấy không?”
Nhân vật trong game rơi xuống vực sâu, lăn từ trên núi xuống, nằm sõng soài trên đất, hấp hối.
Hà Duệ Phong ôm chặt Đặng Thành Ninh trong lòng, khẩn trương nói: “Sao em lại hỏi thế? Đáp án là không có. Nhưng anh không lừa em, khi quen cậu ấy, anh thật sự nghiêm túc nên mới dẫn cậu ấy đi gặp bạn bè và ba mẹ.”
“À.”
Quái vật trong game phát hiện ra nhân vật chính, vung gậy tấn công tới tấp, máu của nhân vật cứ thế cạn dần trong khi hắn vẫn nằm bất động, mặc cho số phận.
“Nhưng có lẽ việc anh dẫn cậu ấy về ra mắt ba mẹ đã làm cậu ấy hoảng sợ. Không bao lâu sau, cậu ấy đề nghị chia tay.”
“Cậu ấy thật không biết trân trọng, chắc anh đau lòng lắm nhỉ?” Đặng Thành Ninh quay lưng về phía Hà Duệ Phong, tuy luôn đặt câu hỏi nhưng không hề ngoảnh lại.
Ma vật dùng côn đánh ngã dũng sĩ xuống đất.
Hà Duệ Phong áp mặt vào mái tóc đen mềm mại của Đặng Thành Ninh: “Cục cưng, rốt cuộc em muốn nói gì? Em để ý chuyện tình cảm trước đây của anh sao? Thật lòng mà nói, khi đó anh nghiêm túc, nhưng mọi chuyện đã qua rồi. Hơn nữa, bọn anh chia tay đã 9 năm, anh sớm quên sạch rồi.”
“Chỉ tiện miệng hỏi thôi.” Đặng Thành Ninh nói, cầm tay cầm trò chơi nhét vào tay Hà Duệ Phong rồi đứng dậy đi uống nước.
Hà Duệ Phong vội vàng cứu lấy dũng sĩ chỉ còn một giọt máu, nhanh chóng lưu trò chơi lại rồi thoát ra.
Đặng Thành Ninh uống nước xong, đặt ly xuống nói: “Anh hẹn bạn bè đi, cuối tuần này em không bận gì cả.”
Hà Duệ Phong nghiêm túc: “Còn có chuyện anh muốn nói với em.”
Đặng Thành Ninh quay đầu nhìn hắn.
“Năm người bạn đó đều là bạn học cấp ba, họ đều biết em. Bây giờ anh vẫn chưa dám nói với họ rằng bạn trai của anh là em, sợ họ không tin.”
“Tại sao không tin?” Đặng Thành Ninh nhíu mày, vẻ mặt không vui.
Hà Duệ Phong vội vàng giải thích: “Bởi vì em quá xuất sắc, là nhân vật nổi bật.”
Đặng Thành Ninh tỏ vẻ không hiểu.
Hà Duệ Phong thầm nghĩ, đúng là những người ở đỉnh cao sẽ không hiểu được suy nghĩ của người bình thường như mình.
“Trong năm người đó, Tiết Lâm từng học cùng lớp với em, không biết em còn nhớ không? Trương Bác Khánh là bạn từ cấp hai của anh, sau đó vợ của cậu ấy…”
Hà Duệ Phong ngập ngừng.
Đặng Thành Ninh nhìn hắn: “Vợ cậu ấy thì sao?”
“Vợ cậu ấy là bạn học cấp ba, hồi đó cô ấy thường chơi cùng nhóm bọn anh nên ngày càng thân thiết. Không biết em còn nhớ không, vợ cậu ấy tên Lâm Kỳ, trước đây từng thích em, còn tỏ tình với em nhưng bị em từ chối.”
Đặng Thành Ninh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Người tỏ tình với em nhiều lắm, em không nhớ rõ là ai.”
Hà Duệ Phong thầm nghĩ, đúng là như vậy.
Hắn thử nhắc lại: “Lúc đó bọn anh hẹn em ra một quán cà phê để cô ấy tỏ tình. Anh cũng có mặt…”
Đặng Thành Ninh im lặng hồi lâu.
Nhà Hà Duệ Phong nhỏ, chỉ có hai phòng, diện tích gần bằng phòng khách nhà Đặng Thành Ninh. Vì vậy, khi bầu không khí trở nên ngột ngạt, Hà Duệ Phong không thể tránh được cảm giác khó chịu tràn ngập khắp căn phòng.
“Em nhớ ra rồi?” Hà Duệ Phong thoáng chột dạ.
Đặng Thành Ninh lạnh lùng, ánh mắt sắc như băng: “À, thì ra là cô ấy. Em nhớ rồi. Sao? Sợ em để ý à?”
Hà Duệ Phong vội đáp: “Trương Bác Khánh và Lâm Kỳ giờ đã kết hôn, mỗi lần họp mặt cô ấy đều đến. Anh chỉ sợ em không vui khi gặp cô ấy thôi…”
Đặng Thành Ninh bình thản, giọng nói không chút dao động: “Có gì mà để ý? Chuyện từ hơn mười năm trước rồi. Hơn nữa là cô ấy thích em, không phải em thích cô ấy. Người cần lo là chồng cô ấy mới đúng.”
Hà Duệ Phong thở phào, cười ngớ ngẩn: “Chồng cô ấy không ngại đâu, vì nam thần của anh ta chính là em mà.”
“?”
Hà Duệ Phong cười khúc khích: “Em là nam thần trường học đấy, không biết à?”
Đặng Thành Ninh quay lại phòng khách, ngồi xuống sofa, cầm tay cầm trò chơi lên nghịch: “Đừng nói linh tinh.”
Hà Duệ Phong theo sau, ôm chặt lấy anh: “Không có nói bậy. Đến lúc đó bạn anh gặp em chắc sẽ phản ứng rất dữ dội, em đừng hoảng nhé.”
Đặng Thành Ninh gật đầu: “Biết rồi, em chuẩn bị tâm lý kỹ rồi, sẽ cư xử thật tốt.”
Đặng Thành Ninh nghiêm túc hẳn, trong mắt như thể cuộc gặp bạn bè của Hà Duệ Phong là một chuyện hệ trọng, ghi khắc trong lòng.
Anh nói tiếp: “Lúc đó hẹn ở đâu nhớ nói trước cho em, để em còn biết cách ăn mặc. Hoặc là để em đặt chỗ luôn nhé? Lần đầu gặp mặt, em nên mời họ một bữa.”
Hà Duệ Phong ngẩn người.
Đặng Thành Ninh không để ý, lấy điện thoại ra tìm kiếm nhà hàng phù hợp, từng cái một giới thiệu cho Hà Duệ Phong, hỏi ý kiến hắn xem nơi nào tốt hơn.
Cúi đầu, hàng mi dày cong dài, sống mũi cao thẳng, làn da trắng ngần như ngọc trai sáng bóng.
Hà Duệ Phong giữ lấy điện thoại của anh, kéo anh lại hôn thật sâu, không cho anh nói thêm lời nào.
Tới khi Đặng Thành Ninh thở dốc, Hà Duệ Phong mới chịu buông, hôn lên chóp mũi anh, dịu dàng nói: “Cục cưng, mấy việc này để anh lo, em chỉ cần xuất hiện là đủ.”
Tối hôm đó, Hà Duệ Phong ngay lập tức gửi tin nhắn trong nhóm bạn, tạo ra một quả bom bất ngờ:
[Gia Bối]: Thứ bảy này mọi người có rảnh không? Nếu rảnh thì điểm danh cái, tao và bạn trai muốn mời mọi người ăn cơm.
[Kiệt]: !!!
[Gia Bối]: Thật lòng luôn, bạn trai của tao chính là Đặng Thành Ninh. Lúc đó mọi người đừng phản ứng quá lố, làm em ấy sợ. Cứ bình tĩnh, đừng hỏi chuyện không nên hỏi, đừng nói mấy điều linh tinh.
[Lâm Kỳ]: Hôm nay đâu phải Cá tháng Tư? Tao đang nằm mơ à?
[Gia Bối]: Lâm Kỳ, chuyện hồi trước nhớ đừng nhắc lại nha.
[Trương Bác Khánh]: ……
[Kiệt]: Ha ha, lão Hạ biết đùa ghê.
[Mạnh Hàm Hạ]: ……
[Tiết Lâm]: Ai giải thích giùm tao với? Tao vừa bỏ lỡ cái gì à?
Sau khi thông báo xong, Hà Duệ Phong cảm thấy như trút được gánh nặng. Cả tuần, hắn cứ nghĩ mãi về việc dẫn Đặng Thành Ninh đi gặp bạn bè, rồi còn nghĩ tới chuyện gặp bố mẹ hai bên, hoặc trước mắt hắn sẽ đến chào hỏi mẹ của Đặng Thành Ninh.
Chuyện gặp bạn bè, hắn hoàn toàn không lo lắng.
Bạn bè dù có phần quá khích nhưng ai cũng đã trưởng thành, hiểu chuyện, sẽ không làm gì quá đáng hay nói mấy điều khiến bạn trai hắn khó xử.
Huống chi, bạn trai hắn là Đặng Thành Ninh.
Hắn đã công khai rồi, họ không tin thì cũng chẳng sao.
Hà Duệ Phong mường tượng cảnh đó, cười ngốc nghếch một mình.
Chẳng mấy chốc, tối thứ bảy cũng đến.