Xám Và Trắng - Kháo Kháo

Chương 25

Đó là một buổi tối bình thường, chẳng có gì khác so với những tối thứ bảy khác.

Sáng thứ bảy, Đặng Thành Ninh phải đi làm thêm. Sau khi tan ca, anh đến nhà Hà Duệ Phong. Hai người ở lại nhà đến chiều mới ra ngoài.

Trong ngày, Hà Duệ Phong nhận được cuộc gọi từ ba hắn. Ông hỏi hắn có về nhà ăn tối không, vì mẹ hắn hôm nay ra chợ mua được mớ cua rất ngon. Hà Duệ Phong trả lời rằng sẽ không về, tối nay hắn đưa Đặng Thành Ninh đi gặp gỡ bạn bè và ăn tối bên ngoài.

Ba mẹ Hà Duệ Phong rất vui, còn nói: “Xem ra Tiểu Đặng thật sự muốn gắn bó với con rồi.”

Kết thúc cuộc gọi, ba hắn chuyển cho Hà Duệ Phong một vạn tệ gọi là quỹ ăn tối.

Hà Duệ Phong bất đắc dĩ, chuyển trả lại.

Ba hắn dặn: “Đây không phải cho con đâu, là để con đưa Tiểu Đặng đi ăn ở chỗ nào tử tế. Đừng có keo kiệt bủn xỉn, không khéo Tiểu Đặng lại thấy phiền lòng.”

Mẹ hắn cũng xen vào: “Nhân tiện, mua hai bộ quần áo tử tế mà mặc. Cứ diện cái bộ lôi thôi đó, ra đường sao xứng với Tiểu Đặng?”

Hà Duệ Phong chụp tin nhắn gửi cho Đặng Thành Ninh xem, định làm anh bật cười. Nhưng Đặng Thành Ninh sau khi đọc xong lại rất nghiêm túc nói: “Anh ăn mặc đâu có lôi thôi. Đây là phong cách thể thao, rất hợp với nghề nghiệp của anh mà.”

Trong khoảnh khắc ấy, Hà Duệ Phong cảm thấy như trở lại mười mấy năm trước. Chiều hôm ấy, thiếu niên Đặng Thành Ninh cũng nghiêm túc nhìn hắn và nói: “Anh không ngốc đâu. Những người có thể kiên trì chạy đường dài đều sở hữu ý chí kiên cường.”

Nét nghiêm túc ấy… đáng yêu vô cùng.

Hà Duệ Phong đã đặt chỗ sẵn ở nhà hàng, hẹn 6 giờ tối. Hắn và Đặng Thành Ninh đến từ lúc 5 giờ 45.

Tất cả bạn bè của họ hôm nay đều có mặt, ngay cả bà mẹ bỉm sữa Tiết Lâm cũng xuất hiện.

Tiết Lâm hào hứng: “Tao phải xem thử lão Hạ phát điên gì đây. Sao tự dưng lại tốn công tốn sức với Đặng Thành Ninh vậy? Đừng nói giống lão Trương bảo, hồi cấp ba từng thầm thích Đặng Thành Ninh rồi bây giờ tìm một ‘Đặng Thành Ninh phiên bản bình dân’ để nổi điên nhé!”

Lâm Kỳ thì bồi thêm: “Lão Hạ mà dám nhăm nhe ý đồ với nam thần của tao, tao phải đến xem rốt cuộc nó tìm được nhân tài phương nào!”

Trái lại, Lý Kiệt Minh người lúc nào cũng cười cợt hôm nay lại trầm giọng: “Lần này yêu đương, nó nghiêm túc chứ? Nếu đem bạn trai mình so với Đặng Thành Ninh, liệu có phải không tôn trọng bạn trai không?”

Trong nhóm bạn, Trương Bác Khánh và Mạnh Hàm Hạ vẫn luôn giữ im lặng, những ngày qua cũng không bày tỏ ý kiến gì.

Lâm Kỳ nói nhỏ: “Lão Trương hôm nay hơi lạ, cứ kỳ kỳ quái quái.”

Cả nhóm rôm rả bàn tán trên WeChat, nhưng khi đến nhà hàng lại nhớ lời Hà Duệ Phong dặn: không được nói năng linh tinh. Đứng trước cửa phòng riêng, mấy người chỉnh lại vẻ mặt, cố tỏ ra nghiêm túc rồi đẩy cửa bước vào.

Hà Duệ Phong cao lớn bước lên trước, che khuất người phía sau.

Lý Kiệt Minh là người đầu tiên lên tiếng: “Cuối cùng lão Hạ cũng chịu đưa cậu đến gặp bọn tôi. Vinh hạnh, vinh hạnh quá!”

Lâm Kỳ tiếp lời: “Làm tụi tao tò mò muốn chết luôn!”

Người đứng sau Hà Duệ Phong khẽ nhích bước, tiến lên phía trước.

Lý Kiệt Minh nghi ngờ đôi mắt của mình cùng với ký ức, hắn do dự nhìn về phía Lâm Kỳ. Lâm Kỳ mờ mịt, bối rối, kéo theo Trương Bác Khánh phía sau. Trương Bác Khánh ló đầu từ sau lưng Lâm Kỳ nhưng vẫn không nhúc nhích, không thốt nên lời. Tiết Lâm đứng chắn ở cửa, gấp gáp hét lên: “Tụi bây mau vào trong đi chứ!”

Hạ Duệ Phong lên tiếng: “Giới thiệu một chút, bạn trai tao – Đặng Thành Ninh.”

“Chào mọi người.” Đặng Thành Ninh nho nhã lễ độ nói, “Lâu rồi không gặp.”

Lâm Kỳ buột miệng: “Đặng Thành Ninh, sao cậu vẫn đẹp trai như vậy chứ!”

Khóe miệng Đặng Thành Ninh hơi nhếch lên, đáp lại một nụ cười lịch sự.

Cuối cùng Tiết Lâm cũng chen được vào, lớn tiếng thốt lên: “Đm!”

Lâm Kỳ lập tức quay đầu, trừng to mắt, nhỏ giọng mấp máy môi nhắc nhở: “Tố chất, chú ý tố chất!”

Tiết Lâm muốn ngậm miệng lại lắm, nhưng hắn thật sự quá kinh ngạc, không tài nào kiềm chế nổi: “Đặng Thành Ninh, trời ơi! Mười mấy năm không gặp! Trời ơi! Hóa ra cậu cũng là đồng tính! Mẹ ơi, trước đây nhìn không ra luôn ấy!”

Lâm Kỳ chỉ hận không thể độn thổ ngay lập tức.

Lý Kiệt Minh bước lên ôm lấy Tiết Lâm, một tay che miệng hắn lại: “Được rồi, được rồi! Không nói nữa, ngậm miệng lại ngay!”

Trương Bác Khánh nhìn Đặng Thành Ninh, lại quay sang nhìn Hạ Duệ Phong.

Hạ Duệ Phong cười: “Sao thế? Tao đã nói trước rồi mà, bạn trai tao chính là Đặng Thành Ninh.”

Trên khuôn mặt Đặng Thành Ninh vẫn duy trì nụ cười vừa vặn, hướng về mọi người nói: “Mọi người, vào ngồi trước đi.”

Mấy người ngơ ngác, ngồi xuống xong lại nhìn nhau, rồi đồng loạt quay sang nhìn Hạ Duệ Phong.

Hạ Duệ Phong biết trong lòng bọn họ nhất định đang có một trận phong ba bão táp, không nhịn được bật cười: “Tao đã nói rồi, trong một lần đi xem mắt, vô tình gặp lại thôi.”

Lý Kiệt Minh phản ứng nhanh nhạy: “Duyên phận, đúng là duyên phận trời ban! Ai mà ngờ được đi xem mắt lại gặp ngay bạn học cũ!”

Đặng Thành Ninh mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, rất tình cờ.”

Nhất thời, căn phòng đầy ắp tiếng cười nói.

Bữa cơm hôm nay mang ý nghĩa đặc biệt, trước khi đến, mọi người đã bàn trước là sẽ uống rượu. Giờ thấy bạn trai của Hạ Duệ Phong thật sự là Đặng Thành Ninh, ai nấy đều kinh ngạc. Vừa mang lên món đầu tiên, rượu cũng đã được rót đầy. Từng người thay phiên kính rượu Đặng Thành Ninh, nói rằng trong mắt họ anh là nam thần, là nhân vật truyền kỳ thời cấp ba, hôm nay nhất định phải uống một ly cùng họ. Đặng Thành Ninh tùy ý, uống được bao nhiêu thì uống.

Mọi người ai nấy đều như phát điên.

Hạ Duệ Phong không ngăn được, chỉ dặn Đặng Thành Ninh uống một ngụm là được, đừng chơi hết mình với họ.

Tiết Lâm cầm ly rượu, nghiêm túc nói: “Nếu biết sớm hai người có cùng xu hướng, năm đó cấp ba mà đến với nhau thì hay biết mấy! Ai, năm đó Lâm Kỳ còn—”

Trương Bác Khánh vội giữ chặt Tiết Lâm, ngăn hắn nói thêm.

Đặng Thành Ninh cười nhẹ, không đáp.

Trương Bác Khánh rót đầy rượu, đứng dậy đi về phía Hạ Duệ Phong và Đặng Thành Ninh.

Hạ Duệ Phong ngơ ngác: “Sao thế? Sớm vậy đã định mở màn một lượt kính rượu rồi à?”

Trương Bác Khánh nghiêm mặt, nói: “Lão Hạ, hôm nay mày và Đặng Thành Ninh đều có mặt, tao phải chính thức xin lỗi cậu ấy.”

Mọi người đều sững sờ.

Hạ Duệ Phong khó hiểu: “Xin lỗi chuyện gì?”

Trương Bác Khánh cười ngượng: “Không biết tụi bây còn nhớ không, năm đó Kỳ Kỳ từng tỏ tình với Đặng Thành Ninh. Tao đã lén lấy điện thoại của mày, nhắn tin cho Đặng Thành Ninh, hẹn cậu ấy ra gặp mặt.”

Nụ cười trên mặt Đặng Thành Ninh lập tức biến mất.

Đặng Thành Ninh quay đầu nhìn Hạ Duệ Phong, ánh mắt mang đầy sự dò xét, như muốn hỏi: “Thật hay giả vậy?”

Hạ Duệ Phong không ngờ rằng sau ngần ấy năm, Trương Bác Khánh vẫn còn nhớ chuyện này, điều này khiến hắn hơi bất ngờ.

Trương Bác Khánh tiếp tục: “Tôi nhớ rất rõ, hồi đó lão Hạ nhất quyết không chịu lấy danh nghĩa của nó để hẹn cậu ra. Tôi còn cãi nhau với nó vì chuyện đó. Sau khi xong việc, cậu có vẻ giận, lão Hạ lại vô cùng ủ rũ. Tôi từng gợi ý rằng mình sẽ đi cùng nó để xin lỗi cậu, nhưng lão Hạ không đồng ý, nói rằng tự nó xin lỗi là đủ rồi.”

Đặng Thành Ninh từ từ đặt đũa xuống bàn, không nói một lời.

“Giờ hai người ở bên nhau, có lẽ cả hai đã quên chuyện này. Nhưng tôi nghĩ nên nói rõ ngọn nguồn. Thành thật xin lỗi, chuyện năm đó tôi xử sự không đúng. Chính tôi là người lừa cậu ra ngoài, chuyện đó không phải lão Hạ làm. Tôi tự phạt ba ly!”

Cả bàn tiệc đều sững sờ.

Lý Kiệt Minh ngó trái ngó phải, khẽ hỏi Tiết Lâm: “Khoan đã, lão Trương đang nói gì vậy?”

Tiết Lâm ngơ ngác: “Tao cũng không hiểu.”

Trương Bác Khánh bắt đầu uống rượu, hắn ngửa cổ uống cạn một ly rượu vang đỏ, sau đó tiếp tục rót ly thứ hai.

Đặng Thành Ninh động người, đứng lên, đè tay lại trên chai rượu của Trương Bác Khánh, nói: “Thôi, chuyện mười mấy năm trước, không cần nghiêm trọng đến thế. Chuyện này đâu có gọi là lừa, được con gái tỏ tình là một vinh dự của tôi.”

Cả bàn tiệc thở phào nhẹ nhõm.

Tiết Lâm reo lên: “Rộng lượng quá! Ninh thần rộng lượng quá!”

Lâm Kỳ muốn chui xuống gầm bàn: “Có thể đừng kể chuyện xưa nữa không?”

Lý Kiệt Minh nói: “Hóa ra Ninh thần lại hiền hòa như thế. Trước giờ tôi luôn nghĩ học thần phải cao lãnh lắm.”

Trương Bác Khánh cười, nhưng vẫn uống hết ba ly rượu rồi mới ngồi lại chỗ.

Hạ Duệ Phong nhìn Đặng Thành Ninh, không hiểu vì sao lưng mình lại bắt đầu tê rần. Hắn ghé sát lại, hạ giọng hỏi: “Em không giận chứ?”

Đặng Thành Ninh nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm, bóng đêm như phủ kín: “Khi đó anh xin lỗi em, em còn thắc mắc vì sao phải xin lỗi. Hóa ra là vậy.”

Nói xong câu này, Đặng Thành Ninh không nói thêm gì, chú ý quay lại bàn ăn, nghiêm túc lắng nghe từng câu chuyện và trả lời từng câu hỏi.

Khi mọi người đã ăn được nửa bữa, cửa phòng riêng khẽ mở ra, một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Tao đến có trễ lắm không?”

Mạnh Hàm Hạ với mái tóc dài xõa ngang vai, tươi cười bước vào. Lâm Kỳ lập tức đứng dậy đón cô, reo lên: “Trời ơi, Tiểu Hạ, mau nhìn đi! Bạn trai của lão Hạ thực sự là Đặng Thành Ninh, đảm bảo không giả!”

Mạnh Hàm Hạ nhìn về phía Đặng Thành Ninh, trên mặt không có vẻ kinh ngạc quá đà, chỉ là một nụ cười duyên dáng và nhẹ nhàng: “Tao biết mà, Duệ Phong không phải đã nói trong nhóm rằng bạn trai của nó là Đặng Thành Ninh sao.”

Lâm Kỳ kinh ngạc: “Mày tin thật hả?!”

Mạnh Hàm Hạ gật đầu: “Tin chứ, sao lại không tin?”

Tiết Lâm cảm thán: “Vẫn là chị Hạ thấu hiểu lão Hạ nhất.”

“Chào cậu, Đặng Thành Ninh, đã lâu không gặp. Cậu vẫn đẹp trai như xưa. Nhưng chắc cậu không nhớ tôi đâu, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ trong lớp thực nghiệm.” Mạnh Hàm Hạ cười nói.

Đặng Thành Ninh chậm rãi không đáp lại.

Hạ Duệ Phong vốn định giới thiệu Mạnh Hàm Hạ người đến muộn vì tăng ca với Đặng Thành Ninh, nhưng khi quay sang nhìn sắc mặt của anh, hắn liền sững người.

Sắc mặt Đặng Thành Ninh có chút lạnh lùng.

Hạ Duệ Phong lập tức nhận ra bầu không khí không ổn, khẽ hỏi: “Sao thế?”

Mạnh Hàm Hạ cũng nghi hoặc, nhìn Hạ Duệ Phong, rồi lại nhìn Đặng Thành Ninh, cảm thấy có chút bối rối.

“Chào cô.”

Cuối cùng Đặng Thành Ninh vẫn mở miệng chào hỏi, nhưng chỉ nói hai chữ, so với lời của Mạnh Hàm Hạ, giọng điệu có vẻ lạnh nhạt hơn.

Lâm Kỳ kéo tay Mạnh Hàm Hạ, chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh mình, khẽ nói: “Mày ngồi đây trước đã.”

Trong ghế lô chỉ còn lại một chỗ trống, là Lâm Kỳ cố ý giữ lại cho Mạnh Hàm Hạ. Cô ngồi xuống, bên cạnh là Lâm Kỳ, phía bên kia là Hà Duệ Phong.

Lâm Kỳ muốn khuấy động không khí, cất lời: “Tiểu Hạ, cái túi mới này của mày đẹp thật đấy!”

Mạnh Hàm Hạ đang đeo một chiếc túi lớn nổi bật, nghe vậy liền nhanh chóng đáp: “Ừ, lần trước tao đi công tác, mua ở cửa hàng miễn thuế đấy. Đẹp đúng không?”

Ánh mắt Đặng Thành Ninh trực tiếp nhìn thẳng vào chiếc túi, không chút che giấu mà lộ rõ sự soi xét.

“Giảm giá bao nhiêu? Đây là hàng của phố outlet đấy, mất giá kinh khủng. Nếu cô mua giá gốc thì đúng là phí tiền.” Anh thẳng thừng bình luận.

Hà Duệ Phong hít ngược một hơi, cảm giác như không khí trong phòng vừa lạnh đi vài phần.

Mạnh Hàm Hạ có chút bối rối, cô hoảng hốt nhìn Lâm Kỳ ở bên trái, lại liếc sang Hà Duệ Phong bên phải, ánh mắt như hỏi: “Chuyện gì thế này?”

Hà Duệ Phong cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn quay đầu nhìn về phía Đặng Thành Ninh, còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã nghe anh cất tiếng, giọng lạnh như băng: “Hôm nay anh cũng mời cả Mạnh Hàm Hạ? Cô ta cũng là bạn thân của mọi người sao?”

Hà Duệ Phong trả lời với giọng trầm thấp: “Từ hồi cấp ba, Mạnh Hàm Hạ đã chơi thân với Lâm Kỳ, hai người là bạn thân. Tụi anh có hoạt động gì thì Lâm Kỳ cũng thường rủ cô ấy tham gia. Mọi người đều ở cùng một nhóm mà.”

“À, ra vậy.” Đặng Thành Ninh nhếch môi cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ khó chịu.

Hà Duệ Phong luống cuống, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? Có gì không ổn sao? Hay là em không vui? Nếu vậy, chúng ta về trước nhé?”

Đặng Thành Ninh khẽ liếc hắn, ánh mắt vừa như đau lòng, vừa như tức giận, nhưng cuối cùng anh chỉ hít sâu vài hơi rồi bình thản đáp: “Không có gì. Ăn cơm đi.”

Có chuyện gì đó, chắc chắn có chuyện gì.

Hà Duệ Phong, vốn luôn chậm chạp trong việc nhận ra cảm xúc của người khác, lúc này lại rõ ràng cảm nhận được bầu không khí căng thẳng. Không chỉ hắn, mà mọi người trong phòng cũng bắt đầu để ý thấy sự khác thường.

Người phục vụ lần lượt bưng món lên, Hà Duệ Phong vội vàng mời mọi người dùng bữa, cố gắng lấp liếm không khí nặng nề.

Mặc kệ là chuyện gì, hắn biết bây giờ không phải lúc để hỏi rõ. Chỉ cần nhanh chóng ăn xong bữa cơm này rồi về nhà, hắn sẽ tìm cách nói chuyện với Đặng Thành Ninh sau.

Thế nhưng, Đặng Thành Ninh luôn nhiệt tình trò chuyện với mọi người lại như biến thành một người khác. Anh chỉ giả vờ ăn, dùng đũa gắp qua gắp lại, nhưng không hề động đến miếng nào. Mặc dù Lý Kiệt Minh và Lâm Kỳ cố gắng khuấy động bầu không khí, nhưng cũng chỉ đổi lại vài tiếng cười gượng gạo. Đặng Thành Ninh hoàn toàn không để tâm.

Dần dần, không gian trong phòng càng trở nên tĩnh lặng.

Lâm Kỳ điên cuồng ra hiệu cho Hà Duệ Phong, hắn cố nặn ra một chủ đề để bắt chuyện: “Hàm Hạ, gần đây công việc bận lắm đúng không? Nghe nói cuối tuần còn phải tăng ca à?”

Mạnh Hàm Hạ vừa nghĩ vừa trả lời, lòng thầm đoán có thể mình đến muộn nên đã làm Đặng Thành Ninh không vui. Có người vốn rất khó chịu khi người khác không đúng giờ, nếu vậy thì cũng có thể hiểu được.

Cô nhanh chóng nắm bắt cơ hội giải thích: “Đúng là vậy. Chiều nay tôi đã nói với sếp rằng tối nay có hẹn, nên dù bận đến đâu, tôi cũng chỉ làm đến 5 giờ rồi về. Sếp cũng đồng ý, thậm chí còn bảo tôi 4 giờ rưỡi có thể đi được. Nhưng không ngờ, lúc 4 giờ, sếp nhận được cuộc gọi từ nhà báo con bị sốt, nên vội chạy về đưa bé đến bệnh viện. Tôi không còn cách nào khác, đành làm nốt phần việc còn lại nên mới tới trễ như vậy.”

Tiết Lâm cười phụ họa: “Ha ha, đúng là trẻ con phiền phức thật. Nhiều khi xảy ra chuyện đột xuất, chẳng ai lường trước được.”

Lâm Kỳ lập tức gật đầu theo: “Đúng vậy, đúng vậy, bởi vậy tao với lão Trương nhà tao quyết định không sinh con luôn!”

Tiếng cười gượng lại vang lên, nhưng không thể nào xua tan bầu không khí lạnh lẽo.

Đặng Thành Ninh vẫn giữ thái độ thờ ơ, tiếp tục gắp đồ ăn mà không ăn. Trước mặt anh, bát cơm đã đầy ắp, toàn là đồ ăn anh tự gắp vào.

Hà Duệ Phong lặng lẽ đẩy bát cơm của mình đến trước mặt Đặng Thành Ninh, đổi lấy bát của anh để ăn giúp.

Căn phòng trở nên yên lặng hoàn toàn.

Đột nhiên ——

“Không ai muốn nói gì sao?” Đặng Thành Ninh cười lạnh, buông đũa xuống.

Mọi người đồng loạt hít sâu, không dám trả lời.

“Sao em không vui?” Hà Duệ Phong thận trọng hỏi.

“Anh không biết tại sao sao?” Đặng Thành Ninh nhìn hắn, từng câu từng chữ hỏi lại.

Hà Duệ Phong lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Không biết, em cứ nói đi.”

Đặng Thành Ninh nhìn quanh một lượt, nhắm mắt thở sâu rồi hỏi: “Tại sao hôm nay Mạnh Hàm Hạ lại xuất hiện?”

Cả phòng: “?”

Bị điểm tên, Mạnh Hàm Hạ nhỏ giọng hỏi: “Tôi… tôi làm sao cơ?”

Mọi người quay sang nhìn Mạnh Hàm Hạ, lòng đầy nghi ngờ. Có phải hồi cấp ba cô đã làm gì đắc tội với Đặng Thành Ninh mà không biết, hay cô là kẻ thù của gia đình anh?

Lâm Kỳ nhanh chóng bênh vực bạn thân: “Có khi nào là hiểu lầm không? Chúng ta nói rõ mọi chuyện đi, Tiểu Hạ hoàn toàn không biết gì cả ——”

“Đừng giả vờ ngây thơ.” Đặng Thành Ninh cắt ngang lời Lâm Kỳ, giọng anh trầm xuống nhưng không giấu được sự kích động: “Hôm nay liên hoan, tại sao bạn gái cũ của anh Duệ Phong lại xuất hiện?”

Ba chữ “bạn gái cũ” vừa thốt ra, cả căn phòng im lặng đến đáng sợ.

Hà Duệ Phong lập tức lên tiếng: “Không phải đâu, Thành Ninh, em hiểu lầm rồi ——”

“Em hiểu lầm?” Đặng Thành Ninh đứng bật dậy, tiếng ghế ma sát với sàn vang lên chói tai.

“Vì mười mấy năm đã trôi qua, nên bạn gái cũ cũng chẳng còn là gì nữa? Vẫn có thể làm bạn tốt chứ gì? Vì cô ta là bạn thân của Lâm Kỳ, nên nhóm các anh đương nhiên có thể bao dung tất cả, kể cả chuyện bạn trai cũ và bạn gái cũ vẫn chơi chung sao?”

Anh cầm lấy điện thoại, giọng run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

Anh nhìn Hà Duệ Phong, đáy mắt đầy sự không hiểu: “Dù chỉ cần anh nói trước với em một tiếng, rằng Mạnh Hàm Hạ sẽ đến, em cũng có thể chuẩn bị tâm lý. Chỉ cần anh nói trước một tiếng thôi!”

Nói xong, anh xoay người rời khỏi ghế lô mà không ngoảnh đầu lại.

Không khí trong phòng nặng nề hơn bao giờ hết.

Mạnh Hàm Hạ là người lấy lại tinh thần đầu tiên, lập tức đẩy vai Hà Duệ Phong, giục: “Ngẩn người làm gì! Mau đuổi theo giải thích đi!”
Bình Luận (0)
Comment