Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế (Dịch Full)

Chương 153 - Chương 153: Vô Đề

Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Chương 153: Vô Đề

"Cô thật sự không cần sao?" Âu Lạp nghi ngờ nhìn cô, trong đội này chỉ có mình cô ấy là nữ cộng vào đó những người khác không phải là khó nói chuyện nhưng mà bất tiện lắm.

"Không cần, cô nghỉ ngơi đi." Biên Duyên khoát tay áo với cô, rồi xuống lầu.

Âu Lạp nhìn bóng lưng của cô, vuốt vuốt lại huyệt thái dương đau đớn rồi quay về phòng ngủ, nếu người ta đã từ chối thì cô ấy cũng đành đi ngủ thêm dưỡng lại sức thôi. Dù sao thì tình hình chiến đấu đêm nay ra sao cũng chẳng ai đoán được, chỉ có thể bổ sung thêm tinh thần mới có thể đối mặt thật tốt.

Sau khi xuống lầu, Biên Duyên phát hiện ngoài đại sảnh trừ Lạc Hồng với Triệu Khuyển còn có một khuôn mặt xa lạ.

"Xin chào, tôi tên Lạc Thu Minh, cô chính là cô Biên mà em họ Vân Tô thường xuyên nhắc đến à?" Lạc Thu Minh đang ngồi trên xe lăn nhìn thấy Biên Duyên đi xuống đã chủ động đến chào hỏi, anh ấy cũng nghe qua tin đồn trước tận thế của cô nhưng bây giờ nhìn cô cũng không giống như thế, xem ra những lời Vân Tô nói đều là thật.

"Xin chào anh." Biên Duyên nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn, tuy rằng vẻ mặt vẫn giữ bình tĩnh nhưng trong đầu lại nổi lên một trận sóng gió.

Cô nhớ Lạc Thu Minh và Lạc Hồng là người thân phải chết ở trước mặt Vân Tô, chắc họ là nhóm đầu tiên tế trời để kích thích hắc hóa trong người Vân Tô. Ngay từ đầu cô gặp Lạc Hồng đã thấy kỳ lạ nhưng không nhớ ra, bây giờ thấy Lạc Thu Minh thì trong đầu của cô mới lóe lên ánh sáng và phát hiện đến manh mối này.

"Vết thương trên đùi của tôi vẫn chưa hoàn toàn chữa lành, nhưng vẫn có thể kiếm lại được cái mạng." Dù trên gương mặt của Biên Duyên vẫn giữ bình tĩnh nhưng thái độ ngẩng người vừa rồi của cô vẫn bị Lạc Thu Minh thấy được. Lạc Thu Minh chỉ nghĩ cô đang tò mò hai chân của mình, sau đó nửa đùa nửa thật nói.

"Anh gọi đó là kiếm về sao? Rõ ràng nó là do anh cướp từ tay Tử Thần lại mà." Lạc Hồng nhìn anh trai nói chuyện trôi chảy như mây gió mà mặt đen lại, gầm lên với anh ấy. Chuyện đó là sau này cậu ta mới nghe từ những người khác kể lại, nhưng mỗi lần nhớ đến thì Lạc Hồng lại cảm giác trái tim của mình đang run lên, anh ruột của cậu ta thiếu chút nữa đã chết rồi!

"Được rồi mà, anh xin lỗi không nên nói như thế." Lạc Thu Minh nhìn phản ứng lo lắng của em trai, đôi mắt cũng mềm mại đi rất nhiều, có lẽ sau này anh ấy ít nhắc đến mấy chuyện này vậy hơn bởi việc này đã trở thành một nỗi ám ảnh lớn của Lạc Hồng.

"Sao đấy? Ai lại châm ngòi cột pháo nữa rồi?" Đúng lúc này giọng ôn hòa của Vân Tô vang lên trong phòng khách, anh đến rất đúng lúc.

Cột pháp Lạc Hồng thấy Vân Tô mất hứng hừ lạnh, rồi ôm hoa quả trên bàn gặm.

"Tiểu Duyên sao rồi? Cô đã làm quen với mọi người chưa?" Vân Tô thấy cậu ta như thế cũng không nói gì thêm, chỉ cười trừ rồi đi đến bên cạnh Biên Duyên vì anh vừa từ bên ngoài vào nên khi Vân Tô đến gần, trên cơ thể vẫn còn dẫn theo luồng khí lạnh lẽo.

"Ừm tôi quen rồi, tất cả mọi người rất dễ gần, trong khoảng thời gian này làm phiền đến các anh rồi." Biên Duyên nhìn người đàn ông bên cạnh mỉm cười, trong mắt của cô cũng đầy vui vẻ, dù sao lần này cô đã làm phiền họ.

"Cô đừng khách sáo như vậy, nhưng gần đây tôi bề bộn nhiều việc nên không thể lo hai người được, hai người có thể bàn bạc với Triệu Khuyển vì tôi đã thông báo cho cậu ấy rồi." Vô Tô vừa dứt lời lại bóp mi tâm của mình, sự mệt mỏi trên cơ thể anh toát lên ngay cả mắt thường cũng nhìn thấy rõ ràng.

"Tôi biết rồi, tối qua các anh đã thức trắng đêm nên nhân lúc bây giờ còn sớm hãy nghỉ ngơi đi." Không chỉ có Vân Tô mà trên mặt tất cả mọi người toàn treo đầy sự mỏi mệt.

Bình Luận (0)
Comment