Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế (Dịch Full)

Chương 188 - Chương 188: Vô Đề

Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Chương 188: Vô Đề

Lạc Thu Minh nghe vậy thì nhìn cô với vẻ mặt phức tạp, anh ấy không ngờ Biên Duyên vậy mà lại tự nguyện đi vào vùng sương mù đen vì Vân Tô.

“Dị năng của tôi đã đạt cấp ba, nếu tôi không có chút thực lực thì anh cho rằng vì sao Vân Tô lại để anh đến thương lượng với tôi khi có vấn đề chứ? Cứ quyết định như vậy đi, tôi xuống đó tìm người, anh ở lại đây chăm An An, chờ tới khi tôi trở lại thằng bé không được thiếu sợi tóc nào đâu đấy.” Biên Duyên thấy Lạc Thu Minh còn đang muốn phản đối, thì dứt khoát đưa ra quyết định.

Mấy ngày gần đây cô đã trăn trở rất nhiều về vấn đề này, bây giờ đã đến lúc cô phải đưa ra quyết định.

“Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho An An.” Lạc Thu Minh thấy cô đã quyết ý, trong mắt cô cũng không có vẻ gì là đang tự miễn cưỡng, anh ấy lại nhớ tới vấn đề trên thân thể mình, cuối cùng không phản đối nữa.

“Đúng rồi, anh không cần phải sắp xếp đồng đội cho tôi, tôi thích hành động một mình.” Trước khi lên lầu, Biên Duyên nghiêng người nói với anh ấy như vậy.

Dứt lời, Biên Duyên đi lên lầu nói chuyện với An An.

Tới khi đi xuống, trong lòng cô còn ôm theo An An, không biết cô đã nói gì với An An mà cậu bé tỏ ra rất bình tĩnh, không hề khóc nháo vì sắp phải xa mẹ.

Mấy người ra cửa lên xe, Biên Duyên đột nhiên nói mình còn bỏ quên đồ, cô bảo hai người lên xe trước đợi cô rồi tự mình quay lại nhà.

“Hệ thống, kích hoạt chế độ thu nhỏ của xe Món Ngon.” Biên Duyên vừa nói xong thì xe Món Ngon to lớn trước mắt cô bỗng lóe lên vầng sáng trắng, sau đó nó thu nhỏ thành kích cỡ một chiếc xe đồ chơi cỡ bằng bàn tay.

“Kích hoạt chế độ mô phỏng chân thật chủ thể.” Tiếp theo, một mô hình xe Món Ngon xuất hiện trước mặt Biên Duyên, cô vỗ lên thân xe, cảm giác rắn chắc và lạnh lẽo không khác gì với xe thật, thật không uổng cho cái giá một viên tinh thạch cấp ba một ngày của nó.

Biên Duyên cất xe Món Ngon bản thu nhỏ trên tay vào túi áo tự chế riêng trong áo khoác ngoài của mình, sau đó cô đẩy cửa ra ngoài, từ khi dị năng lên tới cấp ba, mấy chức năng mới cô bỏ rất nhiều tinh hạch để mở ra cũng không tệ lắm, ngoại trừ đốt tiền thì không có gì không tốt.

Trong lúc ngồi trên xe, cô vẫn cười nói kể chuyện cổ tích cho An An nghe như thường ngày, An An biết mình phải xa mẹ trong thời gian ngắn sắp tới, nên cậu bé hết sức hiểu chuyện không quấy phá.

Đoàn người đi đến cạnh vách núi, sau khi nghe Lạc Thu Minh dặn dò, Biên Duyên hôn lên trán An An một cái, nhân lúc mọi người đang xử lý thú đêm và khi độ ấm quanh vùng sương mù đen dần giảm xuống, cô nhảy lên vài cái đi vào khoản không tối đen không nhìn thấy phía trước là gì.

Lạc Thu Minh ôm An An đứng trên đài chỉ huy nhìn theo bóng dáng Biên Duyên dần biết mất sau màn sương, anh ấy vỗ lưng An An vài cái rồi bế cậu bé ra ngoài.

“Chú Lạc ơi, chúng ta về ngủ đi, mẹ bảo chỉ cần ngủ bảy buổi tối thì mẹ sẽ trở về.” An An nằm trên vai Lạc Thu Minh buồn buồn nói.

“Được, vậy chúng ta về thôi.” Lạc Thu Minh nghe vậy, ôm đứa trẻ nhìn lần cuối vào vòng xoáy đen phía dưới, không hiểu sao anh ấy cảm thấy bọn họ nhất định có thể trở về.

Mặt khác, sau khi Biên Duyên nhảy vào vùng sương mù đen, cô không cảm giác được lực hút như tưởng tượng, bây giờ người cô đang bị bao phủ bởi chất lỏng nào đó, cô nín thở liên tục bơi về phía trên.

Trong lúc bơi lên, Biên Duyên không chỉ cảm nhận được sóng nhiệt đột kích từ phía trên, mà thỉnh thoảng bên người cô còn chảy qua những mẫu tay chân còn sót lại của bọn thú đêm, khó trách chất lỏng này lại hôi thối đến như vậy, không biết nơi này đã chôn vùi bao nhiêu xác thú đêm nữa.

Bình Luận (0)
Comment