Bơi thẳng lên phía trên là chuyện không thể, nên cô chọn một hướng khác không chỉ không sáng sủa mà còn đen ngòm.
Phù!
Biên Duyên không biết mình đã bơi bao lâu, chỉ cảm giác mình sắp hít thở không được nữa, lúc này cô mới từ từ nhô đầu lên khỏi mặt nước, phun một ngụm nước tanh ra. Bấy giờ cô mới bắt đầu quan sát cảnh vật xung quanh.
Cô ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đen kịt không ánh sáng.
Chỉ có mặt nước lay động phía trước, cô dựa vào độ phản chiếu của ánh nước mà tìm đường gần nhất để lên bờ, sau đó cô bắt đầu bơi theo phương hướng mình đã xác định.
Sau khi lên bờ, cho dù từ lúc vào đây Biên Duyên không cảm giác được chút nguy hiểm nào, nhưng cô vẫn không hề thả lỏng cảnh giác. Cô nhìn về phía vùng sáng lóe mắt từ hướng mà mình vừa bơi tới, không cần đoán cũng biết đó là vòng xoáy của vùng sương đen này, ánh sáng cô trông thấy trong nước chắc là ánh sáng đỏ mà mấy dị năng hệ hỏa đốt lên khi xử lý thú đêm.
Biên Duyên tựa người vào tảng đá lớn bên cạnh, cô mang lên kính nhìn đêm mà Lạc Thu Minh đã đưa, rồi bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Trừ cái hồ trước đó, lúc Biên Duyên quay đầu lại, thứ cô thấy là những dãy núi đá đen kịt nối nhau liên tiếp.
Núi đá liên miên nhưng không hề thấy bóng một gốc cây xanh nào.
Biên Duyên thấy cảnh này thì triển khai toàn bộ dị năng, cô cẩn thận từng li từng tí tìm một tảng đá rồi leo lên.
Cô leo lên tảng đá không chỉ để dò đường, mà cô còn muốn tìm xem những người đi trước có để lại ký hiệu nào không, đặc biệt là Lạc Hồng, cậu ta là một dị năng giả hệ mộc, một thân một mình đi tới nơi xa lạ này cũng không biết thế nào.
Biên Duyên đứng trên vết lõm ở đỉnh tảng đáng, cô lấy đèn pin chiếu xa ra, dùng tay làm vật chắn sáng bắt đầu phát tín hiệu, từ vị trí mà cô đứng, chỉ cần bọn họ không cách quá xa chắc chắn sẽ thấy được.
Chì là dù cô đã phát tín hiệu rất nhiều lần nhưng không hề thu được trả lời, thế nên Biên Duyên quyết định tạm thời rời khỏi chỗ này, trong một hoàn cảnh xa lạ và nguy hiểm thế này, cô không dám ở lại một vị trí quá lâu.
Nhưng trước khi rời đi, Biên Duyên khẽ giơ tay ngưng tụ một đoàn dị năng xung quanh, sau đó cô khống chế dị năng khắc lại một ký hiệu dễ làm người khác chú ý trên đỉnh tảng đá.
Dị năng lóe ánh sáng màu lam bao lấy phần đỉnh nhọn của tảng đá, đá vụn dần rơi xuống, một ký hiệu mang hình dáng Vân Tô từ từ xuất hiện trước mắt Biên Duyên. Ngay lúc này bên tai Biên Duyên đột nhiên truyền tới một tiếng gầm rú, sau đó mặt đất cũng bắt đầu rung lên.
Đất rung núi chuyển, cát đá cuồn cuộn.
Trận chấn động đột ngột làm Biên Duyên không thể không ôm chặt lấy tảng đá bên cạnh mình. Đợi tới khi cô ổn định lại cơ thể thì bắt đầu quan sát xung quanh, cô muốn tìm xem con thú khổng lồ đã gây ra trận động đất này đang ở phương nào, bỗng một luồng sát khí ập tới từ phía sau cô.
Cô khẽ phát động dị năng, ngưng tụ một vòng phòng hộ trong khu vực nhất định.
Bộp!
Một tiếng vang thật lớn, Biên Duyên nhìn cái đuôi cường tráng to như xô nước vỗ mạnh vào vòng phong hộ của mình, sự chấn động đó cũng làm lòng cô run rẩy theo.
Grào!
Đòn tấn công không đánh trúng cô, tiếng gầm rú dữ dội lại lần nữa vang lên, chẳng qua là lúc này, cái đuôi của nó chỉ xoay tròn trên bầu trời chứ không hề đánh thẳng xuống về phía cô.
Cũng vào đúng lúc này, Biên Duyên lại nghe được phương hướng mà âm thanh phát ra, vẻ mặt của cô không thể nào tin được mà quay đầu nhìn về phía sau.
Cô chỉ mới vừa nhìn một cái mà gương mặt đã lộ rõ vẻ kinh ngạc đến mức con ngươi cũng rụt lại, hiển nhiên là đã bị hình ảnh trước mặt làm cho khiếp sợ.
Ở phía sau lưng cô, một cái đầu khổng lồ không ngừng nâng lên cao, theo sau là sự chấn động không ngừng gia tăng ở dưới chân.