“Còn nhỏ mà tâm địa đã sâu như vậy, tội cho cô Biên, bị con ác ma này khống chế lâu như vậy. Nếu không phải mạt thế xảy đến, mọi người đều thức tỉnh dị năng, vậy thì chỉ sợ Cố Hàm Ngọc kiểm soát tinh thần cô ấy cả đời, đúng là nghĩ đến cũng khiến người ta sởn cả tóc gáy.” Có người mặt không tức giận nhưng bất bình thay cô.
“Trước kia tôi cũng cảm thấy quái lạ, dù tính cách một người tốt thế nào đi chăng nữa cũng không thể khiến tất cả mọi người đều yêu mến được, bây giờ nghĩ lại thì đã hiểu rồi.” Triệu Khuyển vuốt cằm trầm tư một lát rồi chợt kể lại, cô ta đã lợi dụng dị năng của mình để xây dựng cho mình một con người hoàn hảo, vậy nên anh ta chưa bao giờ thấy người nào nói rằng họ không thích cô ta.
Vân Tô ngồi một bên lắng nghe mọi người nói, phía dưới tròng kính, ánh mắt của anh ngày càng nặng nề.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên anh nghe lời Lạc Hồng nói, lần trước hai người hợp lại cũng chỉ nói qua về chuyện Biên Duyên chứ không nói nhiều về Cố Hàm Ngọc như bây giờ.
Khi anh nghe cô bị Cố Hàm Ngọc kiểm soát lâu như vậy, anh nhớ lại giọng nói và nụ cười trên gương mặt cô khi họ gặp nhau, và cả câu chuyện cô mạo hiểm xuống dưới để tìm bọn họ. Vân Tô bỗng dưng thấy tim mình bắt đầu nhói đau.
Cũng vào giờ phút này anh đã hiểu ra, tình cảm của anh đối với cô không chỉ có tình cảm bạn bè mà đã lặng lẽ thay đổi trong khoảng thời gian hai người ở chung. Vậy nên mấy ngày gần đây, khi anh nhìn thấy anh Năm đối diện cứ tỏ thái độ ân cần với cô, trong lòng anh mới cảm thấy khó chịu như vậy.
Vân Tô nghĩ đến đây thì nói với mọi người một tiếng, sau đó lập tức chuẩn bị ra ngoài tìm người, nhưng đúng lúc vừa mở cửa thổ lâu, anh đã thấy cha anh và những người khác cùng nhau trở về.
“Thằng nhóc thối này, làm cho cha phải đi tìm con.” Chú Vân vừa thấy Vân Tô, lập tức tiến lên ôm anh thật chặt.
“Cha, đã để cho cha lo lắng rồi.” Giọng nói Vân Tô trầm thấp, anh đã khiến cho người cha già hơn năm mươi tuổi phải xuống dưới tìm mình, đó là lỗi của anh.
“Tất cả mọi người đều ở đây là tốt rồi.” Chú Vân nhìn những gương mặt quen thuộc trong thổ lâu, ông ấy nở nụ cười hiền lành thân thiết, bây giờ bọn họ đã có thể chuẩn bị trở về.
Mọi người tụ họp đông đủ bên trong thổ lâu, hơn mười người vừa ăn vừa trò chuyện bên đống lửa, dường như sự u ám sau khi xuống đây đã tan biến hết trong giây phút trò chuyện này.
Vân Tô ngồi kế bên Biên Duyên, thỉnh thoảng gắp cho cô một miếng thịt nướng hoặc rót một cốc nước ấm. Cùng lúc đó, ánh mắt bất mãn của anh Năm quét đến, khiến cho Biên Duyên cũng nghi ngờ hành động của anh.
Có lẽ vì cô tìm được mọi người nên anh mới cảm ơn cô chăng?
Sau hai ngày nghỉ ngơi dưỡng sức trong thổ lâu, nhóm người chừng hơn mười người mới tập hợp thành một đội ngũ, lúc này từ từ đi về phía mục tiêu.
Lúc đến gặp khó khăn, lúc về đường cũng không dễ dàng gì, ai từng đi qua con đường này đều biết khó khăn thế nào.
Biên Duyên đi giữa đám người, khu vực càng mở rộng sắc mặt của cô càng bình tĩnh thản nhiên, không như những người khác, luôn luôn cảnh giác quan sát xung quanh.
“Con trai, Kỳ Chu Nam là một đối thủ không đơn giản, con cần phải nâng cao sức mạnh hơn nữa.” Chú Vân quay đầu lại, ánh mắt ra vẻ lơ đãng lướt qua người Biên Duyên, sau đó khẽ nói với con trai đang đi bên cạnh.
“Con hiểu rồi.” Vân Tô liếc nhìn cha mình, sau đó nghiêm túc trả lời ông ấy bằng ba chữ. Dựa vào mấy ngày ở chung vừa qua, có thể thấy Kỳ Chu Nam đã phát huy hết tinh hoa da mặt dày của anh ta. Điều này khiến cho Biên Duyên vừa bất lực với anh ta, lại không tìm ra lý do nào để từ chối anh ta.