Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế (Dịch Full)

Chương 252 - Chương 252: Vô Đề

Xe Mỹ Thực Di Động Của Nữ Pháo Hôi Tại Mạt Thế Chương 252: Vô Đề

Dù sao mỗi khi anh ta nói chuyện hay làm gì đều giữ một ranh giới nhất định, hơn nữa mỗi khi chạm đến ranh giới là anh ta rút lại rất nhanh, có thể nói là một đối thủ xảo quyệt.

“Tiểu Duyên, cô nhìn bông hoa xinh đẹp này nè!” Anh Năm xảo quyệt không biết hái từ đâu ra một bông hoa màu xanh tím, kỳ lạ ở chỗ khi anh ta lắc lư bông hoa thì nó có thể đổi màu, trông thực sự rất thú vị.

“Nó có thể đổi màu nè!” Biên Duyên thấy nó chuyển từ màu xanh tím sang đen tím thì đôi mắt lộ vẻ ngạc nhiên.

“Tặng cô nè, đi đường chán quá thì cầm chơi.” Anh Năm thản nhiên đặt cành hoa vào tay cô.

“Cảm ơn anh.” Biên Duyên cầm nó, vừa đi vừa lắc lư, mà màu sắc của nó cũng bị thay đổi khi hai người đưa cho nhau, tiếc là đến cuối cùng khi bông hoa rũ xuống, Biên Duyên vẫn không nghiên cứu ra lý do nó có thể đổi màu.

“Quả này mùi vị khá ngon, lúc nãy tôi vừa thấy trên đó có sâu, tôi ăn một trái thấy cũng không bị gì, cô nếm thử xem.” Anh Năm thấy hoa hư thì lấy từ trong túi ra hai quả màu đen kỳ lạ, nhìn bề ngoài quả thực là không dám ăn nhưng anh Năm đã tách nó ra, một mùi thơm ngọt ngào khiến người ta thèm nhỏ dãi lập tức tràn ngập trong không khí.

“Đúng là rất ngon, vừa thơm lại vừa ngọt.” Biên Duyên cắn một miếng, ánh mắt lập tức sáng rỡ, ruột quả mềm mịn tan ngay trong miệng, nước vị ngọt dịu, khiến cho người ta chỉ muốn ăn thêm một quả nữa.

“Anh hái ở đâu vậy?” Biên Duyên nhìn bề ngoài của nó nghĩ chắc có thể để được một khoảng thời gian ngắn, cô muốn mang về cho An An nếm thử, dù sao trái cây trên đó có loại bỏ tạp chất cũng không có mùi vị thơm ngon tự nhiên như trái này.

“Giờ nghỉ trưa tôi hái nó, cô muốn mang về cho An An đúng không? Yên tâm đi, trong túi tôi vẫn còn một ít.” Anh Năm nhướng mày, cười cười vỗ vào ba lô của mình.

“Tôi thường nghe cô nhắc đến An An, tôi rất có thiện cảm với đứa trẻ chưa gặp mặt này. Đây là quà gặp mặt tôi chuẩn bị cho cậu bé, nên cô không thể cướp của tôi được đâu!” Anh Năm thấy ánh mắt Biên Duyên thay đổi thì vội vàng bổ sung một câu.

“Chắc chắn nó sẽ rất thích.” Biên Duyên thấy anh ta nói như thế thì lập tức đè nén suy nghĩ trong lòng xuống.

Chú Vân nãy giờ vẫn chú ý đến cuộc trò chuyện của hai người, ông ấy liếc nhìn đứa con trai của mình đang cùng đồng đội thảo luận về đường đi, ánh mắt đành chịu lắc lắc đầu, về mặt này con của mình không bằng thằng Năm.

Trải qua quãng thời gian bôn ba, đoàn người đã đi đến hang động gần đó, nơi mà đám Biên Duyên từng hái Tịnh Lam.

Sau khi cắm trại ở cửa thác nước, Biên Duyên dẫn chú Vân và mọi người đến thác nước.

Về chuyện Tịnh Lam, lúc rảnh rỗi đi cùng bọn họ cô đã nói qua, nếu đường về có đi qua vùng gần đó thì Biên Duyên sẽ dẫn chú Vân, người rất tò mò về môi trường sống của Tịnh Lam, đến xem một lần.

“Không khí trong hang động này thật dễ chịu!” Sau khi vào động, chú Vân hít một hơi thật sâu rồi cảm thán, không khí trong này có sự tồn tại của Tịnh Lam nên khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn bên ngoài.

“Tịnh Lam ở phía trước kìa!” Sau khi rẽ qua khúc ngoặt, chú Vân thấy một đóa hoa mọc bên cạnh suối nước nóng, ông ấy vội vàng chạy tới.

“Tôi nhớ mọi người đã nói là hái gần hết Tịnh Lam rồi mà?” Vân Tô xoay người lại, tỉ mỉ quan sát Tịnh Lam một phen, sau đó bắt đầu cởi quần áo của mình ra.

Tất nhiên là có Biên Duyên ở đây nên anh không thể nào cởi hết, anh chỉ cởi áo khoác, nhưng dù vậy vẫn có thể thấy rõ tỉ lệ cơ thể mê người của anh.

Đặc biệt là màu da của anh, nó không có màu trắng hồng như cô đã nghĩ mà trông rắn rỏi khá giống màu đồng cổ.

Bình Luận (0)
Comment