Sau khi Biên Duyên cảm giác mình bị kéo thật mạnh, cô ngước mắt lên, nhìn thấy phía trên có một ánh sáng quen thuộc.
Lạc Thu Minh nhìn thấy những gương mặt quen thuộc hiện ra trong vùng sương mù đen, anh ấy kích động đặt thang xuống cạnh vùng sương mù đen, nhanh chóng đón những người từ vùng sương mù đen trở về sở chỉ huy.
Mọi người im lặng xúc động ôm nhau, Lạc Thu Minh bây giờ đã có thể đứng dậy, anh ấy nhìn Lạc Hồng đang vui vẻ trước mặt mình, lặng lẽ cầm một cây gậy gỗ thô dài ở một góc.
Khi đoàn người trở về từ vùng sương mù đen chào hỏi mọi người, tiếng rên than khóc của Lạc Hồng luôn vang vọng bên tai bọn họ.
Đáng tiếc, mọi người đều dùng ánh mắt đáng đời nhìn cậu ta, sau đó tiếp tục kể lại với những người xung quanh về sự nguy hiểm ở thế giới sương mù.
Sau khi đánh gãy một cây gậy, Biên Duyên tiến tới hỏi An An ở đâu, khi biết cậu bé ở nhà, trước khi đi, cô lặng lẽ đưa cây gậy trong tay cho Lạc Thu Minh.
“Chị Biên, chị quá đáng quá!” Biên Duyên đi khỏi sở chỉ huy mà còn nghe tiếng la thảm thiết của Lạc Hồng từ đằng sau, cô cười nhếch môi, đứa trẻ hư thì đáng bị đánh, không đánh thì không nhớ lâu.
“Cùng về với tôi đi!” Lúc Biên Duyên bò lên khỏi vực sâu, chuẩn lên xe, Vân Tô đã bước lên đất đi lại chỗ cô.
“Được.” Biên Duyên nhìn chú Vân đằng sau anh và mấy người ôm mông biểu cảm đau đớn đang đi khập khiễng về phía xe, lúc này cô mới đồng ý.
Trong lúc chờ những người khác lên xe, Biên Duyên liếc nhìn xung quanh một vòng, bọn họ mới đi không được bao lâu mà cơ sở xung quanh vực sâu càng ngày càng tốt, không còn đơn sơ tồi tàn như trước.
“Anh Năm và các đội viên khác đã trở về ký túc xá.” Vân Tô thấy cô nhìn về phía sau, nghĩ cô lo lắng chỗ ở cho anh Năm thì đẩy gọng kính lên mũi và nói với cô.
“Chị Biên, lúc nãy chị ác quá đấy, sao có thể đưa gậy cho anh tôi.” Khi xe khởi động, Lạc Hồng bĩu môi, dáng vẻ oan ức nhìn cô rồi nói.
“Cậu có tin không? Nếu tôi không đưa gậy cho anh cậu, lúc về cậu còn bị những người trong nhà đánh gấp đôi. Huống chi cậu bị đánh là đáng đời, nếu lúc đó tôi không kéo lại, đêm đó anh cậu không đuổi theo cậu xuống dưới, cậu cho rằng cơ thể anh ấy sẽ xảy ra chuyện gì?” Biên Duyên quay đầu lại, ánh mắt sâu kín nhìn cậu ta.
“Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi.” Lạc Hồng nghĩ đến những quái vật gặp phải trong thế giới sương mù, nghĩ về nhiều chuyện khác, khuôn mặt lập tức tái mét.
“Bắt đầu từ ngày mai, sẽ có ba mươi huấn luyện địa ngục.” Vân Tô thấy cậu ta đã hiểu thì nhẹ nhàng nói một câu.
“Đã rõ, anh trai.” Lạc Hồng trợn trừng hai mắt, ánh mắt không thể tin được nhìn về phía anh mình, nhưng cậu ta nhanh chóng thu lại vẻ khiếp sợ trên mặt, sau đó ngoan ngoãn đồng ý.
“Lúc nãy Thu Minh nói cho tôi biết, Thích Uyên đã dẫn Cố Hàm Ngọc đến Tây Thành, còn nói là đến tìm cô.” Vân Tô giải quyết xong chuyện Lạc Hồng, lúc này mới nhìn qua khuôn mặt Biên Duyên, theo lời của Thu Minh thì lần đầu tiên Cố Hàm Ngọc tách khỏi Biên Duyên đã tặng cô một chút bất ngờ.
Niềm vui bất ngờ này không chỉ có ngăn cản hành trình thăm dò tiếp theo của bọn họ, còn khiến cho Cố Hàm Ngọc cực kỳ khổ sở. Cuối cùng cô ta không thể không tạm dừng kế hoạch, trở về mặt đất.
"Trở lại nhanh như vậy." Nghe vậy, trên mặt Biên Duyên không có một chút vẻ thắc mắc nào, xem ra cô đã đoán được cảnh này.
"Vừa khéo, đưa cho cô ta một ít đồ mới." Biên Duyên nói xong thì móc ra một cái túi nhỏ từ trong túi đeo lưng. Lúc cô mở nắp ra, bên trong đều là hạt giống nhỏ màu đen.
Đám người Vân Tô không biết đây là vật gì, thế nhưng Lạc Hồng lại có ấn tượng sâu đối với chuyện này, đặc biệt cái túi kia. Nhưng cậu ta lại trơ mắt nhìn chị Biên của cậu ta cất vật kia vào bên trong.