Lạc Hồng giơ tay lên sờ khuôn mặt nhỏ hoàn hảo không chút tổn hại của bản thân, tỏ vẻ rằng cậu ta vẫn nên yên tĩnh ngồi ở phía sau thì hơn. Trước đây đều nói rằng chị Biên dịu dàng vui tươi, đó chỉ là do bọn họ chưa chọc tới chị Biên mà thôi.
Vân Tô nhìn nụ cười nguy hiểm trên mặt cô lúc cô cầm cái túi trên tay, vẫn là yên lặng nuốt trở vào câu nói đã đến miệng kia. Có một số việc bản thân cô có thể làm càng tốt hơn, cho nên chờ đến khi cô mở miệng thì anh sẽ giúp đỡ.
Nhưng mà bề ngoài không cho cô biết rõ, lén lút để cho Liệt Hỏa ngáng chân vẫn có thể được.
Biên Duyên trở về ngôi nhà đã lâu không nhìn thấy, sau khi nói chuyện với những người khác, thì bước nhanh lên lầu.
"Cô Biên đã về rồi." Tại cửa phòng lầu ba quen thuộc, giờ phút này có hai khuôn mặt xa lạ. Nhưng mà bọn họ hiển nhiên biết cô, tại thời khắc nhìn thấy khuôn mặt của cô, hai người lập tức thu lại khí thế cảnh giác quanh thân.
"Vất vả cho hai vị rồi, mời hai vị về nghỉ ngơi." Biên Duyên nhìn hai người khẽ mỉm cười, vất vả cho bọn họ chờ đợi ở cửa ra vào phòng An An.
"Không vất vả, tạm biệt cô Biên." Hai người nghe thấy động tĩnh dưới lầu, liếc mắt nhìn nhau gật đầu với Biên Duyên, sau đó xuống lầu. Mặc dù vẻ mặt bình tĩnh, nhưng mà Biên Duyên vẫn nghe ra được sự kích động khó nén từ trong giọng nói của hai người.
Sau khi Biên Duyên nhìn thấy bóng dáng của hai người biến mất ở đầu cầu thang, lúc này mới đẩy cửa bước vào.
Cửa phòng vừa mở ra, cô nhìn thấy An An đang ngồi ở trên giường, vẻ mặt của cậu bé lơ mơ nhìn cửa ra vào, thoáng chốc cô đã đi tới trước giường.
"Cục cưng, mẹ về rồi." Biên Duyên nâng khuôn mặt nhỏ của cậu bé lên hôn một cái, ánh mắt nhìn về phía cậu bé cực kỳ dịu dàng.
"Mẹ, mẹ đã về!" An An bị nụ hôn trên mặt đánh thức, ánh mắt mơ hồ nhanh chóng tỏa ra ánh sáng, bên trong đôi mắt vừa đen vừa to tràn đầy kích động và vui vẻ.
"Ừm, mẹ về rồi. Cục cưng có nhớ mẹ không?" Nhưng mà Biên Duyên lại rất nhớ nhung đứa trẻ mềm mại trong lòng của mình.
"An An nhớ mẹ, rất nhớ, rất nhớ." Bàn tay nhỏ mũm mĩm ôm chặt lấy Biên Duyên, giọng điệu và động tác của cậu bé trong lúc đó đều thể hiện sự thân mật.
"Lúc mẹ ở bên ngoài làm việc cũng rất nhớ An An. Mẹ vội vã đi cả một đêm, nên không nghỉ ngơi nhiều. Cục cưng ngủ cùng mẹ một lát có được không?" Về đến nhà, ôm lấy đứa con mà bản thân ngày nhớ đêm mong, sau thời gian bôn ba thì cơn buồn ngủ trong nháy mắt kéo tới, Biên Duyên không khống chế được ngáp một cái, vừa nhìn cậu bé vừa nói.
"Vâng, An An ngủ cùng mẹ." An An ngoan ngoãn gật đầu, sau đó dùng bàn tay nhỏ vén chăn lên, vỗ vỗ phần giường nóng hầm hập bên cạnh.
"Cục cưng giúp mẹ làm ấm chăn trước, mẹ tắm xong sẽ đến ngay." Mặc dù cô rất muốn ngã đầu xuống ngủ ngay lập tức, thế nhưng mùi trên người vẫn khiến cô từ bỏ ý nghĩ này.
"Được, mẹ đi đi. An An làm ấm chăn cho mẹ." Cậu bé nói xong, bản thân mình ngoan ngoãn nằm tiến vào trong mền, vì để cho có địa phương đều ấm áp, anh bắt đầu ở bên trong nhanh chóng đi đi về về quay cuồng.
Biên Duyên nhìn biểu hiện hoạt bát của cậu bé thì mỉm cười, sau đó đi vào phòng tắm.
Vì thế kế tiếp An An ở trong chăn càng lăn càng nhanh, cuối cùng cũng sắp cút khỏi màn hình dư ảnh mà cô không nhìn thấy.
Chờ đến lúc cô nhanh chóng tắm xong rồi ra ngoài, thì nhìn thấy An An lộ ra vẻ mặt lơ mơ đứng ở đầu giường nhìn màn hình trên giường lớn đang bốc cháy.
Biên Duyên thấy như vậy thì vội vã mở lĩnh vực ra, ở trong phạm vi triển khai dị năng hệ thủy lập tức dập tắt ngọn lửa còn chưa kịp lan tràn trong phòng.
"Mẹ, thật xin lỗi."